Chương 3: Nằm mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Myy

_____

Trong phòng khách, Lục Bắc Phàm quỳ gối ở trước mặt Lục lão gia nghẹn ngào khóc rống, nói rằng mình uống rượu say, tâm trí nhất thời mê muội nên mới bị Diệp Trăn câu dẫn làm càn, cầu xin ông cho hắn một cơ hội.

Lục lão gia ngồi ở trên ghế chủ vị, hai tay chống gậy, mặt vẫn không có biểu tình nhìn Lục Thiếu Nhân, tức giận nói: "Lục Thiếu Nhân! Đây là con trai của anh đó, tự anh xem mà xử lý đi!"

Trong tiểu thuyết nói mẹ Lục Bắc Phàm là chân ái (1) của Lục Thiếu Nhân.

(1) Chân ái: Tình yêu chân thật.

Hai chữ "chân ái" này quả thực có chút ý tứ, có nghĩa là tình yêu say đắm chân thực, nhưng đáng tiếc đối với loại người có vô số người tình như Lục Thiếu Nhân mà nói, hai chữ "chân ái" này không khỏi cũng quá rẻ mạt.

Đối với mẹ của Lục Bắc Phàm, có khả năng Lục Thiếu Nhân thật sự có một chút tình cảm với bà ta, nếu không thì ông ta cũng sẽ không chọn Lục Bắc Phàm về Lục gia trong một nhóm con riêng đông đảo kia. Nhưng ở trước mặt Lục lão gia có quyền lực lớn trong tay, cái gì mà "chân ái", tất cả cũng chỉ là đồ bỏ đi cho chó mà thôi.

Hiểu con không ai khác ngoài cha, Lục Thiếu Nhân đương nhiên biết rõ trong sự việc này Lục Bắc Phàm đã đạp đến ranh giới cuối cùng của Lục lão gia.

Anh trai hôn mê bất tỉnh, em liền ngấp nghé vợ của anh trai, lại còn bị bắt ngay tại trận, nếu chuyện này bị truyền đi thì thật đúng là một chút mặt mũi cũng bị mất sạch.

Biết phạm phải Lục lão gia thì không có gì tốt, Lục Thiếu Nhân rất nhanh đã đưa ra quyết định bỏ rơi đứa con trai này, "Cha à, cha yên tâm đi, con sẽ xử lý chuyện này thật tốt."

Lục Bắc Phàm lộn nhào đến trước mặt Lục Thiếu Nhân, khóc ròng ròng, "Cha ơi, cha phải tin con, chuyện này không phải do con đâu, là chị dâu câu dẫn con trước đấy! Nếu không thì làm sao mà con dám làm chuyện đại nghịch bất đạo (2) này!"

(2) Đại nghịch bất đạo: vốn chỉ những lời nói cùng hành vi phạm thượng tác loạn, phá hoại trật tự phong kiến. Hiện dùng để hình dung tội to ác lớn.

Hắn vừa mới dứt lời, mẹ Lục vốn đã nén nhịn lửa giận một tháng rốt cục cũng có cái cớ để phát tiết, hung hăng tát lên mặt Lục Bắc Phàm, "Câu dẫn anh? Sau khi Diệp Tình gả vào Lục gia vẫn luôn an phận chăm sóc Bắc Xuyên, một cô gái thành thật như vậy mà anh còn muốn hắt nước bẩn lên người nó sao?"

Lục Bắc Phàm bị bà đánh một bạt tai làm cho hồ đồ, dấu vết sưng đỏ bên má phải chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ, hòa với dòng nước mắt trên mặt thật sự là chật vật không dám nhìn.

"Diệp Tình là con gái của Diệp gia, là tiểu thư khuê các, anh cho rằng ai cũng giống như anh không có phép tắc như vậy sao?" Nói xong, mẹ Lục quay đầu nói với Lục lão gia: "Cha, chuyện này cha nhất định phải làm chủ cho Diệp Tình, cô bé kia quá thành thật. Mặc dù con là mẹ chồng của nó, nhưng lá gan của nó quá nhỏ, có chuyện gì cũng không dám nói với người mẹ chồng là con. Mỗi lần thấy nó ngồi ở bên giường xoa bóp cho Bắc Xuyên cả ngày, trong lòng con cũng... Con dâu của Lục gia chúng ta, cha không thể bắt nó chịu ủy khuất như vậy được."

Mẹ Lục không thích Diệp Trăn là bởi vì Diệp Trăn làm người quá chất phác, chỉ biết nhu nhược nhịn nhục, chăm sóc Lục Bắc Xuyên lâu như vậy rồi Lục Bắc Xuyên cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức không thích mà thôi.

Đối với Lục Bắc Phàm, tương lai sẽ thừa kế mọi thứ của Lục gia, bà nhất định phải loại bỏ hắn cho thống khoái.

Lục Bắc Phàm vẫn có ý đồ vùng vẫy giãy chết, "Ông, ông gọi chị dâu xuống đối chất (3) xem! Nếu như không phải chị ta câu dẫn cháu, cháu cũng không dám làm như vậy đâu!"

(3) Đối chất: Hỏi hai hay nhiều người cùng một lúc về cùng một vấn đề hay một tình tiết trong cùng một vụ án mà trước đó lời khai của họ có mâu thuẫn với nhau nhằm xác định sự thật.

Trong lòng của hắn rất rõ ràng, loại sự tình này chỉ có thể đẩy về trên người Diệp Trăn, hắn thật sự vất vả lắm mới vào được Lục gia, nếu bây giờ bị đuổi đi thì hắn sẽ mất hết!

"Đối chất sao?" Lục lão gia cười lạnh, bỗng nhiên đứng dậy, "Loại người không ra gì như anh còn muốn đối chất với con dâu của Lục gia à?" Ông nhìn Lục Thiếu Nhân, "Tôi biết ở bên ngoài anh có nhiều con trai, tôi cũng không quản được anh nhiều như vậy, nhưng kể từ nay về sau tôi không muốn nhìn thấy ở trong nhà này hoặc là ở bên ngoài có bất kì người nào giả danh là người của Lục gia để lừa bịp nữa."

Lục Thiếu Nhân liên tục vâng dạ, sai người kéo Lục Bác Phàm đang quỳ gối sám hối trên mặt đất mà không được kêu oan rời khỏi Lục gia.

"Nhưng," Lục lão gia lấy ở trên bàn trà cầm một túi tư liệu đưa cho Lục Thiếu Nhân, "Bắc Xuyên vẫn còn đang hôn mê, cũng không biết lúc nào thì mới có thể tỉnh, phòng ngừa chu đáo vẫn là tốt nhất."

Lục Thiếu Nhân cầm lấy túi tư liệu, bên trong tài liệu là hình ảnh của một người thanh niên, trên tấm ảnh cũng không giấu được vẻ ngây ngô giữa lông mày của người đó.

Hắn cẩn thận hồi tưởng, người thanh niên này, không phải chính là đứa bé bị hắn cầm dây lưng đánh nhưng vẫn cắn răng không lên tiếng, quật cường không chịu kêu một tiếng 'cha' sao?

Nhoáng một cái, đã lớn như vậy rồi.

***

Sau khi Lục Bắc Phàm bị đuổi khỏi Lục gia, Lục lão gia và mẹ Lục đi tìm cô mấy lần. Lục lão gia vẫn như thường ngày an ủi cô, khiến tinh thần cô thoải mái, không muốn giữ chuyện này để ở trong lòng, chăm sóc cho Bắc Xuyên thật tốt thì sẽ không bạc đãi cô.

Mà mẹ Lục càng giống như đã 'tiêu tan hiềm khích lúc trước', tâm tình thật tốt lôi kéo tay Diệp Trăn hỏi han ân cần, không chỉ mua cho cô không ít mỹ phẩm đắt đỏ dưỡng da và quần áo mà còn thân mật giống như lúc trước không hề có khúc mắc nào với cô, hứa hẹn về sau có chuyện gì thì cứ tới tìm bà.

Tất cả những chuyện này đều có ý chính là hi vọng Diệp Trăn sẽ coi chuyện lớn thành chuyện nhỏ. Mà chuyện nhỏ thì cứ coi như không có đo, nếu để chuyện này truyền ra người cũng không tốt cho thanh danh của Lục gia.

Chuyện này về sau không có ai dám nhắc lại nữa, chỉ là sau lưng lại càng nổi lên mấy tiếng đồn đãi. Mấy vết 'dâu tây' ở trên cổ Diệp Trăn trở thành bằng chứng 'định tội'.

Về đến phòng, mấy người hầu chăm sóc Lục Bắc Xuyên ở trước giường bệnh thi nhau bàn tán.

"Ài, cô có thấy mấy cái dấu đỏ ở trên cổ Diệp tiểu thư không?"

"Làm sao mà không nhìn thấy cho được, chỗ dễ thấy như vậy cũng không giấu đi. Tôi thấy chắc là do Nhị thiếu gia làm ra đó."

"Không thể nào, dù sao thì Diệp tiểu thư cũng là chị dâu của Nhị thiếu gia..."

"Chị dâu thì sao? Đại thiếu gia vẫn như vậy, tỉnh hay không vẫn còn là một ẩn số. Trước đó Lục tiên sinh dẫn theo Nhị thiếu gia đến công ty, chính là có ý muốn thừa nhận địa vị của Nhị thiếu gia. Toàn bộ trên dưới Lục gia sau này đều sẽ là của Nhị thiếu gia, một cây làm chẳng nên non, Diệp tiểu thư xinh đẹp như thế, cô ấy sẽ nguyện ý trông coi một người thực vật suốt đời sao? Nếu như chuyện này không bị Lục lão tiên sinh phát hiện, chỉ sợ..." Ý tứ này không cần nói ra thì ai cũng hiểu.

"Ý cô là... Trời ạ, không thể nào, Diệp tiểu thư không phải loại người này..."

"Không phải? Giới nhà giàu phát sinh chút chuyện như thế không phải rất bình thường sao? Đúng là biết người biết mặt lại không biết lòng rồi."

Diệp Trăn đứng ở ngoài cửa lẳng lặng nghe, không có phản ứng.

Buổi tối hôm qua cô lại nằm mơ, còn là mộng xuân, tỉnh lại sau giấc ngủ mệt mỏi cực kì, toàn thân cao thấp đều cảm thấy đau buốt.

Có lẽ là do nệm.

Đẩy cửa ra, tiếng nói chuyện trong nháy mắt liền im bặt.

Hai người hầu nhìn Diệp Trăn một chút, cứng ngắc cười cười, "Diệp tiểu thư."

"Các cô đều ra ngoài đi, chỗ này để tôi."

Ánh mắt hai người hầu giao nhau, không biết lời mới nói lúc nãy Diệp Trăn có nghe thấy được hay không, bọn họ sợ nói huyên thuyên sau lưng sẽ bị sa thải.

"Vâng."

Hai người hầu thấp thỏm rời phòng, Diệp Trăn đứng ở bên giường, nhìn Lục Bắc Xuyên đang hôn mê bất tỉnh. Rốt cuộc cũng nhịn không được, tát một cái không nặng không nhẹ lên mặt hắn.

Rất nhanh, trên gương mặt tái nhợt liền xuất hiện một dấu bàn tay.

"Bọn họ nói một cây làm chẳng nên non, anh nghe đi, bây giờ tôi có phải là rất ác độc hay không?" Diệp Trăn vỗ vỗ gương mặt Lục Bắc Xuyên, trông thấy dấu bàn tay đỏ rực mới hết giận một chút, tâm tình tốt lên rất nhiều, "Tôi ở Lục gia là vợ hiền dâu thảo, em trai anh cứ như vậy khi dễ tôi, tôi lại chỉ có thể ủy khuất nhịn xuống. Đuổi người đi thì sao? Bây giờ còn ai không nói tôi ngoại tình? Anh vẫn chưa tỉnh lại không thể thay tôi làm chủ, vậy chỉ có thể ủy khuất anh giúp tôi xả giận mà thôi."

Dù sao hắn là trùm phản diện, cô cũng coi như là vì dân trừ hại.

"Da mặt thật dày, tay đau muốn chết..." Diệp Trăn xoa lòng bàn tay nói thầm, lại không để ý đến tay phải của Lục Bắc Xuyên âm thầm nắm lại, mu bàn tay ẩn ẩn gân xanh.

Trên điện thoại di động xuất hiện bốn tin nhắn ngắn.

Diệp Trăn ấn mở ra xem, khóe miệng hiển hiện một nụ cười thoải mái.

"Năm ngày, năm ngày cuối cùng," Diệp Trăn nhìn Lục Bắc Xuyên cười cười, "Tôi ở lại hầu hạ anh năm ngày, năm ngày sau đó hai ta liền có thể nói bái bai rồi nha."

Tỉ mỉ dự định rốt cục cũng có kết quả, nhẫn nại thêm năm ngày cuối cùng này cô liền có thể thuận lợi rời khỏi Lục gia, ngẫm lại thật sự là việc khiến người vui vẻ.

Diệp Trăn ngáp một cái, toàn thân mềm nhũn, vặn vẹo cổ hoạt động gân cốt, mới nhớ tới lời vừa rồi hai người hầu kia nói ở bên trên cổ cô có dấu đỏ.

Đi đến toilet đem cổ áo kéo xuống, hai cái dấu đỏ ước chừng lớn bằng móng tay ở giữa cái cổ trắng nõn phá lệ dễ thấy, không chỉ có như thế, ở chỗ cổ áo khó thấy còn có không ít dấu đỏ nhàn nhạt, cực kì mờ ám.

Ánh mắt Diệp Trăn hơi dừng lại, không khỏi sững sờ.

Những dấu đỏ này có lúc nào, tại sao một chút ấn tượng với nó cô cũng không có?

Do muỗi cắn sao?

Hay là bị dị ứng?

Lòng bàn tay Diệp Trăn vuốt ve hai cái dấu đỏ kia, lâm vào trầm tư.

Cô cũng không phải là một cô gái đơn thuần chưa trải qua sự đời, loại dấu đỏ như này rõ ràng là được lưu lại sau khi làm tình. Da cô rất trắng, lại thêm mấy dấu vết đỏ tươi quá sâu, cho nên tận mấy ngày sau cũng không thấy biến mất.

Thế nhưng khoảng thời gian này cô căn bản chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác, ngoại trừ ở trong mơ.

Thật sự là bị dị ứng sao?

Đêm dài, Diệp Trăn đóng kín cửa sổ, kéo màn cửa lên, nhìn Lục Bắc Xuyên ở trên giường vẫn đang hôn mê như bình thường. Châm chước một lát sau, mình ôm lấy chăn mền ngủ ở trên ghế sa lon trong phòng.

Vẫn là giấc mộng kia.

Trong mơ, người đàn ông mãnh liệt cày cấy trên người cô. Lại còn lật đi lật lại, tư thế kia giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô, thậm chí còn hăng hái hơn so với sói hổ báo.

Cô thở hổn hển kêu dừng, khóc cầu xin tha thứ, nhưng người đàn ông này không nghe. Cô chỉ có thể bất lực bị động tiếp nhận hết thảy, muốn khóc cũng khóc không được.

Tỉnh lại sau giấc ngủ, Diệp Trăn thoả mãn duỗi lưng một cái, ngơ ngơ ngác ngác nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp một giấc nữa, một giây sau đầu não lại thanh tỉnh, bỗng nhiên mở mắt ra, phát hiện mình không ngủ ở trên ghế sa lon, mà là đang ngủ ở trên giường. Càng làm cho cô kinh ngạc hơn chính là, đầu gối cô lại gác ở đầu vai Lục Bắc Xuyên, một cái tay khoác lên trước ngực Lục Bắc Xuyên, một cái tay khác lại ở trong chăn nắm chặt tay Lục Bắc Xuyên, khoảng cách gần trong gang tấc.

Cái tư thế này, giống như là cô chủ động ôm lấy Lục Bắc Xuyên thật chặt.

Diệp Trăn liền giật mình, đầu óc trống rỗng, giống như là sau khi say rượu, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, mới mờ mịt đứng dậy xuống giường.

Mình lúc nào bò lên giường?

Chăn mền vẫn như cũ ở trên giường, trên ghế sa lon sạch sẽ không một hạt bụi, hình ảnh trước mắt hết thảy tựa hồ nói cho cô biết, việc trước khi ngủ cô làm ra đều là ảo giác của cô.

Vừa tiếp xúc với thảm, dưới chân liền mềm nhũn, Diệp Trăn kém chút ngã xuống đất.

Sau khi tỉnh hồn lại vịn eo tê một tiếng, khiến cho cô không dám tin chính là, từ phần eo trở xuống bủn rủn giống như quả thực không phải là của mình.

Cô lại nghĩ tới buổi tối hôm qua mơ thấy giấc mộng kia, giấc mơ kia với giấc mơ bình thường không có gì khác biệt. Chỉ là lúc trước sau khi tỉnh lại thần thanh khí sảng cũng không cảm giác gì, ngày hôm nay tỉnh lại lại cảm thấy bủn rủn khó nói lên lời. Loại trực quan thể nghiệm này không khỏi khiến Diệp Trăn hoài nghi, buổi tối hôm qua thật chỉ là giấc mộng thôi sao?

Khoảng thời gian này phát sinh mọi chuyện, tựa hồ không thể dùng lẽ thường suy đoán.

Cô một mực làm theo tiết tấu trong tiểu thuyết, cũng đối với kịch bản tiểu thuyết tin tưởng không nghi ngờ, thế nhưng là, cô xuất hiện ở đây, chính cô không phải là một hiệu ứng cánh bướm lớn nhất trong quyển tiểu thuyết sao?

Chẳng lẽ...

Diệp Trăn chần chờ nhìn qua Lục Bắc Xuyên hôn mê trên giường, như có điều suy nghĩ.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này là lúc tôi đang viết tồn cảo (*) không cẩn thận ấn đăng lên... Coi như thành tặng cho mọi người đi [khóc khóc]

(*) Tồn cảo: là chương được viết sẵn nhưng chưa đăng, để phòng khi có việc không viết được thì lấy ra đăng bù, hoặc dịp đặc biệt thì dùng...

Thời gian đăng chương mới là mỗi ngày vào lúc mười hai giờ khuya, các độc giả có thể vào ngày thứ hai tỉnh dậy rồi đọc (**)

(**) Lịch của tác giả chứ không phải lịch của editor ;-;

Cám ơn đã ủng hộ ^_^ Tiếp tục tặng lì xì nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net