Phần 65: Sự hiểu lầm tai hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trước mặt tôi!"

"Người em yêu là anh! Jeon Gia Jungkook! Em thật sự làm tất cả mọi chuyện đều là vì anh!"

"Thứ đàn bà khốn nạn! Vẫn kiên quyết lừa tôi cho đến giờ phút cuối cùng?!"

Mọi cá nhân có mặt gần như bất động, không ai dám thốt ra dù chỉ là một tiếng động nhỏ. Rodrigo bần thần, buông người xuống hàng ghế gần nhất, mắt nhìn trân trân vào cảnh tượng trước mặt, bao nhiêu bản lãnh thao túng tình huống đều tan vào sự sửng sốt cực độ. Thằng cháu này làm sao có thể như vầy? Có chuyện to tát gì, không lẽ không thể giải quyết riêng tư? Một đấng Chủ tịch cao cao tại thượng, danh tiếng khiến cả Châu Âu khiếp sợ, làm sao có thể phát cuồng như thế này trước mặt hàng trăm con mắt soi mói – hơn nửa trong số đó là kẻ thù cạnh tranh đáng để đề phòng?

Vậy mà, đương sự xem ra vẫn còn chưa thỏa nguyện. Xô mạnh cô dâu ra, Lorenzo da Costa đột nhiên bật cười ngạo nghễ. Giễu cợt pha lẫn xót xa vô hạn, ánh mắt nhẫn tâm dõi thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn vẫn nghệch ra vì bàng hoàng.

"Để tôi nói cho cô biết, Kim Yeri. Tất cả mọi chuyện cô làm, đều là vô ích. Ăn nằm với tôi? Vờ vịt quan tâm chăm sóc tôi? Giả dối yêu thương tôi? Đáng tiếc, cô đã bỏ ra nhiều công sức như thế, nhưng đến cuối cùng vẫn sẽ không thu được gì. Tôi không hề bệnh. Vì thế sẽ không chết. Ông trời để tôi sống sót qua lần tra tấn năm năm trước, có lẽ nào lại giết tôi đi chỉ vì một căn bệnh nhỏ nhoi?" dừng lại vài giây, anh chỉ một tay lên trời, miệng rít lớn. "Hắn để tôi sống! Sống là để chờ đến hôm nay! Sau giờ phút này, cả Taeyong và cô đừng hòng tránh khỏi hậu quả. Tôi nhất định sẽ không tha cho các người!"

Yeri gạt đi những đôi tay giúp đỡ của đám dâu phụ, run rẩy tự mình đứng dậy. Bao nhiêu lời hăm dọa của anh cô đều bỏ ngoài tai, duy nhất chỉ nghe thấy một điểm.

"Anh... không bị bệnh?"

"Thế nào? Thất vọng lắm sao?"

Cô thật sự thất vọng! Anh có thể đọc được điều đó trong đôi mắt ngấn lệ kia. Cô quả thật mong anh chết đi! Chút hy vọng mong manh cuối cùng của anh về tình yêu giữa họ đều chợt vụt biến vào hư vô. Lòng đau thắt!

"Anh... lừa em? Để làm gì? Để làm gì chứ?!"

Xót xa cực hạn – là tất cả những gì anh đọc được trong những dòng lệ không ngừng tuôn xuống. Cô xót cái gì? Đau cái gì? Vì anh không chết?

"Nếu không làm thế, cô có thể tự nguyện quay về với tôi sao?" anh đau khổ đáp lời, hốc mắt đột nhiên nóng lên. "Đáng tiếc, bộ óc thối rữa của tôi lại không hề với đến được lòng thâm hiểm của đàn bà. Cô quay về không do thương hại, mà chỉ vì tài sản của dòng họ Costa."

"Em không có. Em thật sự quay về là vì anh. Là vì em yêu anh!"

"Nếu thế, vì sao ban đầu khi tôi cầu hôn, cô lại từ chối? Đến khi biết tôi chẳng còn bao lâu thời gian, lại tự động đề ra kết hôn?"

Yeri nhắm mắt, răng cắn vào môi để chặn lại nỗi hoảng loạn dâng trào. Anh nhất quyết ép cô phải nói ra lý do?

"Em có lý do riêng của em, Jungkook. Nhưng anh cáo buộc em vì yêu Taeyong mới chịu lấy anh, quả thật vô lý vô cùng. Lúc trước em có lấy hắn, cũng là vì muốn lôi kéo sự chú ý của Seojuk, để anh có thể an toàn rời khỏi nước Hàn. Đem hết tài sản trao cho hắn, cũng vì muốn hắn đóng trọn vở kịch phản bội này," nói đoạn, cô mở mắt nhìn thẳng vào anh, sự thất vọng nặng nề vỡ òa trên gương mặt xanh xao. "Nhưng mà, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, em không ngờ anh vẫn có thể nghĩ lệch đi nơi khác. Ba tháng qua khi chúng ta ở bên nhau, bất luận là trước đó em có gây ra chuyện gì đi nữa, không lẽ những tình cảm của em anh chẳng thể cảm nhận ra? Bảo em vờ vịt ăn nằm cùng anh? Có thể. Bảo em vờ vịt quan tâm anh? Có thể. Nhưng còn tình yêu của em thì sao, hả Jungkook? Con người có thể vì một người mình không yêu mà sáng nào cũng phải đứng cả giờ trong phòng tắm, chờ cho đến khi mắt hết sưng đỏ mới dám lộ mặt? Có thể vì một người mình không yêu mà chôn chân cả buổi chiều trong trời mưa dầm dề, cốt chỉ để hắn hả dạ? Có thể vì người mình không yêu mà để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt nhất; như hắn chỉ xài mỗi loại dao cạo nào, chân phải dài hơn chân trái bao nhiêu milimet, lưng có bao nhiêu vết sẹo?"

Yeri nhíu mày, nước mắt vỡ lăn trên gò má, toàn thân bất lực. "Không thể đâu. Trừ khi, hắn là kẻ người đó yêu, Jungkook à."

Toàn thân Jungkook bất động, mắt nhắm nghiền lại, đầu khẽ ngẩng lên, dường như chẳng còn muốn nghe thêm lời nào nữa.

"Em thật sự không có chút tình cảm với người đàn ông kia.Thật sự!" cô quả quyết, nước mắt giàn giụa khi nắm lấy bàn tay buông lỏng của anh, lôi kéo không muốn buông...

Anh phải tin cô! Nhất định phải tin!

"Vậy cô có thể cùng người không chút tình cảm đó có con?"

Câu hỏi rất trầm, rất thản nhiên, rất nhẹ nhàng. Nhưng lại như khối chì đè nặng cả hai kẻ liên can.

Mắt Yeri mở to, ngạc nhiên thật sự. "Anh nói gì?"

"Tôi nói," Jungkook mở mắt, giọng đột nhiên điềm đạm, song lại mang sự đe dọa khiến người run rẩy. "Một người đàn bà từng oang oang tuyên bố bản thân ghét trẻ con, lại có thể thuận tình thuận ý mang thai cùng một kẻ mình không–hề–có–chút–tình–cảm?"

"Em không hiểu anh nói gì. Em chưa hề có con cùng Taeyong," ánh mắt cô bất định. Anh bị mất trí rồi sao?

"Ồ? Vậy sao? Đóng kịch rất hay."

Nói đoạn, rút từ trong áo ra một tấm hình. Đập vào mắt cô là mặt sau ố vàng, phía trên góc trái nguệch ngoạc những chữ đỏ vô cùng lạ lẫm, song lại quen thuộc theo một cách khác.

"Tháng thứ tư. Mẹ thật sự không thể chờ được ngày một nhà ba người chúng ta đoàn tụ. Thiên thần nhỏ à, con chính là món quà Thượng Đế ban cho cha mẹ. Munie, cái tên mẹ lập tức nghĩ đến khi biết được sự tồn tại của con, rất đẹp phải không?"

"Cô đừng nói với tôi, cả chữ viết của mình cũng không nhận ra!"

Rồi, buông tay để tấm hình rơi là là xuống đất. Đối diện với anh bây giờ, chì là một gương mặt kinh hoàng cùng cực. Ánh nhìn cô vô định, cứ như treo giữa không trung, không hướng về anh, cũng chẳng phải một đối tượng hữu hình.

Yeri lúc này đây, mang trên người là dáng vẻ của một kẻ vừa trông thấy ma quỷ.

Thời khắc Jungkook dứt khoát quay đi; cũng là lúc cả thân hình cô dâu đổ sụp, bàn tay đeo găng quờ quạng trên mặt sàn trắng muốt, mắt hoảng loạn tìm kiếm bức ảnh cũ kỹ, miệng lẩm bẩm những từ ngữ không còn mang ý nghĩa rõ ràng...

Xung quanh vỡ òa. Có tiếng người bàn tán rầm rộ, có đèn flash chói lòa cả giáo đường, có thanh âm nức nở của một số nữ nhân...

Anh bỏ mặc tất cả. Dửng dưng bước từng bước dài, chì muốn chạy khỏi nơi đây ngay lập tức.

Tung cửa. Ánh nắng lập tức tràn vào tầm nhìn, rạng ngời đến nỗi lóa cả tâm can.

Ấy vậy mà, anh lại cảm thấy âm u vô hạn.

Munie?

Là ơn trời sao?

Là kết tinh tình yêu sao?

Tại sao lại chẳng phải là của anh và người đàn bà đó?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC