Chương 2: Nghiền chết một con kiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Myy

____

Lục Bắc Phàm là điển hình của loại người thấy sắc liền mờ mắt, bất kể là năng lực học thức hay là thân phận của hắn đều không ra gì, kế thừa hoàn mỹ gen di truyền của cha Lục, háo sắc thành tính.

Những ngày này ánh mắt dâm dục của Lục Bắc Phàm đã đủ khiến cho Diệp Trăn cảm thấy buồn nôn, bây giờ được đà lấn tới còn dám động thủ sao?

Cô chỉ muốn yên lặng sinh sống, đợi sau khi cô vụng trộm an bài tốt mọi chuyện sẽ yên lặng rời khỏi Lục gia. Nhưng cũng không nghĩ sẽ để yên cho người khác khi dễ mình.

Diệp Trăn vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng ăn liền biến đổi, mấy người hầu đứng ở bên cạnh ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Mẹ Lục trực tiếp đặt bát và thìa xuống mặt bàn, chân Lục Bắc Phàm đang cọ ở trên đùi Diệp Trăn nhanh chóng thu về.

Lục Bắc Phàm vẫn còn đang nghĩ lời giải thích, giả vờ hồ đồ nói, "... Chị dâu, em không ý gì đâu, chỉ là không cẩn thận đụng phải chị mà thôi."

Diệp Trăn cười cười, "Không sao."

Mặc dù dưới gầm bàn xảy chuyện gì không có ai trông thấy, nhưng Lục Bắc Phàm làm các loại ám chỉ mờ ám với Diệp Trăn nhiều ngày như vậy, ánh mắt lại còn trần trụi nóng bỏng, hắn nghĩ gì mọi người đều rõ ràng như ban ngày.

Dù sao cũng là đứa con trai mà tình nhân mình thích nhất sinh ra, cha Lục không nhịn được muốn giải vây cho hắn.

Ông ta vừa nhận lấy khăn lau miệng mà người hầu đưa tới, vừa nhìn Lục Bắc Phàm một chút, nói: "Được rồi, đến công ty thôi."

Lục Bắc Phàm không sợ, đắc ý nhìn Diệp Trăn một chút, đương nhiên không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của cha Lục.

Đáy lòng Diệp Trăn liền bật cười.

Lục Bắc Xuyên còn chưa chết, vậy mà hắn đã ỷ vào mình bây giờ là người thừa kế duy nhất của Lục gia mà ngấp nghé vợ của anh mình, cũng không thèm nghĩ lại xem, thứ Lục gia không bao giờ thiếu nhất chính là con riêng. Cứ không kiêng nể gì như thế, kết cục hắn ta có thảm đi chăng nữa Diệp Trăn cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.

Một người ngu ngốc như vậy, Diệp Trăn tin, cứ coi như Lục Bắc Xuyên sẽ không tỉnh lại nữa thì hắn cũng sẽ không có kết cục tử tế đâu. Chỉ diễn chung với nhân vật nam phụ thôi mà cũng có thể tự mình đi tìm đường chết, đúng là ngu ngốc!

Lục Bắc Phàm đứng dậy, ân cần đi sau lưng Lục Thiếu Nhân, rời khỏi Lục gia.

Lục Thiếu Nhân và Lục Bắc Phàm vừa đi, mẹ Lục liền ném bát đũa xuống sàn, mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi, ánh mắt phẫn hận nhìn cánh cửa.

Diệp Trăn ngồi đối diện bàn ăn, nhai kỹ nuốt chậm, bình tĩnh ăn nốt bữa sáng của mình.

Cái gì mà ân oán hào môn, cái gì mà tranh chấp quyền kế thừa, tất cả đều không liên quan gì tới cô. Đợi sau khi cô chuẩn bị tốt mọi chuyện thì có thể rời khỏi nơi này rồi, dù sao người kết hôn với Lục Bắc Xuyên chính là Diệp Tình chứ không phải Diệp Trăn cô.

Ăn xong điểm tâm, Diệp Trăn lên lầu, theo thường lệ đi 'hầu hạ' người chồng thực vật kia của cô. Mỗi ngày bác sĩ đều sẽ đến kiểm tra vào cuối buổi.

Bác sĩ của Lục Bắc Xuyên là bác sĩ William trứ danh, chuyên gia khoa não mà mẹ Lục cố ý mời từ nước ngoài về. Anh ta đeo kính mắt, tướng mạo nhã nhặn thanh tú, rất có khí chất thư sinh nho nhã, ở giới y học cũng được xem như tuổi trẻ tài cao.

Diệp Trăn mang bộ mặt sầu thảm hỏi, "Bác sĩ, tình trạng của chồng tôi... sao rồi?"

William thở dài, sắc mặt nặng nề, nói lưu loát mấy tiếng phổ thông tiêu chuẩn, "Vẫn vậy. Nhưng cô cũng đừng có mà nản chí, có ngày rèn sắt thì sẽ có ngày nên kim. Khi nào rảnh cô nên xoa bóp cho anh ấy nhiều một chút, như vậy có thể tránh cho cơ bắp bị co lại, sau khi tỉnh rồi khả năng khôi phục cũng sẽ nhanh hơn. Còn nữa, để anh ấy phơi nắng nhiều một chút, rất tốt đối với thân thể."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ."

"Không cần cảm ơn tôi, đây là chuyện tôi nên làm."

Sau khi bác sĩ và một đám y tá rời đi, Diệp Trăn ngồi ở bên giường, dùng kĩ năng mình học được đấm bóp cho Lục Bắc Xuyên, giọng điệu mê mang ưu sầu, "Anh có biết không, hôm nay vợ anh lại bị người ta quấy rối đó. Sáng nay lúc ăn cơm em của anh lại dám gác chân lên đùi tôi, tôi đọc quyển tiểu thuyết thấy..." Diệp Trăn chần chờ, đổi câu khác, "Tôi nghe người ta nói lúc trước anh rất lợi hại, tại sao bây giờ vợ của anh bị người khi dễ anh lại không giúp được gì hả?"

Diệp Trăn nhìn hàm dưới gầy gò của Lục Bắc Xuyên, nhớ lại mấy chuyện xấu xa trong tiểu thuyết mà Lục Bắc Xuyên làm ra, "Tôi năm nay mới có hai mươi hai tuổi mà thôi, không được trải qua cảm giác yêu đương mà đã mơ hồ phải trở thành vợ của anh rồi. Lại còn phải chăm sóc anh, tận tâm tận lực hầu hạ anh. Thế nhưng anh nhìn xem, bên trong cái nhà này căn bản là không có ai muốn để cho tôi được sống yên ổn," Cô thở dài, "Cho nên tôi quyết định rồi, hai ngày nữa tôi sẽ rời khỏi nơi này. Anh đừng có trách tôi, là do cha mẹ anh không thích tôi, em trai anh lại còn động tay động chân với tôi,... Tôi thật sự không thể tiếp tục chờ được nữa."

Than thở khóc lóc xong, ngay cả Diệp Trăn cũng bị chính mình làm cho cảm động.

Ánh chiều tà le lói, Diệp Trăn bóp cánh tay ê ẩm sưng đau của mình định xuống tầng, đột nhiên bên ngoài căn phòng truyền đến tiếng gõ cửa.

Lục Bắc Phàm thất tha thất thểu đẩy cửa ra, mùi rượu nồng nặc ngay lập tức xộc thẳng vào mũi khiến Diệp Trăn vô ý thức nhíu mày nín thở. Vừa định gọi người, lại thấy con mắt dâm tà của Lục Bắc Phàm, tâm tư cô khẽ động, lại ngồi trở về bên giường Lục Bắc Xuyên.

Hiển nhiên Lục Bắc Phàm đã uống quá nhiều, ngay cả đứng cũng không vững. Gương mặt hắn đỏ ửng, nấc một tiếng, mắt say nhập nhèm nghiêng người nhìn Diệp Trăn.

"Chị dâu, anh em... Hôm nay anh em sao rồi?"

Diệp Trăn thấp giọng nói: "Vẫn vậy."

"Vẫn vậy..." Lục Bắc Phàm nói thầm, lại hì hì cười một tiếng, phun ra những lời vô sỉ, "Chị dâu à, mấy ngày nay đã có chuyện gì xảy ra với chị vậy, sao lại không để ý em rồi?"

Thời điểm Diệp Trăn xuyên qua không đúng, khi đó 'Diệp Trăn' đã lén lút với Lục Bắc Phàm rồi.

'Diệp Trăn' không muốn khuất phục với vận mệnh, chỉ cảm thấy vô cùng ủy khuất. Mà Lục Bắc Phàm là một tên có tiền sử tình trường, dịu dàng cẩn thận tiếp cậu cô, mất không đến mấy ngày đã dỗ được 'Diệp Trăn', khiến cô hãm sâu vào ôn nhu.

"Chị muốn chăm sóc anh của em." Nói xong, Diệp Trăn ngẩng đầu, nhìn Lục Bắc Phàm, chân thành nói: "Chị đã cẩn thận suy nghĩ rồi, chị đã gả cho anh của em, thì cũng chính là chị dâu của em, về sau xin em tôn trọng chị một chút."

"Tôn trọng sao?" Lục Bắc Phàm giống như nghe được chuyện cười, "Chị dâu à, bác sĩ cũng đã nói rồi, anh ta không có khả năng sẽ tỉnh lại nữa đâu. Cứ tiêu tốn tuổi trẻ của chị ở bên cạnh một người thực vật như vậy đến suốt quãng đời còn lại, chị không cảm thấy ủy khuất sao?"

Diệp Trăn chướng mắt nhìn diễn xuất buồn nôn của Lục Bắc Phàm, thản nhiên nói: "Tại sao chị phải cảm thấy ủy khuất?"

"Em biết chị dâu vẫn còn trẻ, chưa được trải qua cảm giác vui vẻ khi được 'yêu', nhưng em dám cam đoan, chỉ cần chị dâu đã thử qua cảm giác vui vẻ kia rồi thì nhất định sẽ biết mình ủy khuất bao nhiêu."

Diệp Trăn cúi thấp đầu, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, vẫn xoa bóp cho Lục Bắc Xuyên, tựa hồ không để lời nói của Lục Bắc Phàm ở trong lòng.

Có lẽ là do cửa sổ mở, một cơn gió không biết là từ chỗ nào thổi đến, mang theo một mùi hương dịu dàng thơm ngát. Không giống với những mùi nước hoa đắt đỏ hay mỹ phẩm dưỡng da, đó là mùi thơm chỉ thuộc về riêng nữ nhân.

Lục Bắc Phàm theo bản năng hưởng thụ, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt say mê, "Em là người thừa kế của Lục gia, sau này tất cả mọi thứ của Lục gia đều là của em, ngay cả chị. Chị muốn cái gì em cũng có thể cho chị hết, chỉ cần chị đi theo em, ngoan ngoãn nghe lời em mà thôi."

Diệp Trăn vẫn không nói gì.

Lục Bắc Phàm đứng ở phía sau Diệp Trăn, hắn nhìn bóng lưng yểu điệu ngồi ở bên giường, vòng eo không đủ một vòng tay, một nửa mái tóc đen dài được vắt sang một bên vai, lộ ra cái cổ ưu nhã tinh tế.

Người phụ nữ đẹp như vậy, nếu phải làm một quả phụ thì rất đáng tiếc.

Trong không khí tràn ngập hương thơm của cô, Lục Bắc Phàm miệng lưỡi khô không khốc, bị mùi thơm ngọt ngào này khiến cho đầu óc choáng váng. Lục Bắc Phàm tiến lên, hai tay nhẹ nhàng khoác lên trên bờ vai gầy gò của Diệp Trăn, nhẹ nhàng xoa xoa đầu vai mượt mà, giọng điệu mập mờ, dụng ý không cần nói cũng biết.

"Chị dâu à, chị yên tâm đi, chúng ta không nói ra sẽ không có ai biết đâu."

Lục Bắc Phàm thấy Diệp Trăn không có phản ứng, gan lớn hơn một chút, ôm chặt lấy Diệp Trăn từ phía sau.

Mùi thơm nức mũi, đàn ông sau khi say rượu càng thêm kích động, ngấp nghé chị dâu đã lâu rốt cục cũng thành công. Máu nóng toàn thân đều đang sôi trào phun lên đại não, sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng lên, khiến hắn mất đi lý trí.

Ngay tại thời điểm Lục Bắc Phàm mừng thầm, mi tâm Diệp Trăn liền khóa chặt, dưới đáy mắt tất cả đều là ý lạnh và xem thường, cúi đầu che khuất ánh mắt. Nhưng dưới loại tình huống như này, ai cũng đều sẽ cho rằng đây chỉ là Diệp Trăn đang không biết phải làm sao mà thôi.

"Lục Bắc Phàm, thả tôi ra!"

Từ trước đến nay Lục Bắc Phàm vẫn luôn là cái loại người vô sỉ, không đem lời nói của Diệp Trăn để ở trong lòng, ngược lại càng ôm càng chặt cô hơn, "Chị dâu, chị đừng sợ, nhìn anh như vậy chắc là sẽ không tỉnh lại được đâu. Chị đợi một người thực vật như anh ta còn không bằng theo em, chờ em tiếp nhận công ty rồi thì toàn bộ Lục gia sẽ đều là của em. Đến lúc đó em sẽ đuổi bọn họ hết đi, không còn ai dám nói gì chị nữa. Em sẽ để chị làm Lục phu nhân đàng hoàng danh chính ngôn thuận, có được không?"

"Tôi lại nói một lần cuối cùng, thả tôi ra!"

"Chị dâu à, tại sao chị lại mù quáng như vậy? Đi theo em đi, cái gì em cũng có thể cho chị. Chị đi theo một người thực vật để làm cái gì?" Lục Bắc Phàm thở hổn hển mấy hơi, "Diệp Tình bảo bối, chị đi theo em đi, đi theo em có được không? Cái gì em cũng có thể cho chị, ngay cả cái mạng này!"

"Mạng cũng có thể cho tôi? Thật sao?" Giọng nói trêu tức thì thầm ở bên tai Lục Bắc Phàm, cùng lúc đó---

"Súc sinh!" Ngoài cửa truyền đến một tiếng mắng mỏ mười phần giận dữ, Lục Bắc Phàm cả kinh, trong nháy mắt buông cô ra.

Lục lão gia chống gậy đứng ở ngoài cửa, mặc trang phục truyền thống, tóc tai được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, giữa lông mày đều mang theo ý tức giận.

Dù rằng đã cao tuổi, nhưng ông đã trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, không phải là người mà loại thiếu gia ăn chơi như Lục Bắc Phàm có thể chọc vào được.

Lục Bắc Phàm thấy ông, chân lập tức liền mềm nhũn.

"Ông... ông nghe cháu giải thích, sự việc không phải như ông nhìn thấy đâu. Là... là chị dâu cô ta, cô ta... câu dẫn cháu!"

Lục lão gia chống gậy hung hăng gõ trên mặt đất, nghiêm nghị nói: "Kéo tên súc sinh này ra ngoài cho tôi!"

Hai tên bảo vệ đứng ở ngoài cửa tiến lên, mỗi người cầm lấy một cánh tay Lục Bắc Phàm, cường ngạnh keod người ra ngoài.

Cả căn biệt thự trong nhất thời tràn ngập giọng nói thê thảm kêu oan của Lục Bắc Phàm.

"Ông, cháu không sao!" Diệp Trăn nhìn Lục lão gia, ánh mắt kiên định. Đối mặt với Lục lão gia cũng không có chút khiếp đảm nào, nhưng thân thể lại không tự chủ được run lẩy bẩy.

Lục lão gia thở dài, khoảng thời gian này mặc dù ông không ở nhà, nhưng ở nhà cũ cũng đã từng nghe nói đến hành vi súc sinh của Lục Bắc Phàm. Ở trong cái nhà này, một cô gái nhỏ bé không nơi nương tựa như Diệp Trăn, bị vũ nhục ủy khuất cũng không có chỗ để nói.

"Đừng sợ, ông biết chuyện này không liên quan tới cháu, là cái tên hỗn trướng Lục Bắc Phàm đó! Cháu yên tâm đi, chuyện này ông nhất định sẽ lấy lại công bằng cho cháu!"

Diệp Trăn trầm mặc hồi lâu, gật đầu nhẹ.

Lục lão gia nhìn Lục Bắc Xuyên vẫn còn đang hôn mê, nặng nề thở dài, "Chăm sóc Bắc Xuyên cho thật tốt, cháu yên tâm đi, Lục gia sẽ không bạc đãi cháu."

Diệp Trăn trầm thấp trả lời một tiếng, "Vâng ạ."

Lục lão gia chống gậy quay người rời đi, Diệp Trăn lại tiếp tục ngồi xuống.

Nếu như hắn ta có thể "nước sông không phạm nước giếng" thì cô mới lười phải đụng vào Lục Bắc Phàm.

Lục Bắc Phàm không có đầu óc, tự cho là mình được vào Lục gia, được Lục Thiếu Nhân coi trọng thì đã không coi ai ra gì, không kiêng nể gì cả. Nhưng đáng tiếc, bên trên Lục Thiếu Nhân vẫn còn có ông Lục.

Lục Thiếu Nhân coi trọng đứa con riêng Lục Bắc Phàm này, nhưng Lục lão gia lại không thèm để ý, điều Lục lão gia quan tâm chỉ là người kế thừa của Lục gia mà thôi.

Huống chi quy củ cổ hủ của Lục gia chính là do Lục lão gia định ra, một người coi trọng quy củ như vậy có thể đứng nhìn chuyện em trai ngấp nghé chị dâu tồn tại sao?

Diệp Trăn nhìn người trên giường, cười, "Lục Bắc Xuyên, hôm nay tôi đã loại trừ một đối thủ cho anh rồi đó. Mặc dù đó là chỉ một con kiến, nghiền ép nhẹ một cái đã chết rồi, nhưng tốt xấu gì cũng là do tôi giật ngón tay, chí ít cũng đỡ đi phần nào."

Mí mắt Lục Bắc Xuyên run rẩy, con mắt nhấp nhô, giống như một giây sau sẽ mở mắt ra, nhưng một giây sau lại trở lại bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net