Phần 38: Cảm Ơn Ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
quả thật không biết nên cười hay mếu nữa.

Tại sao... lại có con người sợ độ cao mà còn chọn đi nhảy vực cơ chứ?!

Cuối cùng, sau một hồi nhìn trân trối vào những đường nét thân thương trên gương mặt nhu mì, anh ôm cô vào lòng, cằm tựa trên đầu cô thì thào:

"Vậy thì, Jackson nói đúng, anh phải cảm ơn chính bản thân em."

Cảm ơn em vì đã không tiến thêm bước nữa.

Cảm ơn em vì đã biết hãi sợ.

Cảm ơn em vì đã sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC