Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thánh chỉ tứ hôn Thái Tử cùng Mộ Dung Quân, tới nhanh hơn so với tưởng tượng của Mạc Như Nghiên.

Mạc Như Nghiên vốn tưởng rằng bên Thánh Thượng sẽ bị mắc kẹt một phen, không ngờ rằng, lại thông qua nhanh như vậy.

Nhưng sau ngày thứ hai thánh chỉ tứ hôn ban ra, tin Mộ Dung Tể tướng cáo lão hồi hương truyền đến, Mạc Như Nghiên mới biết được, sự tình còn tàn khốc hơn so với nàng nghĩ.

Gần tới đại hôn, Mạc Như Nghiên đến thăm, đi tới khuê phòng của Mộ Dung Quân.

Lúc đó, Mộ Dung Quân đang tự may giá y. Nhìn thấy Mạc Như Nghiên ưỡn bụng đi tới, liền bước lên phía trước đỡ lấy.

Hai người hàn huyên chuyện đại hôn một lát, Mộ Dung Quân đổi lời, chủ động nói: "Phụ thân ta nói, người đã sớm muốn từ quan rồi."

Mạc Như Nghiên gật gật đầu, không có phát biểu bất cứ ý kiến gì.

Mạc Như Nghiên rất rõ ràng, Mộ Dung Quân là người có chủ kiến. Lúc này, Mộ Dung Quân cần chính là lời nói dối, cứ không cần bất cứ lời đề nghị hay nghị luận gì.

"Kỳ thật ta cảm thấy rất có lỗi với bọn họ. Nếu như cái giả để ta gả cho thái tử, là nhị bọn hắn phải rời khỏi Đế Đô. Ta, ta thực thấy khó xử trong lòng." Cáo lão hồi hương, lý do này đừng nói người ngoài, đến chính Mộ Dung Quân, cũng rất khó tin tưởng.

Nhà Mộ Dung nhiều thế hệ đều ở Đế Đô, giờ biết đi về đâu? Chỉ là cái cớ đường hoàng thôi. Nhà Mộ Dung hy sinh, tuyệt đối không phải chức quan "Tể tướng" này, mà là tổ nghiệp tích lũy nhiều năm như vậy.

"Toàn bộ đều sẽ tốt." Cầm lấy tay Mộ Dung Quân, Mạc Như Nghiên an ủi như vậy.

Không thể phủ nhận, Thánh Thượng lần này thật sự làm quá tuyệt rồi. Nhà Mộ Dung không phải không có căn cơ như Hạ Trăn, không phải tùy tùy tiện tiện dứt lời miễn có thể triệt để biến mất ở trước mắt Thánh Thượng.

Không nói Mộ Dung Quân vị Thái Tử Phi sắp tiến vào phủ Thái Tử, nói tới những hảo hữu tương giao nhiều năm trên triều đình, còn có thân thích, bọn họ sẽ dần dần bớt lui tới?

Cho dù là không xem tại Mộ Dung Tể tướng tích lũy nhân mạch nhiều năm như vậy, chỉ nói Mộ Dung Quân xuất giá, một bước lên trời làm sao không phải là có bao nhiêu người trong mắt chỉ mong đến lấy lòng?

Mộ Dung Quân không dám khóc ở trước mặt cha mẹ, giờ phút này lại vì một câu trấn an của Mạc Như Nghiên, nước mắt chảy xuống.

Trước nàng thật sự thật không ngờ, hội làm cho phụ thân từ quan. Nếu biết, nói cái gì nàng cũng sẽ không đáp ứng hôn sự này. Cho dù không thể kháng chỉ, ít nhất có thể Thái Tử điện hạ thương thảo ra đối sách tốt hơn không phải sao?

Mà bây giờ, toàn bộ đều đã quá muộn rồi. Nàng thậm chí còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, đã bị đánh cho trở tay không kịp.

Là nàng nghĩ không đủ chu toàn, không đủ kĩ càng. Mới liên lụy phụ mẫu cùng người nhà, liên lụy làm Mộ Dung gia.

"Tiểu Quân, ngươi không thể tinh thần sa sút, càng thêm không thể ngã xuống." Lấy khăn tay ra lau sạch sẽ nước mắt cho Mộ Dung Quân, giọng Mạc Như Nghiên rất thấp, làm cho người khác yên lòng, "Việc đã đến nước này, so với ai khác ngươi đều đã rõ ràng hơn, chỉ có ngươi mới là tất cả hi vọng của phủ Tể Tướng. Muốn giữ vững Mộ Dung gia trăm năm cơ nghiệp, ngươi chính là mấu chốt nhất. Chỉ có ngươi vững vàng ngồi trên vị trí kia, cái gì thuộc về Mộ Dung gia, sớm muộn gì cũng có thể nằm trong tay Mộ Dung gia. Hơn nữa, so với hiện nay còn huy hoàng, còn hưng thịnh hơn."

Mộ Dung Quân trầm mặc rất lâu, thật sự gật gật đầu với Mạc Như Nghiên. Nàng sẽ không để mặc cho Mộ Dung gia cứ như vậy bị hủy đi, nàng nhất định sẽ ội giữ vững Mộ Dung gia. Chung quy có một ngày, nàng nhất định sẽ làm được.

"Nói chuyện khác đi. Trước không phải ngươi nói, muốn đến liên hoa thôn nhìn xem sao? Hiện nay có cơ hội, có muốn đưa Mộ Dung Tể tướng cùng Tể tướng phu nhân đi liên hoa thôn hưởng thụ thanh phúc hay không?" Hôm nay Mạc Như Nghiên tới Tể Tướng Phủ, ngoại trừ trấn an Mộ Dung Quân, mục đích chính vẫn là ở trong này.

Thực ra, chuyện này Mạc Như Nghiên không nên mở miệng. Nhưng là Thái Tử lên tiếng, nhờ Hạ Trăn hỗ trợ. Cuối cùng, liền rơi vào trên đầu Mạc Như Nghiên.

"Có thể chứ?" Mộ Dung Quân đương nhiên là vui vẻ đem phụ mẫu giao thác cho Mạc Như Nghiên giúp đỡ. Nhưng nếu cứ như vậy, có phải làm Mạc Như Nghiên thêm phiền toái rồi hay không?

"Đương nhiên có thể." Mạc Như Nghiên khẳng định nhìn Mộ Dung Quân, chậm rãi viết xuống trong lòng bàn tay Mộ Dung Quân hai chữ "Thái tử".

Mộ Dung Quân vốn là giật mình, lập tức nắm thật chặt tay, đôi mắt ướt át, lại chịu đựng không rơi lệ.

Trước khi Mạc Như Nghiên rời Phủ Tể Tướng, để lại cho Tể tướng đại nhân cùng Tể tướng phu nhân tường tận địa chỉ của huyện Thanh Sơn và Liên Hoa thôn.

"So với Liên Hoa thôn, huyện Thanh Sơn tất nhiên càng thêm dễ tìm. Tể tướng đại nhân cùng phu nhân chỉ cần tùy tiện sai người tìm vị trí Cẩm Tú phường, là có người giúp." Mạc Như Nghiên nói tới đây, không khỏi dừng một chút, "Huyện Thanh Sơn không thể nào phồn hoa bằng Đế Đô, Liên Hoa thôn lại càng dân dã hơn. Vẫn mong nhị vị tha thứ cùng thông cảm. Trong khoảng thời gian ngắn, phải ủy khuất nhị vị rồi."

"Không ủy khuất. Lão phu đã sớm muốn xem xem thế nào là non xanh nước biếc chân chính, Nhân Kiệt Địa Linh. Hiện giờ may mắn có thể đến quê hương Thanh Viễn tướng quân nhìn xem, lão phu cảm giác trên mặt hào quang, cảm thấy tràn đầy chờ mong cùng hy vọng." Hoàn toàn khác với bộ dáng mất mác của Mộ Dung Quân, Mộ Dung Tể tướng đã sớm dự đoán được sẽ có hôm nay.

Rời khỏi đế đô, đối với hắn mà nói cũng không coi là kết quả khó có thể tiếp thu. Đến huyện Thanh Sơn, ngược lại khiến cho Mộ Dung Tể tướng có một suy nghĩ mới.

"Đúng, không ủy khuất. Có thể vừa đi vừa nghỉ, tận hưởng phong cách sống các nơi, cũng là trải nghiệm không tồi." Tể tướng phu nhân cũng cực kì rộng rãi tiếp nhận kết quả như vậy.

Lúc mới biết được phải rời khỏi Đế Đô, quả thật bà có một khắc hoảng hốt và không yên lòng. Nhưng, có bỏ tất có được. Tại lúc Tiểu Quân nhà họ làm Thái Tử Phi, bà cùng lão gia cũng chỉ là đi dạo chung quanh, không có đại sự gì.

Bị Mộ Dung Tể tướng cùng Tể tướng phu nhân ảnh hưởng, Mạc Như Nghiên cũng không nói thêm nữa. Cố ý giới thiệu chút phong cảnh huyện Thanh Sơn cùng Liên Hoa thôn cho hai người, rồi rời khỏi phủ Tể Tướng.

Ngày đại hôn Thái Tử với Mộ Dung Quân hôm ấy, Đế Đô cực kì náo nhiệt.

Khắp phố lớn ngõ nhỏ đều trang trí lụa đỏ, trải dài từ phủ Tể Tướng đến phủ Thái Tử, các quán xung quanh đều đóng cửa, đồng thời đều treo đèn lồng màu đỏ với dán chữ hỉ đỏ thẫm. Ven đường đều có cấm vệ quân cùng Tây Bắc quân nghiêm mật trấn giữ, hình thức rất khí thế.

Cùng với tiếng kèn vang lên, đội ngũ đón dâu chậm rãi xuyên qua đường phố Đế Đô, đại kiệu tám người nâng đem Mộ Dung Quân đưa vào phủ Thái Tử.

Theo ý của Thái Tử, Hạ Trăn là phải làm người đầu tiên xuất hiện trong đội ngũ đón dâu. Nhưng mà xét thấy Mạc Như Nghiên có thai, Hạ Trăn phải che chở Mạc Như Nghiên, Thái Tử cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Trăn biến thành người bên nhà mẹ đẻ của Mộ Dung Quân.

Đối với cái này, Thái Tử cực kì bất mãn, không ít lần tranh cãi và thỏa hiệp với Mạc Như Nghiên.

Nhưng mà, Mạc Như Nghiên cực kỳ kiên trì. Thân là tỷ muội tốt với Mộ Dung Quân, nàng quyết định không đứng ở trong đội ngũ đón dâu của Thái Tử.

Cuối cùng, Thái Tử nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạc Như Nghiên. Nhưng đồng thời, cũng chỉ yên lặng lựa chọn thỏa hiệp.

Đại hôn oanh oanh liệt liệt xong, Mộ Dung Tể tướng cùng Tể tướng phu nhân không quá mấy ngày liền rời khỏi Đế Đô.

Hai người đều đã bày tỏ, cũng không vội đến huyện Thanh Sơn trước. Nhưng nơi đặt chân cuối cùng, khẳng định chính là Liên Hoa thôn.

Trước lúc tạm biệt, hai vị Mộ Dung gia ngàn dặn dò vạn dặn dò, nói Mộ Dung Quân không cần lo lắng, bọn hắn sẽ thường xuyên gửi tin về Đế Đô báo bình an.

Mộ Dung Quân là nén lệ tiễn hai người rời khỏi Đế Đô. Ngày đó, vì tránh nghi ngờ, Thái Tử không có xuất hiện.

Không ít dân chúng Đê Đô đều đã tung tin Thái Tử không coi trọng vị Thái Tử Phi này, cho nên mới không đến tiễn Mộ Dung Tể Tướng và Tể Tướng phu nhân. Thậm chí còn chỉ trích Thái Tử bụng dạ khó lường, ngay từ đầu đã có tâm tư đánh tới Mộ Dung Tể Tướng.

Nghe tin đồn bên ngoài, Mạc Như Nghiên không khỏi lắc đầu. Việc này không phải Thánh Thượng gây nên, chính là Thái Tử tự tạt nước bẩn lên mình. Mà mặc kệ thế nào, dân chúng cũng không thể tham dự.

Vì vậy, nàng chỉ cần lẳng lặng ngồi ở phủ tướng quân, chờ kết quả cuối cùng xuất hiện là được.

Còn phía bên Mộ Dung Quân, có hai chữ lúc trước kia của nàng, Mạc Như Nghiên tuyệt đối tin tưởng sẽ không xuất hiện hiểu lầm không cần thiết.

Mộ Dung Quân quả thật không hiểu lầm Thái Tử. Từ giây phút gả vào phủ Thái Tử, nàng liền ngồi chung một thuyền với Thái Tử rồi. Nàng có thể dựa vào, phải phụ tá, chỉ có một người là Thái Tử điện hạ.

Chỉ có như vậy, Mộ Dung gia bọn họ mới có ngày trở lại. Nàng mới có thể cùng phụ mẫu đoàn tụ gặp lại nhau tại Đế Đô.

Ngay tại lúc dân chúng Đế Đô bị lời đồn đại quay cho đến mơ mơ màng màng, Mục Nhã Huệ cùng Hồ Khôn Bạch đã gặp mặt tại Phủ Thanh Viễn tướng quân.

Tuyệt đối không phải Mạc Như Nghiên an bài, mà là trùng hợp.

Từ lúc nhận Mạc Như Nghiên làm tỷ tỷ, Mục Nhã Huệ liền thường xuyên chạy đến phủ Thanh Viễn tướng quân. Hôm nay nàng mới từ Hoàng Cung đi ra, mang theo một giỏ hoa quả tươi mới, đi thẳng tới chỗ Mạc Như Nghiên để tặng.

Hồ Khôn Bạch thì tới phủ tướng quân tìm Thái Tử điện hạ. Hôm nay hắn có một phần công vụ cần Thái Tử điện hạ đối chiếu, lại vì không kịp thời gian, không chờ Thái Tử kịp hồi phủ, liền trực tiếp đến phủ Thanh Viễn tướng quân tìm.

Sau đó, Hồ Khôn Bạch cùng Mục Nhã Huệ gặp nhau ngay tại cửa lớn phủ tướng quân.

Trong tích tắc nhìn thấy Hồ Khôn Bạch lúc đấy, Mục Nhã Huệ muốn xoay người rời đi. Đừng nhìn Thanh Vương phủ cùng Phủ Hình Bộ Thượng Thư đều đã nhận hôn sự của hai người rồi, nhưng Mục Nhã Huệ vẫn giằng co đến bây giờ không nhả ra!

Ít nhiều cũng có Hoàng Hậu nương nương làm chỗ dựa, Thanh vương gia nói cũng không muốn Mục Nhã Huệ làm to chuyện. Bất đắc dĩ, liền kéo dài xuống.

Nếu là những người khác, biết được thái độ của Mục Nhã Huệ, sợ là đã sớm không vừa ý, hơn nữa sẽ vì như vậy mà sinh hận rồi. Dù sao lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối, Mục Nhã Huệ giằng co vốn chỉ là tùy hứng, đánh mất phong thái của tiểu thư khuê các.

Nhưng, giống như câu nói kia của Hồ Nguyệt Hoa, Hồ Khôn Bạch đã sớm yêu Mục Nhã Huệ, đương nhiên cũng nguyện ý nháo cùng nàng, đợi tới khi Mục Nhã Huệ cam tâm tình nguyện gả cho hắn.

Dù sao tình địch lớn nhất của hắn, Hạ Trăn đã lấy vợ, hiện tại lại sắp làm phụ thân. Hồ Khôn Bạch đặc biệt cười trộm sau lưng một cái. Chính là vì chúc mừng tình địch Hạ Trăn đã bị diệt trừ.

Gần đây Mục Nhã Huệ thường xuyên chạy đến phủ tướng quân, Hồ Khôn Bạch cũng biết.

Ngay từ đầu, hắn vẫn lo lắng Mục Nhã Huệ là vì Hạ Trăn. Dù sao lúc Mục Nhã Huệ xuất hiện tại phủ tướng quân, vừa lúc Hạ Trăn quay về Đế Đô.

Nhưng mà rất nhanh, Hồ Khôn Bạch liền an tâm.

Mục Nhã Huệ thế mà trở thành tỷ muội với Mạc Như Nghiên?

Phản ứng đầu tiên của Hồ Khôn Bạch là không có khả năng, phản ứng thứ hai là cảm thấy bình phục lại.

Nếu như vậy, kia cũng có chút đủ vị rồi.

Cho dù thế nào, Hồ Khôn Bạch nhất định phải rước được Mục Nhã Huệ. Trước không hợp với Hạ Trăn, là vì Thái Tử, càng thêm vì Mục Nhã Huệ. Mà nay không dễ dàng gì Mục Nhã Huệ không để ý tới Hạ Trăn nữa, nhưng lại giao hảo với Mạc Như Nghiên rồi.

Một lời này, chẳng phải nói đợi tới khi hắn rước được Mục Nhã Huệ về, còn phải tiếp tục đi lại với Hạ Trăn? Nếu là vậy, hắn cũng phải cùng Mục Nhã Huệ gọi Mạc Như Nghiên là tỷ tỷ hả? Nếu thật sự là như vậy, hắn với Hạ Trăn…

Mối quan hệ này hơi lý một lý, thuận một thuận, Hồ Khôn Bạch đau cả đầu.

Nhưng, dù không nguyện chấp nhận, Hồ Khôn Bạch vẫn không lỡ buông tha Mục Nhã Huệ. Cũng vì vậy, cùng lắm có thêm tỷ tỷ. Mà vị tỷ phu xa cách kia, trước cứ để sang một bên đi.

“Tiểu Quận chúa xin dừng bước.” Nhìn Mục Nhã Huệ muốn rời khỏi, Hồ Khôn Bạch mở miệng trước một bước giữ người lại.

Mục Nhã Huệ hừ lạnh một tiếng, đứng vững bước: “Ai nói Bản quận chúa đi hả? Bản quận chúa còn chưa đưa hoa quả cho Mạc tỷ tỷ, sao có thể sợ ngươi được?”

Thật đúng là chưa đánh đã khai! Nhưng Hồ Khôn Bạch thích Mục Nhã Huệ nhất, chính là tính tình thẳng thắn đáng yêu như vậy.

Hồ Khôn Bạch cảm thấy buồn cười, nhưng trên mặt không biểu hiện ra chút nào. Nghiêm trang hành lễ với Mục Nhã Huệ, lúc này mới đáp lại: “Thứ tự trước sau, mời Tiểu Quận chúa vào bên trong trước.”

“Bản quận chúa vốn là tới trước, cần người nhường cho?” Mục Nhã Huệ nói xong liền ưỡn ngực, ngẩng đầu bước vào cửa lớn phủ Thanh Viễn tướng quân. Nàng mới không phải là chuột nhắt, không sợ ở cùng phòng với Hồ Khôn Bạch!

Nhìn Mục Nhã Huệ cùng Hồ Khôn Bạch từ bên ngoài đi tới, Mạc Như Nghiên không khỏi kinh ngạc.

Nhưng, không đợi Mạc Như Nghiên hỏi, Mục Nhã Huệ liền tự nói rõ chuyện gì xảy ra.

“Này cũng thật sự trùng hợp.” Mạc Như Nghiên cười cười, nói. Mặc dù là ngẫu nhiên gặp ở cửa, cũng không có hẹn trước, Mục Nhã Huệ cùng Hồ Khôn Bạch lại đến cùng lúc như vậy.

“Mới không khéo!” Mục Nhã Huệ tức giận ngồi ở bên cạnh Mạc Như Nghiên, cần giỏ hoa quả trong tay đặt lên bàn,tức giận liếc nhìn Hồ Khôn Bạch một cái.

“Muội đó!” Ngoại trừ Mục Nhã Huệ, Mạc Như Nghiên thật sự chưa thấy bất đắc dĩ với đau đầu với những người khác.

Nếu gặp người đáng ghét, không phản ứng, không thèm nhìn mới đúng. Mục Nhã Huệ lại không đủ trình độ là người bị Mạc Như Nghiên ghét, đương nhiên lại là chuyện khác rồi.

“Tướng quân phu nhân.” Lần trước Hồ Khôn Bạch gặp Mạc Như Nghiên, cũng không đối đãi hữu lễ như vậy. Nhưng lúc này không giống ngày xưa, không phải do hắn không cúi đầu.

“Hồ công tử.” Mạc Như Nghiên khẽ gật đầu, kinh ngạc nhìn Hồ Khôn Bạch, “Hôm nay Hồ công tử tới, là có chuyện gì?”

Hạ Trăn ở trong phủ, Thái Tử cũng ở đó. Hồ Khôn Bạch đến tìm Thái Tử, hoặc Hạ Trăn, có thể trực tiếp mở miệng với Lăng Việt, đưa tới thư phòng.

Nhưng mà, Hồ Khôn Bạch lại xuất hiện ở đây, đứng ở trước mặt nàng. Chẳng lẽ đến tìm nàng?

Hồ Khôn Bạch đương nhiên không phải đến tìm Mạc Như Nghiên. Hắn đứng ở chỗ này, đơn giản là vì theo sau Mục Nhã Huệ, không để ý liền đi nhầm đường.

Nhưng giờ phút này bị Mạc Như Nghiên hỏi như vậy, Hồ Khôn Bạch nho nhã nhắc tới chuyện trước kia: “Tiểu muội trong nhà vài lần đụng phải phu nhân, tại hạ đặc biệt thay mặt tiểu muội xin lỗi phu nhân.”

Nếu thật sự muốn xin lỗi, kéo dài tới bây giờ thật sự là không phải cực kì để tâm rồi. Hoặc nói, là không hề có thành ý.

Đối với cái này, Mạc Như Nghiên không thể nói không, cũng không nói gì.

Mạc Như Nghiên không nói lời nào, Mục Nhã Huệ lại trực tiếp mở miệng: “Muốn xin lỗi đương nhiên phải là chính người đó tới mới có thành ý. Hồ Nguyệt Hoa không tự mình đến, để ngươi xin lỗi thay tình làm gì? Còn nữa, ngươi xin lỗi chỉ đơn giản nói ngoài miệng vậy thôi sao? Chỉ nhận lỗi chút hả?”

Ngữ khí của Mục Nhã Huệ thật hợp tình hợp lý, Mạc Như Nghiên cũng không ngăn cản. Chỉ yên lặng ngồi một bên, chờ Hồ Khôn Bạch phản ứng.

Tính tình Mục Nhã Huệ xưa nay đều như vậy. Nếu Hồ Khôn Bạch không thể chấp nhận, như thế mặc kệ Hồ Khôn Bạch tuấn tài ra sao, cũng không làm nổi phu quân của Mục Nhã Huệ.

May là phản ứng của Hồ Khôn Bạch, cũng không khiến cho Mạc Như Nghiên thất vọng.

Chống lại tầm mắt của Mục Nhã Huệ, giọng Hồ Khôn Bạch trong phút chốt liền mềm nhẹ lại: “Tiểu Quận chúa nói thật đúng. Tại hạ về phủ chuẩn bị chút quà, rồi sẽ đưa lại.”

“Này vẫn không sai biệt lắm! Mạc tỷ tỷ ta đều bị Hồ Nguyệt Hoa chọc giận vài lần rồi? Phủ Hình Bộ Thượng Thư các ngươi một chút bày tỏ cũng không có. Người không biết chuyện, sẽ cho là các ngươi căn bản không đem phủ Thanh Viễn tướng quân chúng ta vào mắt đấy!” Mục Nhã Huệ nói xong lời cuối cùng, còn đập đập bàn, biểu thị nàng bất mãn với Hồ gia.

Hồ Khôn Bạch ngẩn người, không xác định nhìn về phía Mạc Như Nghiên: “Đồ Hồ gia gửi, phủ tướng quân vẫn chưa nhận được?”

Lần này, đến lượt Mạc Như Nghiên không rõ rồi.

“Theo ta biết, vẫn chưa nghe nói có phủ Thượng Thư gửi gì. Như vậy đi, Hồ công tử chờ một lát, ta kêu người đi hỏi.” Mạc Như nghiên nói xong liền sai người gọi Lăng Việt tới.

Lăng Việt chậm rãi bước tới. Phủ tướng quân to như vậy, cũng chỉ có Mạc Như Nghiên có vinh hạnh đặc biệt này. Cả Tây Bắc quân đều coi mệnh lệnh Mạc Như Nghiên lên hàng đầu, so với lời của Hạ Trăn còn có hữu hiệu hơn.

“Không có,ta xác định không có.” Đồ Phủ Hình Bộ Thượng Thư gửi? Lăng Việt lắc đầu, lại lắc đầu, “Từ khi phu nhân tới Đế Đô, có trong cung ban cho, phủ Thái Tử cũng đưa đồ tới. Ngoài ra còn có Mộ Dung tiểu thư cùng Tiểu Quận chúa đem lễ vật tới. Những cái khác, liền không có.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net