Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Liên Hoa, về sau Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên vẫn luôn không động phòng lại. Mặc dù nằm ở trên một cái giường, cũng là tuân thủ lễ nghi.

Thậm chí Mạc Như Nghiên có cảm giác, chỉ cần nàng không chủ động, thì đừng mơ Hạ Trăn chạm vào nàng một chút.

Tuy rằng xác thật rất cảm kích Hạ Trăn tôn trọng nàng, nhưng lạnh nhạt như vậy, thật sự tốt sao? Hay là Hạ Trăn không để tâm đến nàng?

Nhưng lúc này được Hạ Trăn ôm vào trong ngực, Mạc Như Nghiên lại cảm thấy, tất cả đều là nàng nghĩ nhiều. Hạ Trăn đối xử nàng, vẫn rất tốt.

Sau đêm đó, Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn thật sự định trở về thôn Liên Hoa.

“Đây là định trở về ở một thời gian sao?” Nghe Mạc Như Nghiên dặn dò, Chu Đại Nương nghi hoặc hỏi. Chuyện tiểu cô Hạ gia mới giải quyết xong, nhà của hai huynh đệ Hạ gia cũng bát đầu dựng, sao còn phải về?

“Nếu không bà bà cũng đi theo đại tiểu thư đến thôn Liên Hoa ở mấy ngày?”

Trương bà bà lo lắng nhất, vẫn là Mạc Như Nghiên ở thôn Liên Hoa chịu khổ. Ở nông thôn chỗ kia dù có tốt nữa, cũng không bằng trong thành, không bằng Cẩm Tú Phường.

“Không được. Không có gì ngoài ý muốn xảy ra, ta và phu quân chắc sẽ về đó ở lâu dài.” Nếu muốn không tuân hoàng mệnh, nhất định phải có điều hy sinh. Mạc Như Nghiên không cảm thấy về thôn Liên Hoa là chịu khổ chịu tội, nàng chỉ cần Hạ Trăn êm đẹp ở bên người nàng, là đủ rồi.

“Ở lâu dài sao?” Chuyện này không chỉ Chu Đại Nương và Trương bà bà, ngay cả Hạ Tiểu Thúy cũng tràn đầy kinh ngạc nhìn qua.

“Đúng vậy, ở lâu dài.” Nhìn Hạ Tiểu Thúy, Mạc Như Nghiên dặn dò thêm mấy thứ khác, “Tiểu Thúy, muội tiếp tục ở lại đây, giúp đại tẩu trông coi Cẩm Tú Phường. Ngoài ra, bệnh của Phượng nhi vẫn phải trị, không thể dừng thuốc.”

“Nhưng mà...” Nếu đại ca đại tẩu đều không ở nơi này, Hạ Tiểu Thúy theo bản năng cũng không muốn ở lại Cẩm Tú Phường. Không phải cảm thấy Cẩm Tú Phường không tốt, mà là cảm thấy tu hú chiếm tổ, không được tự nhiên.

“Không có nhưng mà. Muội và Phượng nhi phải ở lại Cẩm Tú Phường, không được đi đâu hết.” Giọng nói lạnh lùng mang theo chút mệnh lệnh của Mạc Như Nghiên vừa ra, Hạ Tiểu Thúy lập tức không dám phản bác.

“Còn có Chu Đại Nương, ngài và Trường Sinh có thể chuyển đến Cẩm Tú Phường hay không? Ta và Hạ Trăn đi lần này, còn không biết khi nào mới có thể lại dọn về. Chỉ mình mẹ con tiểu Thúy ở lại hậu viện này, ta sợ không ổn.”

Mạc Như Nghiên nói rồi nhìn về phía phòng ở của hai phụ tử Lăng Phong.

Đúng thế, xác thật không ổn. Phu nhân của Lăng Phong mất sớm, tiểu Thúy lại mới vừa hòa ly... Nghĩ đến đây, Chu Đại Nương không thoái thác nữa, đồng ý với Mạc Như Nghiên.

Như vậy, chỉ còn lại Trương bà bà và Xuân Hà.

Xuân Hà thì dễ nói rồi, cũng sắp đến ngày thành hôn với Trường Sinh, coi như một nửa người Cẩm Tú Phường. Đến nửa tháng nữa gả cho Trường Sinh, đương nhiên sẽ hoàn toàn ở lại Cẩm Tú Phường này làm việc.

Về phần Trương bà bà, hoàn toàn vì hầu hạ Mạc Như Nghiên mới đến Cẩm Tú Phường. Mà nay Mạc Như Nghiên phải về Liên Hoa thôn, Trương bà bà tự nhiên rảnh rỗi.

“Còn phải làm phiền bà bà giúp ta chăm sóc tiểu Thúy và Phượng nhi.” Chỉ một câu của Mạc Như Nghiên đã giữ Trương bà bà lại lần nữa.

Thường ngày Chu Đại Nương và Hạ Tiểu Thúy đều bận thêu thùa, Hạ Phượng Nhi luôn do Trương bà bà chăm sóc. Mà Trương bà bà, cũng vô cùng thích Phượng nhi. Giờ phút này nghe được Mạc Như Nghiên giao phó, cũng không nói nhiều, dưng dưng nước mắt gật đầu.

Tuy không biết làm sao mà đại tiểu thư nhà bà đột nhiên từ bỏ Cẩm Tú Phường tự tại, muốn về sống ở thôn Liên Hoa. Nhưng Trương bà bà tin rằng đại tiểu thư làm thế tất có lý do của người.

Cộng thêm ở chung một đoạn thời gian, Trương bà bà cực kỳ yên tâm và tôn sùng Hạ Trăn người cô gia này. Thế cho nên không khuyên nhủ nữa, tiễn Mạc Như Nghiên rời Cẩm Tú Phường.

Mạc Như Nghiên nói chuyện với mấy người Chu Đại Nương, đồng thời Hạ Trăn cũng đến phòng ở của Lăng Phong.

Đến khi Hạ Trăn lại xuất hiện ở trong sân, Lăng Phong cũng theo ra cùng.

“Phu nhân yên tâm lên đường. Cẩm Tú Phường có mạt tướng trông coi cho phu nhân, tất sẽ không xuất hiện chút sai lầm nào.” Trước khi đưa Mạc Như Nghiên lên xe ngựa, Lăng Phong bỗng nhiên thấp giọng nói.

Phu nhân... Trước kia Lăng Phong đều là gọi nàng là “Đại tiểu thư”. Mà nay, chắc là xưng hô theo Hạ Trăn!

Nói thật, Mạc Như Nghiên cũng không bất ngờ chút nào.

Ngay tại ngày đầu tiên Lăng Phong đi theo Hạ Trăn đi vào Cẩm Tú Phường, Mạc Như Nghiên đã mẫn cảm phát hiện không thích hợp.

Lăng Phong đối xử với người khác còn lạnh nhạt hơn nàng. Ở một mức độ nào đó, trên người Lăng Phong có cùng loại hơi thở với Hạ Trăn.

Cũng không khó để phát hiện vì toàn bộ Cẩm Tú Phường nhiều người như vậy, Lăng Phong chịu chủ động thân cận, cũng chỉ có một mình Hạ Trăn.

Mà lúc trước Cẩm Tú Phường xảy ra chuyện, Hạ Trăn không ở đây, Lăng Phong lại chủ động đi theo nàng không dời. Cho đến khi Hạ Trăn trở về, Lăng Phong lại không thấy bóng dáng lần nữa...

Từng chuyện từng chuyện như thế đều như nói với Mạc Như Nghiên rằng Lăng Phong và Hạ Trăn đã sớm quen biết.

Đến khi biết được thân phận thật của Hạ Trăn, lai lịch của Lăng Phong cũng sáng tỏ. Giờ phút này nghe thấy Lăng Phong nói, Mạc Như Nghiên gật đầu không hoài nghi điều gì.

Rời khỏi huyện Thanh Sơn, Mạc Như Nghiên cách màn xe trò chuyện với Hạ Trăn: “Lăng Phong cũng là người của quânTây Bắc sao?”

“Ừ. Hắn là phó tướng của ta.” Hạ Trăn gật đầu, không hề do dự nói ra thân phận của Lăng Phong.

“Vậy hắn tới huyện Thanh Sơn là tìm chàng à?” Mạc Như Nghiên tiếp tục hỏi. Nếu như thế, thì tất cả đều rõ ràng rồi.

“Cũng xem như vậy, lại cũng không phải.” Nói đến Lăng Phong, giọng nói của Hạ Trăn mang theo một chút ấm áp, “Ngày đó ta rời khỏi quân Tây Bắc, Lăng Phong nhất thời quá tức giận, làm ầm ĩ ở trước mặt Thái Tử điện hạ. Từ trước đến nay Thái Tử điện hạ không cho phép các tướng sĩ làm càn trong quân, dưới sự giận dữ, cũng đuổi hắn ra khỏi quân Tây Bắc.”

Quả nhiên, đây mới là tác phong của Thái tử hoàng gia! Mạc Như Nghiên thu lại suy nghĩ gật đầu, càng hiểu biết hơn về cách đối nhân xử thế của vị Thái Tử điện hạ kia.

“Nhưng mà...” Hạ Trăn cong khóe miệng, ngay cả chính hắn cũng không chú ý tới, nhắc đến quân Tây Bắc, cả người hắn đều phát ra ánh sáng, “Trước khi Lăng Phong bị đuổi ra ngoài, Thái tử cố ý nói lời tàn nhẫn với hắn, để hắn tới tìm ta. Lăng Phong cũng không chịu thua, lập tức gân cổ lên với Thái tử nói là nhất định sẽ tìm được ta. Sau đó, Lăng Phong dẫn theo Lăng Việt rời khỏi quân Tây Bắc, phiêu bạt khắp nơi.”

Nói đi nói lại, vẫn là đi tìm Hạ Trăn mà! Hơn nữa là tìm khắp thiên hạ. Tình nghĩa giữa quân Tây Bắc  với nhau, chỉ là những từ ngữ rất ít ỏi nhưng Mạc Như Nghiên cảm nhận được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net