Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kết bè kéo cánh! Lại có lý do đường hoàng như vậy! Đến Mạc Như Nghiên cũng không muốn nghĩ tới.

Ở trong thư Mộ Dung Quân nhắc tới, từ khi Tây Bắc quân rời đế đô, Thánh Thượng lại càng hỉ nộ vô thường hơn, thường xuyên lấy cớ trách cứ Thái Tử. Mà bây giờ, lần này nghiêm trọng nhất, cũng là không thể cứ vãn nhất.

Cho dù hiện nay phân nửa đại thần đều vì Thái Tử mà dâng tấu, nhưng tấu gửi lên càng nhiều, Thánh Thượng lại càng tức giận với Thái Tử. Khi đó trước khi Mộ Dung Quân gửi bức thư này ra, Thánh Thượng đã đem Thái Tử giam lỏng ở phủ Thái Tử, không nghe bất cứ lời khuyên can nào.

“Thái Tử cũng không có cách đối ứng? Biết rõ Thánh Thượng đang tức giận, vì sao vẫn còn động viên nhiều đại thần nói thay cho hắn? Hắn là đang lo khúc mắc của hắc với Thánh Thượng chưa đủ lớn? Phòng bị cùng kiêng kị chưa đủ nhiều?” Mạc Như Nghiên vội vàng xem thư xong, thuận tay đưa cho Hạ Trăn, tức giận hỏi người đưa tin.

“Thái Tử nhận thấy thời điểm không thích hợp, đã bí mật phái người qua trấn an các đại thần, mong chư vị đại thần an tâm chớ nóng nảy, không nên rối loạn đầu tuyến. Nhưng…” Người đưa tin dừng một chút, tiếp tục nói, “Có thể là có người âm thầm làm chuyện xấu, người chúng ta phái đi đều bị treo cổ rồi. Chư vị đại thần không những không nhận được mật hàm chính xác, ngược lại còn nhận được lời nhắn thần bí. Lời nhắn nói…”

“Lời nhắn nói bảo bọn họ dâng tấu tập thể? Chờ lệnh Thái Tử?” Nghe đến đó, Mạc Như Nghiên rất rõ ràng, Thái Tử bị tính kế rồi.

Tranh đấu hoàng quyền, âm u nguy hiểm. Thái Tử đã bị tính kế, Mạc Như Nghiên cũng không chút ngoài ý muốn. Nhưng cái nàng kinh ngạc chính là, mấy đại thần này thật sự một chút năng lực phân rõ phải trái cũng không có? Thời điểm mấu chốt như vậy, sao lại không chút nghĩ ngợi làm ra sai lầm như vậy?

Còn có, lời nhắn tính là gì chứ? Không có bất cứ cái gì đối chứng, sao liền dễ dàng tin tưởng vậy? Rõ là…

“Đúng.” Người đưa tin hiểu được lý do này nói cực kì không thông. Nhưng, chuyện thật sự là vậy, cũng là lý do bọn họ bị giam lại.

“Có những đại thần nào dâng tấu? Thái Tử điện hạ có đưa danh sách cho ngươi không?” Chuyện ngu ngốc như vậy cũng có thể làm được, Mạc Như Nghiên vô cùng nghi ngờ, trong này có kẻ ở trong khuấy đục nước hay không.

“Có.” Nghe Mạc Như Nghiên hỏi như vậy, người kia lập tức làm theo phân phó của Thái Tử, đem danh sách đưa cho Mạc Như Nghiên.

Mạc Như Nghiên cau mày nhận thư, nhanh chóng xem qua, rồi hỏi Hạ Trăn cùng Lăng Phong: “Trên này có tên chúng ta quen không? Hoặc là có giao tình. Cho dù là chút sơ giao cũng có thể.”

Hạ Trăn cùng Lăng Phong vừa xem xong thư Mộ Dung Quân gửi. Sau lại nhìn kỹ danh sách, trực tiếp chỉ ra ba vị.

“Thật đúng là có.” Mạc Như Nghiên cười lạnh một tiếng, hướng tới người đưa tin, “Thái Tử điện hạ còn có lời nào nữa, cứ nói ra. Không cần chờ ta hỏi một cái một, thời gian khẩn cấp, ta không muốn phối hợp với Thái Tử.”

Thấy sắc mặt Mạc Như Nghiên thay đổi, người đưa tin cũng không chần chờ, rất nhanh đem toàn bộ lời dặn nói ra hết. Đương nhiên, những thứ này cũng đều là Thái Tử điện hạ phân phó. Chỉ cần Mạc Như Nghiên hỏi, liền hễ biết sẽ nói, hễ nói thì sẽ nói hết.

Nhưng nếu Mạc Như Nghiên không hỏi, như vậy, cũng không cần ở lại thành Vân Đô nữa. Trở về đế đô, mặc kệ sau này phủ Thái Tử có kết cục thế nào, đều chờ Thánh Thượng hạ chỉ.

Những lời Thái Tử dặn, cũng có bổ sung tường tận, tận khả năng để cho Mạc Như Nghiên càng hiểu thêm được tình hình trên triều đình bây giờ thôi.

Mạc Như nghiên nghe xong, lần thứ hai chỉ chỉ danh sách trong tay: “Nói cách khác, Phủ Hình Bộ Thượng Thư không tham dự vào chuyện này? Hồ Khôn Bạch không có, Hồ Thượng Thư cũng không có?”

“Vâng.” Người đưa tin gật đầu, “Hồ công tử vốn là hảo hữu của Thái Tử. Sau khi xảy ra chuyện tuy chưa từng liên hệ với Thái Tử, nhưng cũng không có bất cứ hành động tùy tiện nào.”

“Vậy Tiểu Quận chúa? Tiểu Quận chúa có tới phủ Thái Tử không?” Tới thành Vân Đô tháng thứ hai, Mạc Như Nghiên liền nhận được thư của Mục Nhã Huệ, nói chuyện hôn sự của nàng với Hồ Khôn Bạch. Tính tính tới nay, Mục Nhã Huệ cũng là con dâu trưởng của Hồ gia rồi.

“Cũng không có.” Mạc Như Nghiên hỏi Hồ Khôn Bạch, người đưa tin cũng không ngoài ý. Nhưng hỏi Mục Nhã Huệ, người đưa tin liền nói, “Tiểu Quận chúa vốn không đi lại tới phủ Thái Tử, cho dù không đến, cũng không…”

“Không thành vấn đề? Sao có thể không thành vấn đề? Hồ Khôn Bạch cùng Thái Tử có giao tình tốt như vậy, vì sao sau khi xảy ra chuyện thì chút động tĩnh cũng không có? Không liên hệ với Thái Tử, ít nhất cũng nhận được lời nhắn thần bí kia. Nhưng, Hồ Khôn Bạch không dâng tấu cho Thái Tử. Là bởi vì Hồ Khôn Bạch quá thông minh, lúc ấy liền nhìn ra lời nhắn kia là giả? Hay là Hồ Khôn Bạch đối với chuyện Thái Tử điện hạ bị phế, hoàn toàn thờ ơ, lúc này mới không quan tâm tới?” Mạc Như Nghiên nói rất nhanh, nhưng nội dung biểu đạt rõ ràng.

Nói ngắn gọn một câu, phủ Hình Bộ Thượng Thư có vấn đề, mà còn là vấn đề rất lớn.

Người đưa tin liền tức cười rồi. Hắn chưa từng nghĩ đến, cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề tướng quân phu nhân hỏi. Nhưng theo như tướng quân phu nhân hỏi, liền thật sự có vấn đề rồi.

“Phu nhân, nói Hồ công tử có vấn đề, có phải quá mức rồi không? Hồ công tử cùng Thái Tử có giao tình nhiều năm, hơn nữa tính tình Hồ công tử mọi người chúng ta ai cũng biết, quả thật là một vị hán tử đội trời đạp đất.” Lăng Phong cũng không phải nghi ngờ lời Mạc Như Nghiên nói, chỉ là cảm thấy trực tiếp đem vấn đề đổ lên người Hồ Khôn Bạch, có chút làm người ta khó tiếp thu.

“Ta cũng không nói Hồ Khôn Bạch phản bội Thái Tử điện hạ. Ý của ta là, Hồ Khôn Bạch chưa từng liên hệ với Thái Tử, chính là vấn đề lớn nhất.” Mạc Như Nghiên nói xong lại nhìn về phía người đưa tin, “Thái Tử điện hạ có nói tới chuyện gì liên quan tới Hồ công tử với ngươi không? Đôi lời cũng không có?”

Người đưa tin suy nghĩ lại, vẫn kiên định lắc đầu. Không có, hắn thật sự không nhận được bất cứ nội dung gì có chỉ thị gì liên quan tới Hồ công tử.

"Này là được rồi." Mày Mạc Như Nghiên nhíu chặt mới giãn ra một chút, nhìn về phía Hạ Trăn, "Ở trong thư Tiểu Quân cũng không nhắc tới Nhã Huệ. Không nói trước Nhã Huệ cùng Thái Tử là quan hệ đường huynh muội, chỉ nói lời dặn của ta với Nhã Huệ cùng Tiểu Quân, nói hai người bất luận làm gì tại đế đô cũng quan tâm lẫn nhau, tình huống như vậy cũng rất không thích hợp."

Mộ Dung Quân không phải người nuốt lời, Mục Nhã Huệ cũng đổi tính tình. Chuyện Thái Tử bị phế xảy ra lớn như vậy, sao Mục Nhã Huệ có thể không đến phủ Thái Tử hỏi chuyện được?

Còn có, ngoại trừ hôm nay Thái Tử sai tâm phúc tự mình đưa mật thư tới, Mạc Như Nghiên không nhận được cái khác bất cứ bức thư nào, một bức cũng không có.

Này không hợp với cách làm người của Mục Nhã Huệ, càng thêm không có khả năng là Mục Nhã Huệ đã quên hoặc là vẫn chưa kịp đưa tin cho nàng.

Như thế, chỉ có một khả năng: Hồ Khôn Bạch cùng Mục Nhã Huệ, đồng thời bị nhốt lại.

"Nói cách khác, chẳng những Thái Tử điện hạ xảy ra chuyện, bên Tiểu Quận Chúa cũng gặp phiền toái?" Phản ứng của Lăng Phong phản ứng đặc biệt nhanh liền tổng kết lại.

Nói ra, Lăng Phong thậm chí cả đám Tây Bắc quân đối vị này Tiểu Quận Chúa Mục Nhã Huệ có ấn tượng nhất, vẫn là trước ở đế đô, Mục Nhã Huệ đưa đồ ăn ngon cho Mạc Như Nghiên. Lúc ấy cũng làm cho các tướng sĩ mở rộng tầm mắt, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên ăn cao cấp như thế. Từ đó, cũng nhớ kỹ một vị Tiểu Quận Chúa như vậy.

"Chắc là bị chuyện Thái Tử điện hạ liên lụy." Mạc Như Nghiên ngồi ở chỗ kia, gõ gõ mặt bàn, trong đầu suy nghĩ bay lộn, rơi vào trầm tư.

Thấy Mạc Như Nghiên bắt đầu suy nghĩ đối sách, đám người Lăng Phong cũng không dám nói nữa. Đến thở mạnh cũng đã giảm đi, lẳng lặng đứng ở một bên.

Hạ Trăn ở phía sau đi về phía người đưa tin.

Nhìn thấy Hạ Trăn đi tới, người kia gật gật đầu, theo đuôi Hạ Trăn mà đi. Hắn còn có mật thư muốn nói cho Hạ tướng quân, mà còn là chỉ có thể nói cho một mình Hạ tướng quân nghe.

Mạc Như Nghiên có chú ý tới Hạ Trăn đem người đi rồi. Đối với cái này, nàng hoàn toàn không thèm để ý.

Nếu Thái Tử phái tâm phúc tới thành Vân Đô, lại không thể chỉ đưa tin cho nàng. Chỉ sợ là cái quan trọng hơn, vẫn là muốn tìm Hạ Trăn.

Mà mặc kệ Thái Tử muốn nói với Hạ Trăn cái gì, đều không ảnh hưởng Mạc Như Nghiên nghĩ ra đối sách. Chỉ vì nàng cực kỳ tin tưởng, so với mật thư của Thái Tử, Hạ Trăn càng quan tâm an nguy Thái Tử hơn.

Lúc Hạ Trăn một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Mạc Như Nghiên, khí tức trên người đều lạnh hơn rồi.

Quả nhiên, không phải mật thư đáng cao hứng gì. Nhưng trước mắt, cũng không có khả năng có tin tốt gì truyền đến cả.

Nhìn thấy Hạ Trăn đi vào phòng, Mạc Như Nghiên đứng lên: "Lăng Phong, chuẩn bị bút mực."

"Phu nhân nghĩ ra kế sách rồi hả?" Lăng Phong nháy mắt liền kinh hỉ ra tiếng. Không nói hai lời, xoay người đi tìm bút mực.

Mấy vị phó tướng khác cũng nhất thời trầm tĩnh lại. Trước bị chèn ép lâu như vậy, so với mỗi lần bọn họ ra trận giết địch cũng khẩn trương cùng nghiêm trọng hơn rồi.

Cấm vệ quân đi theo sau Hạ Trăn cũng vui mừng nhướng mày, không dám tin nhìn Mạc Như Nghiên.

Thái Tử điện hạ bảo hắn tìm Thanh Viễn tướng quân, nhưng phải kể chuyện đã xảy ra ở đế đô cho Thanh Viễn tướng quân phu nhân biết.

Lúc đó hắn vẫn cảm thấy kỳ quái, thanh viễn tướng quân phu nhân không có chức quan, lại không có binh quyền, cho dù cho biết phu nhân thì có tác dụng gì?

Hiện nay, hắn rốt cục đã hiểu. Hóa ra cứu binh Thái Tử điện hạ muốn tìm không phải là Thanh Viễn tướng quân, mà là Thanh Viễn tướng quân phu nhân.

Lăng Phong rất nhanh liền đem bút mực tới, hai tay cung kính đưa đến trước mặt Mạc Như Nghiên.

Mạc Như Nghiên lại không nhận lấy, chỉ chỉ Hạ Trăn: "Cho tướng quân các ngươi."

"A?" Tuy Lăng Phong nghi hoặc, nhưng nghe Mạc Như Nghiên phân phó, cũng đem bút mực đưa đến trước mặt Hạ Trăn.

Hạ Trăn nhận bút, đứng ở trước án thư, mở giấy Tuyên Thành ra, nhìn về phía Mạc Như Nghiên.

"Tập thể Tây Bắc quân chú ý, ủng hộ Thánh Thượng, ủng hộ Thánh Thượng phế Thái Tử." Một câu Mạc Như Nghiên nói xuống, trực tiếp làm tất cả mọi người ở đây sợ ngây người.

"Phu... Phu nhân, người có phải nói ngược không? Chúng ta phải là ủng hộ Thái Tử điện hạ, chứ không phải ủng hộ Thánh Thượng phế Thái Tử." Phó tướng tình tình táo bạo trợn tròn tròng mắt, nhắc nhở.

"Cũng không phải là phản bội. Hiện nay điều Tây Bắc quân phải làm, chính là ủng hộ toàn bộ quyết định của Thánh Thượng. Trong đó, cũng bao gồm phế Thái Tử." Lần thứ hai Mặc Như Nghiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, dập đi ánh sáng cuối cùng trong mắt đám người Lăng Phong.

Tướng quân phu nhân muốn khuyến khích Tây Bắc quân lấy cái chết làm sáng tỏ, thay đổi phe cánh, quay sang phía Thánh Thượng sao? Chuyện như vậy, Tây Bắc quân bọn họ không làm được!

“Phu nhân, chúng ta không…” Lăng Phong còn chưa nói xong, Hạ Trăn cũng đã bắt đầu hạ bút rồi.

“Tướng quân!” Đám người Lăng Phong đồng thời kinh ngạc hô lên tiếng, nhưng cũng không dự đoán được Hạ Trăn sẽ thật sự hạ bút viết ra.

Người được Thái Tử phái tới, lại bình tĩnh ngoài ý muốn. Chẳng qua trong khoảnh khắc Hạ Trăn hạ bút viết, khẩn trương nhắm chặt hai mắt.

Thoáng nhìn phản ứng của cấm vệ quân kia, Mạc Như Nghiên than nhẹ một tiếng. Không cần hỏi Hạ Trăn, cũng có thể biết mật thư Thái Tử muốn nói với Hạ Trăn là thế nào rồi.

Mặc kệ có phải trùng hợp hay không, là việc Mạc Như Nghiên có khả năng làm, tại lúc Hạ Trăn viết chữ cuối cùng xuống, đột nhiên cao giọng bổ sung: “Hai mươi vạn tướng sĩ Tây Bắc quân nguyện chờ Thánh Thượng phân phó, chỉ cần Thánh Thượng ra lệnh một tiếng, lập tức quay lại, trở về đế đô.”

“Phu nhân…” Mấy vị phó tướng khác kinh ngạc, Lăng Phong trong lúc đó quả thật thấy cả kinh, đoán được dụng ý thực sự của Mạc Như Nghiên.

Chỉ có bọn họ về đế đô, mới có đường sống. Tại thành Vân Đô cách xa đế đô ngàn dặm, cho dù có sốt ruột, cũng không giúp được Thái Tử điện hạ.

Bút trong tay Hạ Trăn cũng không dừng lại, tiếp tục viết theo lời Mạc Như Nghiên nói.

Cấm vệ quân bỗng nhiên mở to mắt, hướng về phía Hạ Trăn, ngăn lại: “Hạ tướng quân, Thái Tử điện hạ nói…”

“Mặc kệ Thái Tử điện hạ nói gì, hiện nay Tây Bắc quân không thuộc quyền hắn quản.” Mạc Như Nghiên thẳng thắn cắt ngang lời hắn nói, giọng điệu đột nhiên lộ ra vài phần lạnh lẽo, “Sóng gió ở đế đô bây giờ, sợ là đã sớm không thổi đến chỗ Thái Tử điện hạ rồi.”

“Nhưng mà…” Thái Tử điện hạ đã dặn, nhất định không thể để cho Tây Bắc quân trở về đế đô. Nếu Hạ tướng quân thật sự trở về, người đưa tin lắc đầu, hoàn toàn không dám nghĩ tới chuyện gì sắp xảy ra.

“Không có nhưng mà gì.” Cắt ngang lời cấm vệ quân, không phải Mạc Như Nghiên, mà là Hạ Trăn.

Hắn cũng đã nói, lần này hắn sẽ không nghe theo ý chỉ của Thái Tử. Tướng ở bên ngoài, quân mệnh tạm thời có chỗ không thể, huống chi hiện nay Thái Tử còn không phải Thánh Thượng?

“Hạ tướng quân, người cũng biết, ý của Thái Tử điện hạ là vì ngài và Tây Bắc quân. Hoành thành trước mắt, thật sự không thích hợp để ngài mang Tây Bắc quân trở về. Phủ Thái Tử từ trên xuống dưới đều đã người người bất an, các đại thần trong triều cũng đã nhao nhao đóng cửa từ chối tiếp khách, sợ vô ý dẫn lửa thiêu thân. Hiện nay ngài trở về, chẳng phải là biết rõ trong núi có hổ, lại cứ đi vào sao?” Có thể được Thái Tử ủy thác phái tới thành Vân Đô, khẳng định chính là tâm phúc Thái Tử tin tưởng. Với Hạ Trăn, với Tây Bắc quân, cũng đầy thiện ý.

Hạ Trăn hạ cây bút xuống, gấp giấy Tuyên thành lại, bỏ vào phong thư, trầm giọng đáp: “Không vào hàng cọp, sao bắt được cọp con.”

Những lời này của Hạ Trăn, liền đem lập trường của hắn nói rõ ra rồi. Nếu như nói hang hổ là đế đô, vậy hổ con, đương nhiên chính là Thái Tử điện hạ bị nhốt rồi.

Lăng Phong không tỏ thái độ gì, đợi Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên đưa ra quyết định. Nghĩ tới trước đó hắn không tin Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn, hắn cảm thấy cực kì hổ thẹn.

Mấy vị phó tướng khác nhìn hai bên một chút, cứ thế ngộ ra thâm ý câu nói kia của Hạ Trăn. Gật gật đầu, sau lại gật gật đầu tiếp. Cho dù dùng bất cứ giá nào không màng sống chết, bọn họ cũng phải cứu được hổ con ra!

“Hạ tướng quân!” Vị cấm vệ quân đến thành Vân Đô báo tin bỗng nhiên quỳ gối xuống, cúi đầu với Hạ Trăn, “Thuộc hạ thay mặt Thái Tử điện hạ cảm kích người trọng tình trọng nghĩa. Ân ngày hôm nay, ngày khác nhất định sẽ báo đáp!”

Hạ Trăn đưa tay nâng vị cấm vệ quân dậy, lúc này cũng phái tướng sĩ khách đem thư của hắn về đế đô.

Sau đó, liền chờ Thánh Thượng đáp lại rồi.

“Tốt, tốt lắm!” Nhận được thư chính tay Hạ Trăn viết, sắc mặt Thánh Thượng thoắt xanh thoắt trắng. Cảm giác trong lòng, lại không phải kinh hỉ.

Thành Vân Đô cách đế đô khá xa, sao Hạ Trăn biết được chuyện Thái Tử bị phế? Rõ ràng ông ta đã phái người chặn toàn bộ thư từ đưa đến thành Vân Đô rồi. Trong đó bao gồm cả thư của Thái Tử cùng Mục Nhã Huệ.

Như vậy hiện nay, vẫn để cá lọt lưới? Thánh Thượng cũng không nghĩ Mục Nhã Huệ có bản lĩnh như vậy, ngược lại, liền khẳng định là hành động của Thái Tử rồi.

Tây Bắc quân quy hàng, chuyển sang theo phe ông ta? Một chữ Thánh Thượng cũng không tin.

Nếu Hạ Trăn thật sự có ý thay lòng, từ lúc ông ta hạ lệnh Hạ Trăn phục mệnh về đế đô, Hạ Trăn nên liền cùng Mạc Như Nghiên tới đế đô rồi. Chứ không phải đợi tới hiện nay đã tới thành Vân Đô rồi, còn ngốc nghếch chui đầu vào lưới, trở lại đế đô.

Muốn nói Hạ Trăn giỏi tâm kế, Thánh Thượng tuyệt đối không tin. Nếu như đề nghị này không phải Thái Tử đưa ra, vậy khẳng định là quân sư của Tây Bắc quân đưa ra.

Đương nhiên, mặc kệ là ai đưa ra chủ ý này, vừa lúc nói ra tâm tư Hạ Trăn, cũng nói ra tiếng lòng Hạ Trăn, nhưng cũng là sự thật.

Mang binh lính về đế đô, Hạ Trăn muốn khai chiến với ông ta? Thánh Thượng cầm binh phù trong tay, toàn thân lại run rẩy.

Đánh, phải đánh! Thánh Thượng rất muốn đánh cùng Tây Bắc quân tràn đầy khí thế này. Nhưng mà, lại là địch mạnh ta yếu…

Sau khi bị nhốt nửa tháng, Thái Tử gặp được Thánh Thượng mặc thường phục xuất hành tới.

Vẻ mặt khó phân biệt ngồi ở trước mặt Thái Tử, Thánh Thượng cười lạnh nói: “Ngươi truyền tin cho Hạ Trăn rồi hả?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net