Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết Tiêu dám ngã xuống là bởi vì cô biết mình có rất nhiều phiếu hối đoái dị năng.

Tuy rằng có hơi mạo hiểm, nhưng cô tin tưởng mình có thể làm được.

Lợi dụng dị năng hệ thủy tạo thành cột nước vọt thẳng xuống đáy nước, với tốc độ và áp lực đó có thể tránh bị zombie bắt được.

Nhưng cô ngàn tính vạn tính, lại không tính đến chuyện Lạc Thanh Phong sẽ nhảy theo xuống.

Đồ ngu ngốc này nhảy xuống làm gì!

Cô thầm mắng trong lòng, cảm giác nước xung quanh đột ngột sôi trào quay cuồng, zombie vừa vươn tay còn chưa kịp chạm vào cô đã bị đánh tan.

Máu thịt hỗn loạn trong nước, gió đêm thổi mùi máu tươi bay xa.

Lạc Thanh Phong bắt lấy tay cô ôm người vào trong ngực, Tuyết Tiêu cách xa nhiệt độ cực nóng, lúc này mới cảm giác như được sống lại.

Zombie không biết đau đớn, cũng không ngại tử vong, cho dù nước sôi sùng sục cực nóng cũng không cách nào ngăn cản bọn chúng đánh tới hai người.

Trong tay Lạc Thanh Phong không có vũ khí, tuy rằng dị năng hệ hỏa của hắn được sắp đặt là mạnh nhất trong xã hội người, nhưng không phải hiện tại.

Lúc này cũng chỉ có thể mượn nhiệt độ cực nóng khiến cho zombie khó có thể tới gần, càng lúc càng nhiều zombie bởi vì mùi máu tươi tìm tới nên phải nhanh chóng rời khỏi nước.

Lạc Thanh Phong kéo theo Tuyết Tiêu lội lên trên, lại bị các zombie bơi tới cản đường đi, chỉ có thể đổi qua hướng khác.

Không ai biết được rốt cuộc có bao nhiêu zombie dưới nước, chỉ biết rằng tất cả bọn chúng sớm muộn gì cũng bơi tới đây.

Càng lúc càng nhiều zombie đuổi theo tới, Lạc Thanh Phong không thể không tận sức chăm chú ứng phó.

Cho dù được Lạc Thanh Phong ôm, Tuyết Tiêu cũng dần dần có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng cháy trong nước, nếu không phải bận tâm cô, những con zombie đó có lẽ không thể tới gần người hắn được.

Lợi dụng chuyện này, Tuyết Tiêu nhằm lúc Lạc Thanh Phong không chú ý mà lủi khỏi trong lòng ngực hắn, nhờ vào dị năng hệ thủy, tựa như mũi tên rời dây cung rút khỏi trong nước.

Áp lực nước đánh vào trước mặt, đẩy lui lũ zombie nước vây quanh bên cạnh, vòng vây mở ra chỗ hổng, làm Tuyết Tiêu có thể thuận lợi đào tẩu.

Ánh sáng xanh lục chìm nổi lập loè trong nước, máu tươi lan tràn bốn phía, hấp dẫn lũ zombie trong nước điên cuồng lao đến.

Bóng dáng cô gái rời đi dần bị đàn zombie liên tục ào tới che lấp, Lạc Thanh Phong vươn tay nhưng không bắt được bất cứ thứ gì, vì thế nắm chặt thành quyền.

Một màn này đúng thật là đáng chết, giống hệt chuyện đã từng trải qua.
-

Sau khi Tuyết Tiêu rời đi, chặn lại phần lớn lũ zombie đuổi theo Lạc Thanh Phong, hấp dẫn bọn chúng bơi hơn phân nửa vòng để cắt đuôi sau đó mới nổi lên mặt nước.

Cô thở ra một hơi, giơ tay lau mặt, đêm tối dày đặc sương mù, cô nhìn không thấy thuyền lớn và ánh sáng, cũng không thấy thuyền nhà mình đâu.

Cũng may cô có bản đồ thành phố, sau lặn xuống lần nữa không ngừng bơi tới hướng thuyền dừng.

Cô thật ra không lo lắng Lạc Thanh Phong thoát không được.

Vừa rồi nếu không phải bận tâm cô, độ ấm đó còn có thể cao hơn, zombie vốn không có cách nào tới gần hắn. Một người lên bờ so với kéo cả hai người sẽ nhẹ nhàng hơn.

Tuyết Tiêu suy nghĩ như vậy.

Hồng Phát và Lục Mao đều đang chờ tin của cô, sau khi du thuyền lướt qua, hai người liền bắt đầu do dự có nên đi qua bên đó luôn không.

Lục Mao chủ trương đợi lệnh tại chỗ, Hồng Phát đòi đi qua tiếp ứng, Thịnh Viện bảo trì trung lập.

Hai người bởi vậy xảy ra tranh chấp, oang oang cãi một hồi, từ ồn ào đến kịch liệt, đột nhiên phát hiện biển báo giao thông được thả trong nước rung lên, tức khắc an tĩnh lại.

Đã vào buổi tối, biển báo giao thông đong đưa có khả năng là Tuyết Tiêu, cũng có khả năng là zombie.

Hồng Phát thật cẩn thận thăm dò thử mặt nước, Lục Mao đứng bên cạnh vừa nhìn đã lập tức giơ tay che miệng trừng lớn hai mắt.

Bóng dáng bơi lội dưới nước là zombie không sai, nhưng một đám lại tựa như bị đuổi giết cố gắng bơi nhanh thoát thân, có con hoảng loạn đụng vào cạnh thuyền.

Hiện giờ trên đời này còn có thứ gì đáng sợ hơn cả zombie?

Hồng Phát và Lục Mao không khỏi nhìn tới hướng ngược lại mà zombie chạy trốn, sắc sương mù bên đó tối sậm, không thể nhìn rõ.

Trong lòng hai người đều có dự cảm bất an, là loại áp lực khẩn trương, giống như đang chờ đợi một bất ngờ nào đó ập tới, lập tức nghe thấy một tiếng "rầm" phá nước truyền đến.

"Lão đại!" Lục Mao dẫn đầu phản ứng lại, ngạc nhiên lẫn vui mừng thò lại gần, "Cám ơn trời đất, rốt cuộc cô đã trở lại!"

Tuyết Tiêu cũng mệt mỏi quá sức, được hai người kéo lên thuyền, lạnh run lập cập.

"Mặc áo vào, đừng để bị lạnh." Thịnh Viện lập tức tiến lên nhường áo khoác đã được sưởi ấm bởi nhiệt độ cơ thể cho cô.

"Chị cứ mặc đi." Tuyết Tiêu hữu khí vô lực từ chối, ngược lại đón lấy khăn lông mà Hồng Phát đưa cho phủ lên người, nhấc chân đi vào trong phòng, "Đi, chạy nhanh lên."

"Xảy ra chuyện gì hả lão đại?" Lục Mao dò hỏi.

"Còn không đi lập tức sẽ xảy ra chuyện thật." Tuyết Tiêu vào phòng nói.

Lục Mao và Hồng Phát liếc nhau, từ lời cô nói nghe ra được vài phần nguy cơ, lập tức không hề dong dài, khởi động thuyền trở về.

Hai người phản ứng coi như nhanh chóng, không hề chậm trễ, nhưng mới vừa khởi động thuyền chưa được một phút đồng hồ, Hồng Phát liền nghe "bùm" một tiếng truyền đến từ phía sau, giống như có vật gì lên thuyền.

Cậu đứng ở khoang lái cảnh giác quay đầu lại nhìn, ngoài cửa hắt lên bóng dáng mờ nhạt, một người đàn ông ướt đẫm cả người đang đứng phía sau cậu.

Nước biển và máu loãng đổ từ trên người hắn xuống, từng sợi tóc đen ướt rượt bết dính trên vầng trán hơi hơi trắng bệch, cặp mắt đen trầm nhưng tĩnh, tuy không nói lời gì lại lạnh lẽo.

Hồng Phát bị người đàn ông trước mắt phóng từ dưới nước lên trên thuyền khiến cho ngơ ngác.

Không phải bởi vì thân hình cao gầy đĩnh bạt của hắn và bề ngoài tuấn lãng, mà vì cảm giác bị uy hiếp lạnh như băng.

Có người trời sinh có tính cảnh giác siêu mạnh, trực giác của Hồng Phát bảo rằng người đàn ông này là một người cực kỳ nguy hiểm, cho dù hắn nhìn cậu không nói một lời, nhưng khí chất ẩn ngầm nguy hiểm đã đủ để cho cậu cảm thấy hít thở không thông.

Lục Mao đứng bên cạnh thoát ra khỏi cảm giác cực kì khiếp sợ ngắn ngủi, cực kỳ dũng cảm, kéo giọng hô to một tiếng: "Lão đại cứu mạng!"

Một tiếng kêu cứu đã tiêu hết dũng khí mà cậu có.

Thịnh Viện như cũ an tĩnh ngồi trên băng ghế nhỏ ôm lấy đầu gối thờ ơ.

Tuyết Tiêu vốn muốn đi tắm rửa một lát vừa nghe thấy tiếng la, lập tức giật mình một cái, cho rằng mấy đứa em gặp phải zombie, lập tức chạy ra.

Lúc cô ra tới cũng sợ ngây người.

"Anh, anh làm sao......" Tuyết Tiêu nhìn Lạc Thanh Phong đạp Hồng Phát dưới chân, một tay bóp cổ Lục Mao mà phát ngốc.

Lạc Thanh Phong nghiêng đầu nhìn qua, giọt nước sượt qua cạnh cằm, trượt theo cần cổ thon dài chảy xuống.

Bởi vì để tránh zombie, hắn quăng áo khoác lại dưới nước, áo sơmi bên trong cũng bị zombie cắt rách, miệng vết thương vỡ ra thấm máu, quần áo ướt đẫm kề sát da thịt, hiện rõ đường cong eo đầy mê người.

Nếu không phải tình huống không cho phép, Tuyết Tiêu rất nguyện ý thưởng thức "mỹ nhân quyến rũ" trước mắt.

"Chúng ta có chuyện gì từ từ nói, buông tay ra trước được không?" Tuyết Tiêu phục hồi tinh thần lại, liếc mắt nhìn qua Lục Mao đã đỏ mặt vì không thể thở, "Anh nhìn anh đã ướt đẫm cả người, cái mùi dưới nước khó ngửi như vậy, tôi vừa vặn mới xả nước ấm, anh nhanh nhanh đi tắm nha, ngàn vạn lần đừng để bị cảm!"

Thịnh Viện nghe xong, nhíu mày không vui nói: "Thanh Âm tắm trước."

Tuyết Tiêu trừng mắt nhìn qua, Thịnh Viện lại nói: "Mẹ biết cậu ta, là bạn trai của Tuyết Tiêu, đã từng chăm sóc cho Tuyết Tiêu tốt lắm, không liên quan đến chuyện của chúng ta."

Thịnh Viện đứng dậy kéo cô, "Thanh Âm tắm trước, đừng để bị cảm."

Tuyết Tiêu: "......"

Chị, chị không biết mới vừa rồi chị đã thọc cho em một dao quá tàn nhẫn.

Hồng Phát và Lục Mao nháy mắt quên mất đau đớn của cơ thể, ngược lại khiếp sợ mà nhìn về phía Tuyết Tiêu.

Tuyết Tiêu không nhúc nhích, nhìn Lạc Thanh Phong nói: "Anh buông tay trước đã!"

Ánh mắt Lạc Thanh Phong hơi lóe, khuôn mặt hiện lên vẻ hung ác nham hiểm, hắn quăng Lục Mao đi, đi tới chỗ Tuyết Tiêu.

Hắn duỗi tay bóp cổ Tuyết Tiêu ép lên cửa, bất kì ai cũng có thể cảm nhận được trên người Lạc Thanh Phong tỏa ra áp lực và phẫn nộ.

Thay vì nói đau cổ, nói đúng hơn là cả bả vai và cổ, lực đạo đè ép trên xương quai xanh làm Tuyết Tiêu đau đến mức ứa nước mắt.

"Cậu làm gì vậy!" Thịnh Viện thét chói tai, dây leo trên tay đánh tới chỗ Lạc Thanh Phong.

Sợ chị ấy tiếp tục chọc giận Lạc Thanh Phong, Tuyết Tiêu duỗi tay chắn cho hắn, lại vô tình sờ vào sau cổ Lạc Thanh Phong, thì có cảm giác ấm nóng.

Cô kinh ngạc mà mở to mắt, "Anh...... Bị cắn?"

Lạc Thanh Phong mím môi không nói chuyện, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô, mặt mày còn có nhè nhẹ trào phúng.

Thịnh Viện vẫn thét chói tai muốn công kích, Tuyết Tiêu quát Hồng Phát: "Còn thất thần gì nữa, mau bắt chị ấy lại, để chị ấy bình tĩnh một chút!"

Hồng Phát vội vàng làm theo, giữ Thịnh Viện muốn nhào tới chỗ Lạc Thanh Phong.

Tuyết Tiêu còn đang sờ sau cổ Lạc Thanh Phong, vội đến mức đổ mồ hôi khắp trán: "Để tôi nhìn qua miệng vết thương xem, anh thật sự bị cắn? Anh làm sao lại bị cắn chứ......"

Thuốc vạn năng không trị được cảm nhiễm do zombie.

Lạc Thanh Phong bắt lấy bàn tay đang sờ loạn của cô, lạnh giọng trào phúng: "Cô gấp cái gì, tôi bị cắn không phải rất bình thường?"

Tuyết Tiêu ngơ ngẩn.

Hắn nắm tay cô kéo xuống sờ soạng bụng, tiếng nói trầm thấp bốc lửa ngầm: "Không chỉ mỗi chỗ đó bị cắn. Chỗ đó vừa rồi bị cắn dưới nước, còn chỗ này bị cắn nhờ cô đẩy tôi ra ngoài vào bốn năm trước."

"Cẩn thận ngẫm lại, hình như cũng không kém mấy."

"Mỗi lần bị tang thi cắn, đều do một tay cô đẩy tôi."

Tuyết Tiêu có dự cảm.

Ngày chết buông xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net