Chương 104: "100%."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Myy

____

Buổi tối, Lục Bắc Xuyên uống say khướt về tới nhà.

Diệp Trăn đã mang bầu được bốn tháng, lúc thay quần áo cho Lục Bắc Xuyên đột nhiên ngửi thấy mùi nước hoa không thuộc về mình trên quần áo của hắn. Phải biết rằng, phụ nữ mang thai rất là mẫn cảm.

Nhưng Diệp Trăn hiểu, Lục Bắc Xuyên làm chủ của một công ty, tất nhiên không thể tránh được mấy buổi xã giao rồi.

Buổi tối nên Diệp Trăn nhịn không nói, cho Lục Bắc Xuyên yên tâm ngủ. Thậm chí còn ân cần đút cho hắn canh giải rượu, lau người thay quần áo cho hắn, còn không nhờ đến người khác.

Đương nhiên, sáng ngày thứ hai, Lục Bắc Xuyên sau rượu xong mới dậy đầu đau muốn nứt ra đã nhận được vẻ mặt tươi cười ở phía đầu giường từ Diệp Trăn.

Bên giường vẫn còn treo áo khoác âu phục của Lục Bắc Xuyên mặc tối hôm qua.

Nháy mắt nhìn thấy bộ âu phục, Lục Bắc Xuyên quyết định thẳng thắn.

"Hôm qua trên yến hội anh gặp được Thẩm Vi Nhân. Em biết đó, gần đây Thẩm thị có chút khó khăn, cô ta xin anh giúp cô ta, tất nhiên có chút cử chỉ thân mật."

Ngắt đầu bỏ đuôi, Lục Bắc Xuyên không thật sự miêu tả chi tiết lại cảnh tượng lúc đó.

Dù sao, phụ nữ khi mang thai không thể quá kích động.

Diệp Trăn giống như cười mà không phải cười nhìn hắn, "Cử chỉ thân mật?" Cô vuốt ve góc áo khoác âu phục ngửi một hơi, "Mùi rất nồng, còn nhớ rõ hai người thân mật bao lâu không?"

Lục Bắc Xuyên bỗng nhiên đơ người trong chốc lát, giọng điệu không tự giác có vài phần cứng ngắc. Nỗ lực để cho ánh mắt mình đối mặt với Diệp Trăn, không lảng tránh, "Uống say nên anh không nhớ rõ lắm."

"Uống say không nhớ rõ?" Diệp Trăn xích lại gần hắn, híp mắt nhìn, đáy mắt tràn ngập ôn nhu, "Là không nhớ rõ lắm hay là không dám nói? Mùi nước hoa nồng như vậy, Lục Bắc Xuyên, anh lăn giường với cô ta sao?"

Lục Bắc Xuyên ánh mắt kiên định, "Không có, anh và cô ta không hề có một chút quan hệ nào."

Diệp Trăn nâng cao bụng đi qua đi lại trước giường, hơi có chút 'mẫu bằng tử quý' cậy sủng mà kiêu, "Thật sao?"

"Đương nhiên," Lục Bắc Xuyên hỏi lại cô, "Em không tin anh à?"

Còn đá trả lại cho cô.

Diệp Trăn nhìn Bắc Xuyên từ trên xuống dưới, nửa ngày sau mới miễn cưỡng tha thứ cho hắn, "Được thôi, lần này coi như bỏ qua, về sau cách những người phụ nữ kia xa một chút. Em cũng là phụ nữ, hiểu rõ ý đồ của đám người đó. Nếu như lần sau lại mang theo mùi nước hoa nồng như vậy trở về thì anh ngủ ở thư phòng đi, đừng lên giường của em nữa."

Lục Bắc Xuyên cười khẽ, dung túng hành vi và giọng điệu của Diệp Trăn, nhẹ nhàng vỗ về bụng cô, cắn tai cô nhỏ giọng hỏi: "Bảo bảo ngoan không?"

"Không ngoan lắm, hai tên quỷ này ồn ào hơn Chúc Chúc nhiều, hai ngày qua em cứ thấy buồn nôn ăn không vô cái gì hết. Anh xem đi," Cô xích mặt lại gần, "Em gầy đến mức lộ cả xương gò má ra rồi đây này."

Làn da gương mặt trắng trẻo tinh tế, không chút tỳ vết nào, càng không giống của phụ nữ đang mang thai.

Lục Bắc Xuyên dịu dàng hôn gò má cô, "Chờ bọn nó ra, anh giúp em dạy dỗ bọn nó."

Cùng nhau đón ánh nắng mùa thu ấm áp ngoài cửa sổ, hai người trong phòng im lặng hưởng thụ khoảnh khắc không dễ có.

Bởi vì sinh đôi, bụng Diệp Trăn lớn hơn so với hồi mang thai Chúc Chúc, đương nhiên, thời gian nôn nghén cũng ghiêm trọng hơn trước đó nhiều. Ăn không ngon, ngủ cũng không yên. Người khác mang thai đều béo lên, chỉ có cô là càng ngày càng gầy gò, bồi bổ sao cũng không khấm khá hơn được.

Chuyện này làm mẹ Lục rất lo lắng. Trong bụng có hai đứa lận, không ăn gì thì phải làm sao bây giờ. Bà nghĩ trăm phương ngàn kế giúp Diệp Trăn ăn vô, cũng đã hỏi thăm qua mấy bác sĩ phụ khoa nổi tiếng, nhưng đều không thể cải thiện hiện trạng.

Thế là, trên bàn cơm của Lục gia cực kì thiếu thốn món mặn. Mẹ Lục và Lục Bắc Xuyên vẫn còn đỡ, cứ coi như là ăn chay điều trị dạ dày là được, còn Chúc Chúc thì lại không chịu được không ăn thức ăn mặn, mếu mặt đòi ăn thịt.

Mẹ Lục nắm tay Chúc Chúc vào phòng khách ăn cơm, phòng tránh Diệp Trăn thấy thức ăn mặn lại không ăn được. Vậy mà thằng quỷ nhỏ kia lại tự cho mình là thông minh còn lấy đùi gà bỏ vào trong bát Diệp Trăn để bổ sung dinh dưỡng cho cô, "Mẹ ăn nhiều một chút nha, vậy thì các em mới có thể ra nhanh hơn được!"

Kết quả, nhìn chiếc đùi gà bóng mỡ kia, Diệp Trăn xông vào nhà vệ sinh suýt chút nữa thì nôn cả dạ dày ra.

Mông Chúc Chúc cũng được in dấu miễn phí hai bạt tay màu hồng, sau khi biết nguyên nhân liền thút tha thút thít liên tục cam đoan về sau sẽ không như vậy nữa.

Sau khi phản ứng nôn nghén cuối cùng trôi qua, bụng Diệp Trăn lại hơi lớn, có thể nuốt trôi rồi, mẹ Lục không ngừng bưng thuốc bổ vào phòng cô, so với lúc trước béo hơn rất nhiều. Đương nhiên, phạm vi hoạt động của Diệp Trăn cũng tạm thời bị nhốt trong biệt thự Lục gia, không được ra ngoài, mỗi ngày chỉ có thể đọc chút tạp chí và xem TV để giải trí, thỉnh thoảng lại gọi điện thoại cho Tần Tri Âm tìm hiểu một chút tình trạng của công ty.

"Bà Lục, cô cứ yên tâm ở nhà dưỡng thai đi, những chuyện trong công ty cô không cần quan tâm đâu. Sao vậy? Còn sợ tôi không làm tốt bằng cô sao?"

Tần Tri Âm đùa, Diệp Trăn cũng không để bụng.

"Nếu cô làm tốt thì tôi càng phải giữ cô lại chứ sao. Thôi không nói đùa với cô nữa, vừa nãy tôi thấy trên tin tức giải trí, cô đoạt đại ngôn của Thẩm Vi Nhân à?"

"Sao vậy? Không được đoạt sao?"

"Tôi nhớ... hình như Thẩm Vi Nhân..."

"Bà Lục à, ở nhà dưỡng thai cũng nên chú ý tin tức một chút chứ, mấy ngày trước Thẩm thị đã tuyên bố phá sản rồi, cô không biết sao?"

"Phá sản?" Diệp Trăn sững sờ, mấy ngày trước cô vẫn còn đang trong thời kì nôn nghén, ăn cái gì cũng không ngon miệng, làm gì cũng không có tinh thần, càng không chú ý tới mấy tin tức lặt vặt, "Từ khi nào vậy?"

"Ngày 7 nửa tháng trước."

"Vậy Thẩm lão gia thì sao?"

Tần Tri Âm thở dài, "Nghe nói là sau khi bệnh tim tái phát, sức khoẻ ông ấy vẫn luôn không được tốt cho lắm, đang được chăm sóc ở bệnh viện rồi. Việc công ty phá sản vẫn còn đang giấu ông ấy, mấy tên con trai của ông ta đang quản lý công ty. Tôi nói này, năng lực của mấy người đó quả thật còn kém hơn cả Thẩm Vi Nhân."

Mặc dù xét ở phương diện nào đó mà nói cô ta là đối thủ của mình, nhưng năng lực của Thẩm Vi Nhân ở giới giải trí quả thật không thể phủ nhận, chỉ tiếc năng lực lại được sử dụng với ý đồ bất chính.

Tần Tri Âm cười nói: "Thẩm Vi Nhân không có Thẩm thị làm chỗ dựa, địa vị chắc chắn kém xa trước đây. Tôi nghe nói có ông chủ công ty nào đó muốn sử dụng quy tắc ngầm với cô ta nhưng Thẩm Vi Nhân từ chối, tên đó thẹn quá hoá giận, mặc dù không đến mức phong sát, nhưng cũng đã tuyên bố về sau sẽ không có bất kỳ sự hợp tác nào có liên quan tới Thẩm Vi Nhân nữa. Rất nhiều hợp đồng của cô ta cứ như vậy bị mất, nhưng tài nguyên trên tay Thẩm Vi Nhân đúng là nhiều thật, gần bằng công ty của chúng ta luôn."

Nhắc tới Thẩm Vi Nhân, Diệp Trăn không nghĩ nhiều.

Lúc đầu cô đề phòng Thẩm Vi Nhân vì cô ta có bối cảnh, có địa vị ở giới giải trí, còn có khuôn mặt và dáng người. Làm một người phụ nữ, được mọi thứ như thế, cuộc đời của Thẩm Vi Nhân có thể nói là hoàn mỹ.

Một người phụ nữ như vậy, đàn ông nào cũng sẽ động tâm.

Nhưng cuộc sống đã ổn định lại, Chúc Chúc cũng ngày càng trưởng thành, gia đình đầm ấm, những bộn bề trong nội tâm cô cũng đã biến mất không dấu vết.

Không cần phải so đo nữa.

"Tần tiểu thư, ý của cô là lén nói công ty chúng ta keo kiệt sao?"

"Bà Lục à, gần đây công ty chúng ta ký kết với không ít minh tinh, họ cũng phải dựa vào tài nguyên mới hot được không phải sao? Đâu thể để người ngoài chế giễu được."

"Chuyện tài nguyên cô nhờ Bắc Xuyên không được sao?"

Tần Tri Âm đùa, "Thôi đừng, tôi lại không dám nhờ Lục tổng. Tôi thấy anh ta còn đang thực hối hận vì đã sáng lập ra công ty giải trí này rồi đó, chắc anh ta đang ước tôi đóng cửa cái công ty này luôn cho rồi."

"Quanh co lòng vòng," Diệp Trăn cười cười, "Thôi được rồi, việc này tôi sẽ nói lại với anh ấy."

"Cô vất vả rồi bà Lục. À, còn chuyện nữa."

"Chuyện gì vậy?"

"Phim «Bên bờ sông Tần Hoài» nhận được lời mời đến buổi lễ trao giải năm sau, theo tôi được biết, phim còn được đề cử cho hạng mục bộ phim xuất sắc nhất nữa. Tôi đã tìm hiểu về các đối thủ cạnh tranh của chúng ta rồi, tôi nghĩ khả năng thắng giải là rất lớn."

"Lễ trao giải?" Diệp Trăn giật mình, "Lúc nào năm sau cơ?"

"Vào tháng tư."

"Tháng tư..." Diệp Trăn suy nghĩ, nhíu mày, "Tháng tư tôi vẫn còn đang phải ở cữ, không có mặt được."

Nhà sản xuất phim «Bên bờ sông Tần Hoài» là Diệp Trăn, phim được đề cử trong lễ trao giải, cô thân làm nhà sản xuất phim chắc chắn phải có mặt, nhưng xem tình hình này có lẽ là không thể đến được rồi, Diệp Trăn không nhịn được có chút mất mát.

"Tôi biết rồi, phiền cô để ý công ty một chút, có chuyện gì trực tiếp liên hệ với tôi, cúp trước nhé."

Cúp điện thoại, Diệp Trăn hơi rầu rĩ, cô xoa bụng, nghĩ đến vô số người trong giới giải trí chạy theo lễ trao giải như vịt, thở dài.

Thật đáng tiếc.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, bụng Diệp Trăn cũng càng lúc càng lớn. Để cho an toàn, trước một tháng sắp sinh, Diệp Trăn được mang đi bệnh viện.

Đến tận bây giờ, Diệp Trăn mới nhận được tin tức có thể tính là tốt nhất qua miệng bác sĩ.

—— Chỉ có thể sinh mổ.

Việc này đối với Diệp Trăn có bóng ma tâm lý sau khi sinh Chúc Chúc mà nói chắc chắn là một tin tốt. Được tiêm thuốc tê, cô cũng không phải chịu đau lâu.

Trong thời gian nằm viện có không ít người đến thăm cô, xong đều bị mẹ Lục nói vài câu đuổi về.

Lúc Mạnh Tiệp đến thăm Diệp Trăn đang làm một buổi kiểm tra thông thường. Càng tới gần ngày dự sinh, bác sĩ và y tá cũng càng ngày càng cẩn thận hơn.

"Tôi nghe Tần Tri Âm nói gần đây cô nhận được vài kịch bản và hợp đồng quảng cáo, rất bận rộn mà, sao lại tới đây vậy?"

"Gì mà bận hay không, hiện tại ai chả bận tối mũi, nhưng dù bận đến đâu vẫn có thể tranh thủ thời gian đến thăm mà. Ai nói không có thời gian đến đều là gạt người đó." Mạnh Tiệp ngồi ở giường nhìn cái bụng nhô cao của Diệp Trăn, "Tôi có thể chạm vào không?"

"Đương nhiên là được."

Mạnh Tiệp xoa bụng Diệp Trăn, ngẫu nhiên có thể cảm nhận được bảo bảo trong bụng hơi động, ánh mắt tràn đầy sự hâm mộ.

"Ghen tị với cô quá, lại được làm mẹ. Là sinh đôi sao? Hay là long phụng thai (*) vậy?"

(*) Cũng là sinh đôi nhưng là 1 trai 1 gái.

Diệp Trăn thừa nước đục thả câu, "Sinh ra cô sẽ biết. Cô thì sao, gần đây sao rồi?"

"Quay phim, quay quảng cáo, nói chung rất phong phú."

"Cô biết rất rõ tôi không phải hỏi chuyện này mà," Diệp Trăn nhíu mày, "Cô... đời sống tình cảm dạo này thế nào rồi?"

Mạnh Tiệp cười cười, "Cô muốn hỏi về chuyện của tôi và Vưu Tĩnh hả?"

"Tôi không muốn hỏi về anh ta," Diệp Trăn nhún vai, "Vưu Tĩnh chỉ sợ đã bị cô đá ra khỏi cuộc đời luôn rồi."

"Cô nói không sai. Vưu Tĩnh xác thực đã không còn xuất hiện trong phạm vi cuộc sống của tôi nữa rồi, nói đúng hơn là, đời sống tình cảm của tôi còn không có ở trong cuộc sống tương lai của tôi nữa." Cô nhìn Diệp Trăn, ôn hòa cười: "Cảm ơn cô đã cho tôi thêm một cơ hội đứng lên, nếu như không có cô, có lẽ hiện tại tôi vẫn còn đang ở trong căn phòng tối om chật hẹp sa sút tinh thần, không có dũng khí thoát khỏi khốn cảnh quá."

"Thật sự không tính toán gì sao?"

Mạnh Tiệp lắc đầu, "Không, cảm thấy... không có hứng thú."

Diệp Trăn xoa bụng dưới, lẳng lặng nhìn cô ấy.

"Nhớ lại lúc trước, cảm thấy mình rất ngốc. Yêu đương ngoại trừ mang đến cho tôi bối rối ra, còn lại đều chưa từng nhận lại được điều gì tốt, thậm chí còn suýt chút nữa khiến tôi mất đi mọi thứ. Giờ tôi đang sống rất tốt, cả ngày bận rộn quay phim học thuộc kịch bản rồi quay quảng cáo, mỗi ngày đều trôi qua rất thú vị, hoàn toàn không có thời gian rảnh để làm thêm cái gì. Cô nói xem, bây giờ tôi đã có sự nghiệp, tài sản và danh tiếng, đâu cần phải yêu đương để giẫm lên vết xe đổ nữa phải không?"

Diệp Trăn cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý, "Cũng đúng."

"Cho nên, dù tôi ghen tị với cuộc sống của cô, nhưng tôi rất tỉnh táo, những thứ này tôi chỉ muốn chứ không cần, nên không cần phải tốn quá nhiều thời gian đối với việc này. Một mình dù sao cũng thoải mái hơn hai người nhiều."

"Vậy Vưu Tĩnh có tiếp tục quấn lấy cô hay không."

"Chắc là có, tôi không để ý nữa, cô đã sắp xếp cho tôi người đại diện và bảo vệ mà, người mà tôi không muốn gặp bọn họ sẽ cản lại, không cần tôi hao tâm tổn trí."

Diệp Trăn cười, từ đáy lòng cảm thấy mừng cho người phụ nữ tự tin cường đại trước mặt này.

So với cô gái lần đầu mình gặp bốn năm trước, hoàn toàn tưởng chừng như hai người khác nhau.

"Cô biết không? Tôi đã được đề cử cho giải Ảnh hậu ở lễ trao giải đó," Mạnh Tiệp nhìn cô, "Cô đoán phần thắng của tôi là bao nhiêu."

Diệp Trăn mỉm cười, "100%."

"Tôi cũng cảm thấy như vậy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net