Chương 52: Âm Mưu Hoàng Cung - Quyết Định Của Nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
để thu lợi nhuận. Tam Tuyệt, bản chất như tên, sau khi thỏa thuận, người sẽ bị giết chỉ trong vòng ba ngày mà không để lại vết tích.

Những năm gần đây, số người bị liệt vào trong sổ đen của Tam Tuyệt đường thì hầu như không còn sống để được nhìn thấy nắng sớm ngày thứ tư.

"Không sai!Có điều, bây giờ ta không thể ra khỏi kinh được cho nên, ngươi phải giúp ta một lần!" Nàng và Sở Tùy Phong có hẹn ước ba ngày, nếu nàng rời khỏi kinh thành, hắn nhất định sẽ biết.

"Ngươi muốn giết ai? Ta có thể giúp ngươi giết hắn, không cần đến người của Tam Tuyệt đường ra tay!" Bạch Lộng Ảnh nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lực chú ý vẫn đặt lên gương mặt của Mạch Trục Vân.

Lông mi khẽ động, Mạch Trục Vân chỉ tiện đà cười nói:"Nếu để ngươi ra tay thì ta đâu cần phải trực tiếp chạy đến đây. Ta không muốn chuyện này liên lụy đến ngươi, nếu kẻ đó chết, ngươi sẽ gặp bất lợi!"

"Ha ha, nói như vậy, ta đã biết người ngươi muốn giết là ai. Vì sao?"

Mạch Trục Vân nâng tay lên, ra vẻ thoải mái cười, nói:"Muốn giết người cũng cần lý do sao?"

Bạch Lộng Ảnh gật đầu, cười nói:"Đúng vậy, suýt nữa thì ta quên mất chính vị nào đầu têu ra xung đột ở Triều Nguyệt lâu cho nên cần chi phải quan tâm đến lý do."

Mạch Trục Vân bình tĩnh nhìn vào mắt hắn:"Bạch Lộng Ảnh, ngươi không chế nhạo ta vài câu thì ăn không ngon ngủ không yên phải không?"

"Rồi rồi, không biết Tà công tử muốn tại hạ nói sao mới vừa lòng đây?"

"Quên đi, ta biết con người của ngươi mỗi khi văng từ ra là thối từ đó, nghe hay không cũng vậy. Tóm lại, kẻ này, ta quyết định lấy mạng rồi, còn chuyện thương lượng bên phía Tam Tuyệt đường, ngươi giúp ta giải quyết ổn thỏa!"

"Ngươi đã tới tìm ta, cũng chính là đã tin tưởng ta, yên tâm, ta sẽ không để ngươi thất vọng! Có điều, tiền bạc......tính sao đây?" Bạch Lộng Ảnh cố ý híp mắt, cười hỏi.

"Tiền bạc, đương nhiên sẽ tới tay ngươi!" Mạch Trục Vân hào sảng nói một câu.

Bạch Lộng Ảnh vội ho một tiếng:"Vậy, Tà công tử cũng nên làm gì đó tỏ thành ý một chút? Đúng không?"

"Làm gì đó? Thành ý cái gì?" Mạch Trục Vân biết rõ còn cố hỏi, rồi sau đó vờ như bừng tỉnh, vươn tay vỗ vai hắn, cười nói:"Cùng lắm thì sau khi mọi chuyện thành công tốt đẹp, ta mời ngươi một bữa cơm thịnh soạn!"

"Khụ khụ, Tà công tử thật hào phóng a, ta còn nghĩ ngươi sẽ khiêm tốn nói sẽ từ từ trả tiền cho ta. Ôi! Mấy chục vạn lượng đột nhiên trở thàng một chầu cơm, xem ra ta phải cân nhắc lại quyết định của mình cho thật cẩn thận, xem thứ ta muốn ăn thế nào mới đủ lấy lại quyền lợi!" Bạch Lộng Ảnh tiếp tục chế nhạo nàng.

"Được lắm, Bạch Lộng Ảnh! Bộ ngươi là kẻ thiếu tiền à? Bản công tử coi tiền tài như cặn bã, điều này ngươi cũng hiểu rõ, lại càng .... không có tiền, nếu không thì làm sao ta phải tìm đến tận ngươi nhờ giúp đỡ?" Nói xong, Mạch Trục Vân không hề tiếp tục, xoay người bước đi.

Bạch Lộng Ảnh sải bước theo kịp, cùng đi bên cạnh nàng.

"Ta biết đường, không cần khách khí!" Mạch Trục Vân cười cười.

Nhưng hắn không nói gì , vẫn là cùng nàng sóng vai rời khỏi núi.

"Mạch Trục Vân," Hắn đột nhiên mở miệng,"Khi nào thì rời kinh?"

Mạch Trục Vân sửng sốt một chút, rồi sau đó mở miệng cười rạng rỡ, nói:"Ngày kia"

"Ngươi có quay về không?" Âm thanh trầm thấp mang đầy ý thăm dò, trên mặt cũng vẫn giữ thái độ bình tĩnh.

"A, tự khi nào Bạch công tử đã biết cảm giác luyến tiếc sự ra đi của ta rồi nhỉ......" Lời còn chưa nói xong thì đã bị một cái ôm ấm áp bủa vây.

Mạch Trục Vân trừng mắt nhìn, đang muốn giãy dụa thì sau lưng truyền đến âm thanh trầm thấp của hắn: "Để ta ôm ngươi một lát, đừng nhúc nhích!"

Cánh tay của hắn cường tráng mà hữu lực, ôm chặt nàng khảm sâu vào ngực mình, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được sự khẩn trương của hắn, cơ thể ahwns có chút không khống chế run lên, tim đập nhanh hơn bình thường, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Thật lâu sau, hắn mới chịu buông nàng ra :"Thật tình, bị ngươi dọa nên có chút thất thố !" Nói xong, sang sảng nở nụ cười,"Hôm nay ngươi rất ngoan, so với tính tình của một Tà công tử ngày thường thì khác đi nhiều, quả nhiên khoác bộ nữ trang trên người thì dịu dàng hơn một tí!"

Mạch Trục Vân quyệt miệng, giơ nắm đấm, trừng mắt hắn:"Gì đây, ngứa da? Muốn ăn đấm?"

"Không dám không dám, nếu bởi vì ta mà hình tượng thục nữ của ngươi bị hủy thì ta cảm thấy rất có lỗi a, thôi đi nhanh đi, không tiễn!" Nói xong, đưa mắt nhìn về phía dưới núi.

"Hừ, ta khắc ghi món nợ này trong đầu rồi, chờ đến khi nào ta rảnh rỗi quay về nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ!" Mạch Trục Vân vừa đi vừa cảnh cáo, nhưng không có quay đầu.

"Ừm!" Ta sẽ chờ nàng trở về!

......

Ngay khi ước định ba ngày giữa Sở Tùy Phong và Mạch Trục Vân sắp đến thì vào giờ tý, trước cửa Phong vương phủ đột nhiên xuất hiện một vị cô nương áo trắng.

"Đem bức thư này giao cho vương gia nhà các người, nói rằng có một cô nương họ Vân đưa tới!"

Sau khi đưa thư xong, cô gái mang một thân áo trắng đó xoay người rời đi.

Bên trong thư phòng Vương phủ, hai bóng người anh tuấn cao lớn đứng chờ đợi , tuy rằng đứng thẳng người, nhưng nếu chú ý thì có thể nhận ra nét mặt lo lắng của bọn họ.

Vương gia đều cứ ngây người trong thư phòng đã một ngày, thậm chí cơm ngày ba bữa vừa mới bưng lên, động đũa một chút rồi chỉ vài giây sau đã gọi người mang ra ngoài. Gần nhất tình hình biên cảnh không có chuyển biến mới, bọn họ cũng thật sự không đoán được vương gia đang nghĩ gì.

Trước kia vương gia cũng thường ngồi ở thư phòng, không cho phép bất cứ kẻ nào đến quấy rầy, nhưng hôm nay lại không giống cách cư xử bình thường, chỉ ngồi yên đó ngẩn ngơ, hơn nữa, vương gia còn không có dấu hiệu rời khỏi phòng.

Trong thư phòng, thứ ánh sáng nhu hòa kéo dài thân ảnh cao lớn sau đó dừng lại nơi gương mặt bạch ngọc không tỳ vết, hai kiểu tông màu một đen một sáng tạo một cảm giác thương cảm mà tịch mịch.

Sở Tùy Phong ngồi bên bàn công sự, trong tay cầm một cây bút lông nhỏ tinh xảo, một tay đè lên tờ giấy trắng, tập trung tinh thần luyện tự.

Bút vừa hạ xuống, cũng là qua một thời gian dài, một cây bút khác vừa mới được quét mực tiếp tục đặt lên trang giấy thì mới phát hiện ra mình đã vô thức ghi gì lên đó.

Ngoài cửa tiếng bước chân truyền đến, đột nhiên hô hấp của hắn trở nên dồn dập, căng thẳng, dừng động tác trên tay, nghe động tĩnh bên ngoài.

"Tề đại nhân, thư của vương gia!"

"Ai đưa tới? Kiểm tra chưa?"

"Bẩm đại nhân, đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì. Người đưa thư là một vị cô nương, nói là họ Vân......"

"Trình vào!" Âm thanh cứng cỏi mà lạnh lùng vang lên lập tức đánh gãy lời nói của thủ vệ bên ngoài.

Tề Cần cầm lấy thư, kiểm tra lại một lần sau đó mới an tâm đưa vào.

Vừa vào cửa liền cảm nhận được ánh mắt sắc bén của vương gia, Tề Cần không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi rùng mình, hắn đâu có làm sai chuyện gì a.

Nhưng tiến thêm vài bước nữa mới phát hiện, ánh mắt vương gia hoàn toàn đặt lên bức thư trong tay hắn. Trong lòng không khỏi cảm thấy ủy khuất: Vương gia, ngài không thèm quan tâm đến chúng thuộc hạ sao?

Đưa bức thư trao tận tay vương gia, hắn thức thời lui ra, rồi như ma xui quỷ khiến quét mắt nhìn lên bàn công vụ, nhìn lên tờ giấy với nét chữ chằn chịt, hắn dường như sửng sốt không thôi, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vương gia nhưng vị vương gia cẩn trọng của bọn hắn lần này lại hoàn toàn không chú ý tới hắn.

Sở Tùy Phong cầm bức thư trong tay, nhìn hơn nữa ngày, nhưng cũng không có biểu tình hay động tác gì thêm, chỉ có cầm thư và nhìn thư.

Trong lòng Tề Cần cả kinh, vô thanh vô thức lui ra. Ngay khi định đóng cửa lại, liếc mắt nhìn thêm lần nữa thì phát hiện, vương gia vẫn cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào lá thư.

"Làm sao vậy?" Đợi hắn đi ra ngoài, Tề Ân lặng lẽ hỏi hắn."Từ khi nào vương gia lại có quen biết với vị cô nương họ Vân?"

Tề Cần lắc đầu:"Không biết!"

Hắn chỉ biết là, trên tờ giấy mà vương gia ghi mới đây chỉ toàn là ba chữ - mà ba chữ này không gì xa lạ mà chính là tên của thần trộm giang hồ nổi tiếng khắp kinh thành, chỉ mấy chữ đó thôi mà ngài ấy lại có thể ngồi cả ngày để viết.

Nhưng vì sao, vì sao lại phải là tên nam nhân đó, vì sao lại phải là tên trộm đó?

"Ngày mai hẹn nhau nơi mái đình giữa hồ, không gặp không về!" Khóe miệng Sở Tùy Phong cong lên một nụ cười ấm áp.

P/s: Có ai đoán được Vân cô nương định giết ai không ạ? Có cô nhóc nào thắc mắc quyết định của nàng không ạ? Hẹn chương sau hé mở toàn bộ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net