Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơi thở bất thường quỷ dị buộc hai người đồng thời hành động, còn chưa kịp mở cửa, cửa đã bị mở toang hoác, ngoài cửa là vài cặp mắt màu xanh lục khiến người nhìn chấn động.

Tuyết Tiêu mới vừa tuột xuống giường, nhìn thoáng qua thấy có zombie người nhái sau cửa sổ, cô còn chưa kịp nhắc nhở Lạc Thanh Phong, ba con zombie người nhái đã phá cửa sổ xông vào.

Hai người không do dự, lấy súng xử ngay lập tức.

Tiếng súng và tiếng zombie người nhái tập kích đánh thức mọi người, ai cũng vội vàng gia nhập cuộc chiến.

Lục Mao và Hồng Phát chạy tới phòng Thịnh Viện trước tiên, vào phòng thì không thấy người đâu, cửa sổ mở toang đang đón gió thổi vào bên trong.

Hồng Phát đi tới bên cửa sổ, bật đèn pin rọi xuống để nhìn.

Một người đàn ông mặc đồ đen đang ôm Thịnh Viện đã ngất xỉu bước chậm rời đi.

"Con mẹ nó kiêu ngạo!" Hồng Phát tức giận gào lên, "Đứng lại!"

Lục Mao cầm côn sắt đánh bay zombie xông tới, hô lớn với Tuyết Tiêu kế bên: "Lão đại! Chị bị một gã đàn ông đoạt đi rồi! Ở ngay dưới lầu!"

Tuyết Tiêu đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, khắp các nẻo đường trong thành phố đổ ra vô số zombie người nhái không đếm xuể, người đàn ông mặc đồ đen ôm Thịnh Viện đang đi ngược chiều chính giữa bầy zombie.

Là nhằm vào Thịnh Viện mới đến!

Gã vô lại, dương đông kích tây!

Tuyết Tiêu tức giận nghiến răng, nhảy qua cửa sổ. Lúc Lạc Thanh Phong quay đầu lại vừa thấy một màn này thì nhíu chặt mày, nổ hai phát súng giải quyết zombie sát bên rồi đi theo tới bên cửa sổ, thấy cô bình an chạm đất mới lặng lẽ thở nhẹ ra.

Mai Nhất Xuyên canh giữ ở dưới lầu, thấy Tuyết Tiếu mượn dây leo nhảy xuống thì sâu kín hỏi: "Cậu rốt cuộc có bao nhiêu phiếu dị năng?"

Tuyết Tiêu chỉ vào Triệu Sinh ở phía trước nói: "Vua zombie đó!"

Cô né tránh zombie dưới mặt đất đánh tới, tác phong nhanh nhẹn lên xe, khởi động xe chuẩn bị đuổi theo, Lạc Thanh Phong vừa kịp theo lên đóng sập cửa xe lại.

Lạc Thanh Phong lạnh lùng nhìn cô một cái.

Tuyết Tiêu: "......"

Chết chưa, một khi kích động thì quên mất hắn luôn.

"Lái đi!" Mai Nhất Xuyên cũng lên xe, lấy súng bắn lũ zombie có ý đồ tới gần.

Tuyết Tiêu nhìn chằm chằm Triệu Sinh ở phía trước, liều mạng nhấn ga không kiêng nể gì, trực tiếp tông vào số zombie người nhái ngăn phía trước.

"Đuổi theo rồi có nắm chắc không?" Mai Nhất Xuyên bên bắn bên hỏi.

Tuyết Tiêu nói: "Hỏi hay lắm!"

Mai Nhất Xuyên trợn trắng mắt, "Không chắc thì còn đuổi theo làm gì! Vua zombie dễ đánh lắm hay gì?!"

"Dù sao cũng phải đụng độ thử mới biết!" Tuyết Tiêu nói, "Hơn nữa thằng cha đó bắt cóc chị của tớ!"

Quỷ mới biết sau khi Triệu Sinh bắt Thịnh Viện về thì muốn giết hay là muốn bức người ta đẻ con!

Chiếc xe hấp dẫn sự chú ý của bầy zombie khác, đại đa số zombie trên mặt đất đều nhào tới chỗ Tuyết Tiêu, nhưng mà không theo kịp tốc độ của họ, chúng bị lửa lớn của Lạc Thanh Phong ngăn cách phía sau.

Tuyết Tiêu lượn xe siêu tốc, một cái cua đầu khét lẹt, chặn ngay trước mặt Triệu Sinh ở ngã tư đường.

Zombie ở sau xông lên đã bị tường lửa của Lạc Thanh Phong ngăn lại.

Triệu Sinh ngừng ở khúc cua, dưới ánh lửa lay động, chiếu rọi gương mặt tuấn lãng thanh tú của gã, còn có đôi nét nhu nhược.

Nếu không nhìn vào cặp mắt tràn ngập tà ác của gã, sẽ cảm thấy người đàn ông trước mắt y như thư sinh thời cổ, sạch sẽ nhu mì.

Tuyết Tiêu xuống xe, bảo trì khoảng cách an toàn với gã, lạnh lùng nói: "Thả chị của tao ra."

Triệu Sinh cười cười, chất giọng sáng ngời ôn hòa: "Vốn định tối nay tìm cô, không nghĩ tới chính cô lại đuổi theo tới đây."

Lạc Thanh Phong và Mai Nhất Xuyên vừa lại đây, trông thấy trong mắt Triệu Sinh hiện lên ánh sáng xanh lục lập loè, lộ ra bản chất vua zombie của gã.

"Đừng giáp mặt với gã ta!" Lạc Thanh Phong thấp giọng nói.

Triệu Sinh cong khóe môi, cười quỷ dị: "Chậm rồi."

Người gã dõi theo là Mai Nhất Xuyên, mà sắc mặt lúc này của Mai Nhất Xuyên ngây ngốc, nghe Triệu Sinh nói: "Giết thằng bên cạnh mày đi."

Tuyết Tiêu và Lạc Thanh Phong đã chuẩn bị sẵn sàng khống chế Mai Nhất Xuyên, nhưng lại nghe thấy Mai Nhất Xuyên cả giận nói: "Mày sai sử ai đó!"

Triệu Sinh: "......"

Tuyết Tiêu chớp chớp mắt, Lạc Thanh Phong trầm mặc.

Triệu Sinh nhíu mày lại, quay ra nhìn về phía Lạc Thanh Phong, ánh sáng xanh trong mắt chợt lóe, nói: "Giết nó!"

Lạc Thanh Phong lạnh lùng nhìn gã không nhúc nhích.

Không khí đột nhiên trở nên quỷ dị.

Tuyết Tiêu nhô đầu ra từ sau lưng Lạc Thanh Phong, hỏi: "Nếu không thì chú em nhìn chị thử xem?"

Nét mặt ôn hoà của Triệu Sinh âm trầm hẳn trong nháy mắt.

Gã nhìn vào mắt Tuyết Tiêu.

Người sau vô tội nháy mắt với hắn, hoàn toàn không bị khống chế.

"Vua zombie? Mày? Giả rồi!" Mai Nhất Xuyên nghi hoặc đánh giá Triệu Sinh, "Trước đó cho rằng mày có dị năng hệ tinh thần mạnh biết bao nhiêu hay đáng sợ thế nào, sao bây giờ không khống chế được ai vậy cà?"

Tuyết Tiêu cũng nghi hoặc hỏi: "Hay chú em chỉ là một thằng culi chạy việc cho vua zombie thôi?"

Triệu Sinh lạnh lùng nhìn ba người.

Sự tình có chút ngoài dự đoán.

Gã ngay từ đầu chỉ là cảm thấy hứng thú với Tuyết Tiêu, thấy nhiều loại dị năng hỗn hợp ở trên người cô, không để ý lắm đến những người khác, nhưng ba người ở đây, vậy mà có thể chống lại lực thôi miên trực diện của hắn.

Có chút đáng suy ngẫm.

Lạc Thanh Phong đi tới trước một bước, nói: "Thả người ra."

"Nhân loại tụi mày còn có song hệ dị năng, sao lại cho rằng vua zombie chỉ có một?" Giọng Triệu Sinh âm lãnh, vừa dứt lời, một bức tường lửa đột nhiên dâng lên sau lưng gã, tựa như nhà lầu cao trăm mét, khiến người ta khiếp sợ nhìn lên.

Tường lửa phát ra ánh sáng giữa màn đêm hấp dẫn zombie, zombie ở khắp thành phố bừng tỉnh đồng loạt, tru lên rồi chạy về hướng này.

"Má nó quá trâu bò!" Mai Nhất Xuyên ngơ ngác nhìn tường lửa, rồi quay đầu lại nhìn tường lửa chỉ cao cùng lắm hai ba mét của Lạc Thanh Phong.

Đúng là không so sánh thì không đau thương.

Ngay khi ba người đơ ra, đằng sau truyền đến tiếng la: "Anh!"

"Lão đại!"

Triệu Sinh quay đầu nhìn Đậu Dương và Lục Mao đang chạy tới.

Lạc Thanh Phong xoay người trong nháy mắt, la lên với hai người: "Đừng chạy lại đây!"

Lục Mao và Đậu Dương nghe thấy tiếng liền dừng lại, nhưng vẫn không kịp, bọn họ đã tiến vào trong phạm vi tầm mắt của Triệu Sinh.

Triệu Sinh không tin quỷ, khống chế hai người ra lệnh: "Giết nó!"

Hai mắt của Đậu Dương và Lục Mao vô thần, nhưng động tác lại rất linh hoạt, họng súng trong tay lập tức nhắm ngay vào Mai Nhất Xuyên.

Mai Nhất Xuyên: "?"

Đậu má! Vì sao là tôi! Không nên là tôi, anh em tốt của nam chính chứ!

Triệu Sinh tìm lại được tự tin trên hai người Đậu Dương và Lục Mao, trong lòng cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi trải qua thất bại với ba người kia thật con mẹ nó khiến gã tưởng gặp quỷ.

Sau đó càng có nhiều người đến.

Tươi cười trên mặt Triệu Sinh càng đậm.

Zombie người nhái phá tan tường lửa, tấn công hai người Lạc Thanh Phong và Tuyết Tiêu, đằng sau thì lại là người một nhà đấu súng, tình thế trở nên bất lợi với bọn họ trong nháy mắt.

"Trước tiên đánh ngất người bị khống chế đã!" Mai Nhất Xuyên nói.

Tuyết Tiêu ngăn cản: "Không được, nếu bọn họ mất đi năng lực hành động, Triệu Sinh khẳng định sẽ cho zombie cắn người!"

Triệu Sinh cười nói: "Thông minh giống y như chị của cô."

Tuyết Tiêu cười lạnh: "Chị của tao nếu thông minh thì đã không bị mày hại thành như vậy!"

Triệu Sinh cúi đầu nhìn về phía Thịnh Viện đang an an tĩnh tĩnh trong lòng ngực gã, ôn hoà nói: "Này chỉ là tạm thời, dạy dỗ cô ấy một chút mà thôi, ai bảo cô ấy muốn chạy trốn khỏi tôi làm chi?"

Tuyết Tiêu không thể nhịn được nữa, tránh zombie trốn ra sau xe nổ súng bắn Triệu Sinh. Viên đạn còn đang bay trên đường liền bị ngọn lửa đớp lấy nổ tung hóa thành tàn lửa nho nhỏ rồi biến mất.

"Đúng rồi..." Triệu Sinh nói, "Lần này có em gái cô ấy ở đây, chắc là không chạy nữa đâu."

Tuyết Tiêu vừa định nói mày nằm mơ đi, thì thấy tiếng sấm đùng đoàng, tiếng gió lốc gào thét, trong chỗ tối đi ra vô số Dị Khôi không thể đếm, từng đôi mắt xanh lục u lãnh nhìn chằm chằm cô.

Triệu Sinh ôm Thịnh Viện đưa lưng về phía đám người Tuyết Tiêu rời đi, ôn hoà nói: "Đưa cô ta đi."

Nhóm Dị Khôi đồng thời phát động công kích.

Tuyết Tiêu tức giận mắng: "Lấy nhiều bắt ít, đồ không biết xấu hổ!"

Tốc độ của Dị Khôi còn nhanh hơn cả loài biến dị, càng miễn bàn chúng nó đều có dị năng.

Trường hợp trở nên nguy hiểm lại còn hỗn loạn.

Tuyết Tiêu không chịu nhún nhường, nghĩ thầm tệ nhất cũng phải cứu Thịnh Viện trở về.

Nhưng cô đã hơi xem nhẹ Dị Khôi.

Nhóm Dị Khôi giống zombie người nhái, kiểu như được huấn luyện, biết mai phục tập kích, phối hợp ăn ý mười phần, rất nhiều lần thiếu chút nữa đánh bay súng của cô, còn may Lạc Thanh Phong đuổi tới kịp.

Tuyết Tiêu thở phì phò đứng dậy từ trên mặt đất, tính nói cảm ơn, vừa nhấc đầu, lập tức ngây ngẩn cả người.

Trong bóng đêm, tựa như có mấy vạn đom đóm bay tới.

Chúng nó gầy yếu chỉ còn lại khung xương, quần áo trên người đã sớm bị máu nhuộm hồng, có vẻ như đói khát mười phần hít hà, dưới chân nện bước nhanh chóng, hướng tới ánh lửa phía trước tru lên với nhóm người đang đánh nhau.

Lũ zombie có tốc độ nhanh hơn.

Loài biến dị có tốc độ ưu thế đứng mũi chịu sào, có thêm nhiều zombie bò bên ngoài nhà lầu, số zombie đứng trên lầu cao thì trực tiếp nhảy xuống.

Zombie toàn thành phố đổ xô tới nơi này.

Tuyết Tiêu vì bị kinh hoảng đột ngột nên mướt mồ hôi lạnh sau lưng, duỗi tay bắt lấy Lạc Thanh Phong nói: "Đi, đi đi đi!"

Lúc này không chạy, đấu với mấy vạn, bầy zombie dày đặc thậm chí không nhìn không thấy cuối, bên chết tuyệt đối là bọn họ.

Tuyết Tiêu lôi kéo Lạc Thanh Phong mới vừa xoay người, đã bị hai con Dị Khôi nhảy từ trên lầu xuống ngăn lại.

Ánh lửa lập loè, bốc lên một vòng vây.

Nhưng ánh sáng giữa đêm tối càng hấp dẫn thêm zombie.

Tuyết Tiêu rút súng bắn, Dị Khôi nghe theo Triệu Sinh mệnh lệnh, toàn nhằm vào cô, tình thế gian nan.

Lạc Thanh Phong nắm chặt tay cô, chưa từng lơi tay, giữa hỗn chiến, vì cô gánh vác phần lớn thương tổn.

Dị năng gió và sấm quyện nhau công phá mạnh, gây ra trận nổ lớn đánh bay hai người bọn họ va vào cửa kính của toà nhà lớn.

Lạc Thanh Phong ôm Tuyết Tiêu vào trong ngực, miểng chai văng ra ghim hết vào trên người hắn.

Khi phần lưng rơi xuống hung hăng đập xuống mặt đất, hắn hừ nhẹ, nhưng không để tâm, lập tức đứng dậy dẫn người rời đi.

Ngoài cửa bị Dị Khôi và zombie bao vây, bất đắc dĩ chỉ có thể chạy lên tầng trên của toà nhà lớn.

-

Đậu Dương và Lục Mao đuổi theo Mai Nhất Xuyên đánh đấm, vì tránh cho càng nhiều người đi tới bị Triệu Sinh khống chế, Mai Nhất Xuyên dẫn hai người bọn họ rời đi, cảnh cáo về năng lực của Triệu Sinh với đám người Hồng Phát đứng sau đang chuẩn bị xông lên.

Hồng Phát và Giang Nghị đã dùng hết đạn, hai người thấy Mai Nhất Xuyên bị zombie người nhái đuổi theo, vơ lấy vũ khí trong tầm tay vọt theo.

Mai Nhất Xuyên nhìn Hồng Phát cầm dao phay trong tay, Giang Nghị cầm cái chảo thì tức giận mắng: "Hai người có phải đang đùa tôi không!"

Tay Hồng Phát cầm dao phay chém lung tung trong không khí, "Thiệt đó! Tôi hết đạn rồi!"

Mai Nhất Xuyên lại mắng: "Giang Nghị, anh đang làm gì đó!"

Giang Nghị: "Cái chảo nặng quá khó vung! Cậu chờ tôi đổi một cái khác!"

Nói xong lại đi vào tiệm công cụ bên cạnh chọn vũ khí.

Hồng Phát yểm hộ cho anh, thấy Lục Mao đuổi tới, hô to: "Lục Mao, mày đừng có lại đây! Mày mà qua đây tao liền chém mày!"

Lục Mao đi lên duỗi một chân đá, bị Hồng Phát né được, nhưng người không ổn định té ngã trên đất.

Đậu Dương đứng sau bởi vì bắn hụt đạn, vì thế chuẩn bị vật lộn, đi lên nắm đầu nắm tóc Hồng Phát đứng chặn đường.

Mai Nhất Xuyên xử lý xong zombie người nhái đuổi theo, vừa quay đầu lại, liền thấy ba người chơi mày kéo tóc tao tao cắn tay mày như kiểu gà đang chờ mổ nhau.

Khóe mắt cậu giật dữ dội, đang muốn chửi tục, thì nghe thấy tiếng nhắc nhở quen thuộc vang lên trong đầu.

Tuyết Tiêu đang nắm tay Lạc Thanh Phong chạy trên lầu cũng nghe thấy.

Trong lòng hai người cả kinh.

【 Mỗi năm một lần hệ thống bắt đầu bảo trì, thời gian dự tính kéo dài trong 24 giờ, chức năng tạm thời mất đi hiệu lực, gián đoạn liên hệ với các tuyến thế giới. 】

Mai Nhất Xuyên: "......"

Tuyết Tiêu quay đầu lại nhìn đàn zombie đuổi theo, rồi nhìn vật phẩm bị đông cứng trong không gian, nội tâm bắt đầu tức cái mình thét chói tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net