Chương 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không thể, nàng không thể, Thái tử ca ca cũng không thể. Rời khỏi nhau, như thể tất cả lời hứa đều không tồn tại nữa. Nàng không còn là nàng của trước kia, Thái tử ca ca cũng biến thành một người khác.

Bọn họ lúc này, đều muốn bảo vệ và giữ vững những kiên trì cùng tín niệm hiện nay. Chỉ vì, lúc bọn họ buông tay, là buông tha cho phần chấp niệm kia.

Bởi vì không lỡ, bởi vì quá thích, Hạ Tĩnh Du vẫn đi theo Thái tử ca ca tới Đế Đô.

Dưới tình huống đó, tiểu công chúa lần nữa ở lại thành Vân Đô.

Tân hoàng thật sự không biết nên tức giận hay nên vui đây. Không sai, hắn quả thật đã sớm chọn Hạ Tĩnh Du làm Thái Tử phi rồi. Chỉ là, hắn không tính lấy tiểu công chúa của mình để đổi lấy!

Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không chiếm được tiện nghi gì, Tân hoàng cực kì buồn bực tìm Thái tử, hỏi lý do thực sự không mang tiểu công chúa về.

Thái tử cũng không nói dối, cũng không cần phải nói dối Tân hoàng. Kết quả là, tâm ý của tiểu công chúa với Hạ Vân Đô, cứ như vậy lộ ra trước mặt Tân hoàng.

Đáp án cũng không ngoài dự liệu, Tân hoàng đã sớm đoán được. Chỉ là, giờ phút này nghe Thái tử nói ra, hắn vẫn không thể chấp nhận được.

Hắn cưng chiều tiểu công chúa bảy năm, cứ như vậy tặng không công cho nhóc mập mạp Hạ Vân Đô kia. Tân hoàng nghĩ thế nào, cũng thấy không cam lòng.

"Nhóc mập mạp kia, giờ còn béo không?" Kìm nén hơn nửa ngày, Tân hoàng mới hỏi Thái tử.

Thái tử sửng sốt một phen mới phản ứng kịp, "nhóc mập mạp" từ miệng Tân hoàng là chỉ Hạ Vân Đô.

Trong phút chốc không nói gì qua lại, Thái tử thành thực lắc đầu: "Không mập nữa rồi."

"Với giao tình của con với nhóc mập mạp, con có ghét bỏ nó béo không?" Tức giận giáo huấn Thái tử một câu, Tân hoàng khẽ cắn môi, lại tìm một cơ hội tự mình đến thành Vân Đô nhìn xem.

Nếu không được, thì làm cho Hạ Vân Đô mang tiểu công chúa về Đế Đô? Đến lúc đó tùy tiện tìm cái cớ, đem tiểu công chúa giữ lại ở Đế Đô, cũng không phải không thể?

Chỉ sợ đến lúc đó tiểu công chúa sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ với hắn…

Tân hoàng suy nghĩ đủ cách, cân nhắc hơn nửa ngày, lại vẫn đánh cược một lần, triệu Hạ Vân Đô về Đế Đô.

Tâm tư Tân hoàng chỉ nghĩ như thế, lại khiến cho thành Vân Đô rung động rất lớn.

"Không phải mới đưa Tĩnh Du muội muội đi mà, sao Thánh Thượng lại muốn gặp Vân Đô đệ đệ rồi?" Hạ Tiểu Tuấn nhíu mày cực kì bất mãn hô lên.

Hạ Tiểu Tuấn lúc này, đã trở thành tướng sĩ nổi danh của Tây Bắc quân. Thân hình cao lớn khôi ngô, khỏe mạnh tin cậy.

So ra, Hạ Vân Đô trước đây vẫn mập mạp, như dần dần luyện tập, càng ngày càng giống Hạ Trăn, dáng người cao ráo.

Chỉ là, Hạ Tiểu Tuấn không đánh thắng được Hạ Vân Đô, đây là sự thật.

Mà nay quân doanh Tây Bắc quân, ngoại trừ Hạ Trăn, không ai là đối thủ của Hạ Vân Đô. Đến ngay cả phó tướng mới nhận chức Lăng Việt, cũng không phải.

Lăng Việt không phải trực tiếp thay chức vị của Lăng Phong. Mà là dựa vào chính thực lực của hắn, từng bước từng bước được mọi người tán thành, thẳng tới khi được Hạ Trăn trọng dụng.

Khác nhau lớn nhất giữa Lăng Việt cùng Lăng Phong là, tính tình Lăng Việt sinh động hơn, tâm tư cũng thông minh lanh lợi hơn, mang theo nét gian dối chỉ thương nhân mới có.

Mà tính tình này, còn phải cảm kích lần làm thu chi cho Cẩm Tú phường ở huyện Thanh Sơn. Sau đó Lăng Việt một đường theo Mạc Như Nghiên liên tục chiến đấu ở các chiến trường tại thành Vân Đô, thủ đoạn khéo léo nói chuyện xã giao được ma luyện thành, đều là thật.

Vì vậy, Lăng Việt so với Lăng Phong càng thích hợp vị trí quân sư này hơn, tâm nhãn cũng hơn Lăng Phong, càng gian hơn.

So với Lăng Việt, hai huynh đệ Hạ Vân Đô cùng Hạ Tiểu Tuấn là thành thật.

Nghiêm khắc mà nói, Hạ Tiểu Tuấn kì thật không tồi. Tuy hắn không tính là thông minh lanh lợi, nhưng cũng không dễ bị lừa gạt.

Nhưng Hạ Vân Đô thì thật sự làm cho người ta lo lắng rồi.

Mạc Như Nghiên đã từng nói qua, Hạ Vân Đô hoàn toàn là người hiền lành giảng nghĩa khí, một cái bánh bao thẳng tính có thể dễ dàng bị dụ dỗ đi.

Nhưng Hạ Tĩnh Du cũng nói, không cần lo lắng thiếu tướng quân nhà bọn họ bị bắt cóc, chỉ vì người bên cạnh Hạ Vân Đô không ai khác chính là tiểu công chúa.

Quả thật, nói về tâm tính, tiểu công chúa còn hơn thất khiếu linh lung. Ngoại trừ Hạ Vân Đô có thể lấy được chút đồ tốt từ tay nàng, đến Mạc Như Nghiên, cũng không nhất định có thể thắng được nàng.

Đương nhiên, tâm tư tiểu công chúa cũng sẽ không đặt trên người Mạc Như Nghiên, Mạc Như Nghiên cũng không có khả năng thật sự đi theo tiểu công chúa để đánh giá. Cho nên, đáp án coi như hiềm nghi, tạm thời không biết.

"Thánh Thượng đâu muốn gặp Vân Đô nhà chúng ta, sợ là muốn Vân Đô đưa tiểu công chúa trở về thôi!" Mạc Như Nghiên chỉ chỉ tiểu công chúa đứng ở bên cạnh Hạ Vân Đô, không hề che giấu nghi kị của nàng với Thánh Thượng.

Năm năm trôi qua, Mạc Như Nghiên đã rất gần gũi với tiểu công chúa. Vì coi như nữ nhi nhà mình mà đối xử, nên không kiêng kị gì, muốn nói cái gì liền nói cái đấy.

Tiểu công chúa cũng như vậy. Từ ngày nàng quyết định tới thành Vân Đô, mẫu hậu đã nói với nàng, đến thành Vân Đô, Mạc Như Nghiên chính là mẫu thân của nàng.

Ban đầu, tiểu công chúa không thể hiểu được, cũng không làm được. Nhưng mà hiện nay, cùng với thời gian trôi qua, năm năm ở chung với nhau, tiểu công chúa dĩ nhiên đã coi Mạc Như Nghiên là mẹ đẻ, kính trọng cùng kính yêu giống như đối đãi hoàng hậu nương nương vậy.

"Con không trở về. Phụ hoàng khẳng định không có mắt nhìn, không quay về không quay về, Vân Đô ca ca cũng không đến Đế Đô." Trong thiên hạ, sợ là cũng chỉ có tiểu công chúa dám chỉ trích tân hoàng không có mắt thôi.

Mạc Như Nghiên hơi đồng ý gật đầu, cũng không nói nhiều, tùy ý để tiểu công chúa tự giải quyết việc này.

"Chiếu thư của Thánh Thượng, ta không đi, có tính kháng chỉ không?" Tiểu công chúa có thể không kiêng nể gì đối nghịch với Tân hoàng, thân là Thành chủ thành Vân Đô kiêm thiếu tướng quân Tây Bắc quân, mà nay Hạ Vân Đô thời khắc cũng sẽ không quên trọng trách gánh vác trên người.

"Đương nhiên không tính! Chiếu thư là muội lấy đi, Vân Đô ca ca căn bản không phát hiện có được không? Phụ hoàng muốn hỏi tội, liền hỏi muội, phụ hoàng cứ tới tìm muội là được." Tiểu công chúa hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ôm vào mình.

Mạc Như Nghiên cả cười. Nàng đã nói, có tiểu công chúa ở đây, hoàn toàn không cần nàng lo lắng cùng hao tâm tốn sức.

Còn phía Tân hoàng, sợ là càng thêm đau đầu cùng bất đắc dĩ rồi. Không có cách nào, ai bảo để xa cách năm năm, nữ nhi Tân hoàng thương yêu nhất, là vị tiểu công chúa đứng ở trước mắt bọn họ!

Vì tiểu công chúa cường ngạnh, Tân hoàng đợi ở Đế Đô ước chừng ba tháng, cũng không thấy bóng dáng tiểu công chúa đâu.

Một lời lửa giận không có chỗ phát tiết, Tân hoàng vẫn không thể nào nhịn được, đem quốc sự giao do Thái tử giám sát, tự mình lại mang theo Hoàng hậu đến thành Vân Đô. Mục đích là, tìm nữ nhi.

Năm năm không gặp, tiểu công chúa thay đổi không thể không nói không lớn. Điều duy nhất không thay đổi, là tính cách tinh quái của tiểu công chúa, với tác phong làm việc vô pháp vô thiên.

Cho dù là Tân hoàng cùng Hoàng hậu tự mình tới đón người, tiểu công chúa cũng cắn chết một câu: Không đi!

"Không đi? Chẳng lẽ con còn có thể cả đời đứng ở thành Vân Đô?" Tân hoàng phất tay áo, cả giận nói.

"Vì cái gì không thể? Con thích thành Vân Đô, muốn ở lại đại doanh Tây Bắc quân, đi theo các tướng sĩ cùng ra trận giết địch." Đừng nói, tiểu công chúa ở năm năm này cũng không phải ở không. Tuy công phu không địch lại Hạ Vân Đô, nhưng các tiểu binh cũng không thể bằng được.

Nếu như tiểu công chúa thật muốn ra trận, chỉ với thực lực nàng trước mắt, Hạ Trăn vẫn suy xét.

"Vậy con rõ ràng muốn gả tới thành Vân Đô thành rồi!" Tân hoàng chỉ nhất thời nhanh miệng, đương nhiên, cũng là lo lắng lớn nhất trong lòng hắn, vô thức liền nói ra.

Sau đó, chỉ thấy hai mắt tiểu công chúa sáng lên, vẻ mặt vui sướng hướng về phía Thánh Thượng lấy lòng nói: "Phụ hoàng phụ hoàng, người tính tứ hôn cho Trân Nhi sao? Được đó được đó, Trân Nhi nguyện ý, một trăm lần, ngàn lần nguyện ý."

"Trẫm không muốn!" Tân hoàng thiếu chút nữa tức tới thổ huyết. Nếu không phải đứng trước mặt hắn chính là nữ nhi bảo bối của hắn, hắn thật sự muốn hoài nghi, tiểu công chúa có phải bị nhóc mập mạp Hạ Vân Đô cho uống nước gì rồi không.

Đừng nói với hắn, hiện tại Hạ Vân Đô đã không mập nữa. Ở trong mắt hắn, chỉ nhớ rõ Hạ Vân Đô lúc trước lớn lên liền không có đặc điểm gì chỉ thấy ghét. Không có bất cứ cái cớ gì, Hạ Vân Đô chính là nhóc mập mạp! Cả đời đều là nhóc mập mạp đáng ghét!

“Cũng không phải phụ hoàng lập gia đình, người không muốn cái gì chứ!” Nếu là người khác gặp cảnh rồng nhan giận dữ như này, khẳng định sẽ như chớp đánh bên cạnh, có thể trốn liền trốn. Nhưng mà, tiểu công chúa sẽ không như vậy. Nàng không những không sợ lửa giận của Thánh Thượng, ngược lại còn trực tiếp đối đầu với Thánh Thượng.

“Trẫm là phụ hoàng của con, đương nhiên muốn chọn tỉ mỉ Phò mã cho con, chứ không phải để tùy tùy tiện tiện cho ai đó có thể rước hòn ngọc quý trên tay Trẫm đi.” Tân hoàng nói xong liền nổi giận, thiếu chút nữa trực tiếp chỉ đích danh Hạ Vân Đô rồi.

Dù sao hắn chỉ có một thái độ, Hạ Vân Đô muốn cưới nữ nhi của hắn, không được!

"Vân Đô ca ca không phải là ai đó tùy tùy tiện tiện? Phụ hoàng người căn bản không biết, thành Vân Đô có bao nhiêu cô nương muốn gả cho Vân Đô ca ca. Trân Nhi mỗi ngày ngàn phòng vạn phòng, sợ Vân Đô ca ca bị cô nương khác đoạt đi. Phụ hoàng người rất không dễ dàng đến thành Vân Đô này, lại không những không giúp Trân Nhi, ngược lại còn ngầm gây chuyện xấu. Người tới cùng muốn Trân nhi phải thế nào mới thôi? Chẳng lẽ phải khiến Trân Nhi ôm phụ hoàng khóc lớn một hồi, kể ra Trân Nhi có bao nhiêu ủy khuất, phụ hoàng mới bằng lòng thương Trân Nhi giống như trước?" Tiểu công chúa nói xong lời cuối cùng, miệng đã dẩu lên, lộ vẻ mất hứng.

"Cái gì cái gì?" Cả người Tân hoàng đều kinh ngạc, "Trân nhi vẫn còn phải ngàn phòng vạn phòng những cô nương khác ở thành Vân Đô? Ai nói các nàng có thể gả cho Hạ Vân Đô? Ai cho phép Hạ Vân Đô cùng các nàng câu kết làm bậy?"

Nữ nhi của hắn có ngàn tốt vạn tốt, Hạ Vân Đô không những không hiểu được mà quý trọng, lại còn có lòng cười cô nương khác?

Chưa bao giờ nghĩ tới sự thật cứ như vậy bày ra trước mặt Tân hoàng, chỉ nghe Tân hoàng trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không thể tin được.

“Ai nói Vân Đô ca ca không thể cưới người khác? Mấy cô nương thành Vân Đô đều lớn lên rất xinh đẹp! Mà đều là tâm tư giảo hoạt, không có việc gì liền đưa cho Vân Đô ca ca mấy cái khăn tay thêu hoa, đừng nói đến chuyện ôn nhu.” Nói đến việc này, tiểu công chúa liền buồn bực. Nàng cũng không phải không nghĩ tới tuyên bố chủ quyền, đuổi sạch mấy cô nương kia đi.

Nhưng mấy cô nương này cũng không nói lời gì quá đáng, không làm chuyện gì quá mức, nàng không thể đánh các nàng một trận, cảnh cáo các nàng không được phép có ý nghĩ không an phận với Vân Đô ca ca của nàng.

Hơn nữa, mấy cô nương này đều là dân chúng thành Vân Đô, là thành dân của Vân Đô ca ca, nàng không thể bắt nạt người ta.

Cũng vì vậy, cũng chỉ có thể một mình chịu đựng bực mình vậy.

“Nói cái gì! Đồi phong bại tục! Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên cũng không quản?” Tân hoàng càng nghe càng nổi giận, lúc này đã tìm đến Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên.

“Quản thế nào? Cũng không phải Hạ tướng quân cùng dì Mạc để Vân Đô ca ca làm Thành chủ thành Vân Đô. Nếu muốn trách, chẳng lẽ con phải đi tìm tiên hoàng?” Chức Thành chủ của Hạ Vân Đô đúng là tiên hoàng ngự phong. Mãi đến hiện nay, tiểu công chúa vẫn canh cánh trong lòng.

Nhắc tới chuyện cũ, lại còn tính nợ cũ lên tiên hoàng, cho dù là Tân hoàng, cũng bất lực.

Xấu hổ hắng giọng một cái, lửa giận của Tân hoàng cuối cùng cũng dịu đi một chút: “Ủy khuất cho Trân Nhi rồi.”

“Có phụ hoàng ở đây, Trân Nhi không ủy khuất.” Tiểu công chúa lắc đầu, đáp lại rất vang dội.

Đối mặt với nụ cười đặc biệt có thâm ý của tiểu công chúa, Tân hoàng quay đầu, quyết định không muốn tiếp lời tiểu công chúa nữa. Muốn thuyết phục hắn tứ hôn? Không có cửa đâu!

Tân hoàng không chịu thuận theo hướng đi, tiểu công chúa chu mỏ, lại nhìn về phía Mộ Dung Quân. Lúc này, tất phải dựa vào mẫu hậu hỗ trợ rồi.

Mộ Dung Quân không phải không muốn giúp đỡ, mà là, nhắc tới tiểu công chúa, Tân hoàng là dù có nói cái gì cũng không dễ dàng nhả ra.

Khẽ thở dài một cái, Mộ Dung Quân không thể không thừa nhận, hôn sự của Thái tử sẽ không làm khó như vậy.

Ít nhất nàng dâu như Hạ Tĩnh Du, nàng nhìn trúng, Tân hoàng cũng không sao cả. Mấu chốt nhất là, Thái tử thích.

“Mẫu hậu, Trân nhi rất nhớ người.” Đợi một hồi không thấy Mộ Dung Quân hát đệm, tiểu công chúa than thở bổ nhào vào trong lòng Mộ Dung Quân, làm nũng.

“Nhớ mẫu hậu cũng không thấy con chủ động về Đế Đô. Còn để mẫu hậu cùng phụ hoàng con cố ý tới mời con về.” Chọc chọc mũi tiểu công chúa, Mộ Dung Quân trách mắng.

“Trân nhi không phải còn muốn ra trận giết địch sao, trấn thủ biên quan cho phụ hoàng thôi!” Nghe ra trong lời của Mộ Dung Quân không có trách mắng thật sự, tiểu công chúa nhanh nhẹn đáp lại.

“Con đó…” Tiếng tiểu công chúa cực kì thanh thúy, lời nói ra lại càng êm tai. Mộ Dung Quân không chút nghi ngờ trong lòng Tân hoàng lúc này, khẳng định là ngọt ngào.

Tân hoàng quả thật cực kì vui vẻ. Không có gì so với có thể nghe nữ nhi nhà mình tự miệng nói ra những lời này, càng làm cho người phụ hoàng như hắn đắc chí.

Cho dù là Thái tử đang ở Đế Đô giám quốc, Trân nhi vẫn một mực canh giữ ở thành Vân Đô, đều là niềm kiêu ngạo của hắn, vinh quang của hắn.

Giống như Mộ Dung Quân nghĩ, một câu của tiểu công chúa, vuốt lên tất cả bất mãn trong lòng Tân hoàng. Đồng thời, cũng triệt để cắm gốc ở thành Vân Đô.

Tân hoàng vẫn không thể đưa tiểu công chúa đi, mà là ngây người ở lại thành Vân Đô với tiểu công chúa.

Còn chuyện tứ hôn, Tân hoàng khẽ cắn môi, vẫn không muốn đáp ứng. Tạm thời, cũng dời tầm mắt, mặc kệ rồi.

Lúc Tân hoàng cùng Mộ Dung Quân rời đi, Mạc Như Nghiên bị Mộ Dung Quân kéo sang một bên.

“Như Nghiên, vất vả ngươi rồi.” Theo dõi tiểu công chúa lớn lên ở thành Vân Đô, Mộ Dung Quân rất rõ ràng, vất vả nhất không phải Hạ Vân Đô bị tiểu công chúa quấn lấy, mà là Mạc Như Nghiên phải dạy bảo công chúa hiểu rõ lí lẽ như vậy.

“Không sao.” Nắm lấy tay Mộ Dung Quân, Mạc Như Nghiên luôn luôn tin tưởng, có lời nói cho dù nàng không nói ra miệng, nàng cùng Mộ Dung Quân cũng đều biết.

“Bên Thái tử, có ta.” Quả thật không cần Mạc Như Nghiên nói ra miệng, cũng không cần nói ra. Cho dù là ý nghĩ đại nghịch bất đạo, Mộ Dung Quân cũng nghĩ nhiều năm. Mà nay, lại càng hi vọng có thể chứng thực trên người Thái tử.

Hoàng gia, không nên vĩnh viễn đều không có chân tình. Ít nhất, Mộ Dung quân không hy vọng các con của nàng cũng bị hoàng quyền đế vương làm chìm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net