Chương 53-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 53-1: Em dẫn Chúc Chúc đến đưa cơm trưa cho anh. Lục tiên sinh, thấy cảm động không?

Editor: Myy

____

Hôm sau, bởi vì bữa tiệc đầy tháng hôm qua của Chúc Chúc mà Diệp Trăn ngủ đến tận 3 giờ trưa mới dậy.

So với hôm qua ồn ào náo nhiệt, ngày hôm nay căn biệt thự lại rất an tĩnh.

Sau khi rửa mặt xong Diệp Trăn liền ngồi cạnh bàn ăn, nhìn dì Nguyệt bưng lên bữa sáng cho mình, nghi hoặc hỏi: "Dì Nguyệt, mẹ và ông đâu rồi ạ?"

"Thiếu gia đến công ty, sáng sớm lão tiên sinh đã thu dọn đồ đạc về nhà cũ rồi, là Ngôn thiếu gia và Lâm thiếu gia đưa lão tiên sinh đi. Còn phu nhân thì buổi sáng nói là cảm thấy không thoải mái nên vừa mới đến bệnh viện, nhưng đó chỉ là bệnh cũ, không có gì đáng ngại đâu, chỉ là đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe mà thôi. Bà ấy cố ý dặn dò dì, bảo dì nói cháu không cần lo lắng, cũng không cần đến bệnh viện thăm hỏi, cháu cứ ở nhà chăm sóc cho tiểu thiếu gia là được."

Diệp Trăn gật gật đầu, "Vâng, cháu biết rồi."

Lục lão gia vậy mà sáng sớm đã trở về nhà cũ, xem ra hôm qua Lục Bắc Xuyên nói chuyện rất tốt, ít ra ngoài mặt cũng không có xung đột gì.

Cứ giữ nguyên tình trạng như vậy tương đối ổn, cũng vẹn toàn đôi bên.

Dì Nguyệt đặt bữa sáng trước mặt Diệp Trăn. Cháo thịt gà được hầm nhừ, mùi thơm nức mũi, mùi vị vô cùng thơm, tâm tình Diệp Trăn cũng không tệ, ăn liền mấy bát.

Dì Nguyệt ôm Chúc Chúc xuống. Chúc Chúc vừa uống sữa xong, trong miệng vẫn còn ngậm núm vú cao su, bé mở to đôi mắt chớp chớp nhìn chung quanh. Vừa nhìn thấy Diệp Trăn liền khoa tay múa chân, bé còn không biết nói chuyện, chỉ phát ra được mấy âm thanh 'nhi nhi nha nha', mới sáng sớm nên tràn đầy sức sống.

Núm vú cao su trong miệng nhóc là do dì Nguyệt cố ý cho bé ngậm, nếu không thì mỗi khi dì hơi không chú ý một chút bé sẽ lại nhét tay vào trong miệng, ngậm đến nỗi cả tay đều ướt sũng nước miếng, sau đó còn nhìn về phía bà cười a a vô tội, rất giống một đứa bé ngốc.

"Chúc Chúc, lại đây cho mẹ ôm một cái nào." Diệp Trăn ôm lấy bé. Vừa chơi đùa với Chúc Chúc vừa hỏi dì Nguyệt về tình huống của bé, "Đêm qua Chúc Chúc tỉnh dậy mấy lần, ăn mấy lần vậy ạ? Có khóc hay không ạ?"

Trên dưới Lục gia đều là do dì Nguyệt chuyên nghiệp chăm lo, dù không hiểu ý cô nhưng vẫn trả lời: "Cháu yên tâm, dì chăm sóc cho nhiều em bé như vậy rồi nhưng Chúc Chúc lại là đứa bé ngoan nhất mà dì từng thấy đó. Buổi đêm tỉnh dậy hai lần, cho bú hai lần thay tã một lần, có khóc một lần nữa, nhưng dì vừa xuất hiện thì nó đã lập tức không khóc rồi."

"Thì ra Chúc Chúc nhà chúng ta là một em bé ngoan nha," Diệp Trăn ôm Chúc Chúc, nhìn dì Nguyệt nói, "Dì cực khổ rồi, dì đi nghỉ trước đi, hôm nay cháu sẽ chăm sóc cho Chúc Chúc."

Dì Nguyệt cười cười, "Không có gì, đừng khách sáo."

Diệp Trăn cầm tay nhỏ của Chúc Chúc, nhưng bé ngoại trừ vừa rồi có chơi đùa với cô một chút, sau đó liền tập trung toàn bộ tinh lực vào cái núm vú cao su, mút lấy mút để, không để ý đến Diệp Trăn.

Chúc Chúc mới sinh được một tháng, được dì Nguyệt, bảo mẫu trong nhà và Lục phu nhân cho ăn nên béo lên rất nhanh, gương mặt trở nên mũm mĩm, ôm trên tay cũng nặng hơn không ít, biến thành một tiểu mập mạp ngoại trừ ăn ra thì chỉ biết ngủ.

"Tiểu mập mạp, con lớn lên phải thật đẹp trai đấy nhé. Con xem mẹ con dáng dấp đẹp mắt như vậy, ba ba của con... nhìn trông cũng được, cho nên nghìn vạn lần không thể lãng phí gen của ba mẹ, biết chưa?"

Chúc Chúc không để ý đến cô chút nào, bé cụp mí mắt xuống, ngậm núm vú cao su đi ngủ.

"Cháu đưa em bé cho dì đi." Dì Nguyệt nhỏ giọng nói.

"Không cần đâu ạ. Để cháu ôm một chút nữa, không mệt đâu."

Vừa nói xong, bên ngoài biệt thự có người đi vào, thấp giọng nói với Diệp Trăn: "Bà Lục, ngoài cửa có người tìm cô. Cô ấy nói cô ấy tên là Diệp Tình, là chị gái ruột của cô."

Nghe được cái tên Diệp Tình, Diệp Trăn hơi trì trệ.

Đã bao lâu cô chưa gặp Diệp Tình rồi? Lần cuối cô và Diệp Tình liên hệ với nhau hình như là vào một tháng trước, lúc ấy cô vừa mới sinh xong em bé, ở trong bệnh viện nhận được tin nhắn chúc mừng của cô ta.

"Chị ấy tới làm gì vậy?"

"Không biết, cô ấy không nói gì. Bà Lục, có cần tôi đuổi cô ấy đi không?"

Phần lớn người giúp việc ở Lục gia đều hiểu bản tính của đám người Diệp gia, Lục phu nhân và Lục Bắc Xuyên cũng đã từng nói, nếu như người của Diệp gia đến thì không cần chào hỏi với bọn họ.

Chỉ bằng mấy cuộc điện thoại rải rác từ Diệp gia khi Diệp Trăn mang thai, cũng có thể thấy được đó không phải loại gia đình tốt gì.

Diệp Trăn suy tư một lát, dựa vào tính cách tự cao kia của Diệp Tình, không có việc lớn gì thì có lẽ chị ta sẽ không đến đây.

"Để cho chị ấy đi vào đi."

"Vâng."

Diệp Trăn giao Chúc Chúc cho dì Nguyệt, để dì Nguyệt bế em bé lên phòng nghỉ ngơi. Còn cô thì ngồi ở trong phòng khách chờ Diệp Tình.

Cũng không lâu sau, người giúp việc liền dẫn Diệp Tình đi vào.

Bây giờ không giống ngày xưa, Diệp Tình ở trong giải trí lăn lộn gần một năm, giờ phút này trên người cô ta ít nhiều gì cũng lây một chút hơi thở của giới giải trí. Lúc trước Diệp Trăn và Diệp Tình không hợp nhau, nhưng khi ấy nhìn cô ta cũng không có loại cảm giác lạnh nhạt này, bây giờ lại xác thực cảm thấy được cảm giác cao thượng xa cách của Diệp Tình.

Còn có loại cảm giác ưu việt hơn người.

Nhưng cũng không thể không nói đến, được ở trong giới giải trí rèn luyện qua, cách ăn mặc của Diệp Tình so với lúc trước cũng thời trang hơn mấy phần, cả người nhìn qua cũng xinh đẹp hơn không ít.

Diệp Trăn đoán hôm nay Diệp Tình tới cũng không phải là chuyện gì tốt, dẫn đường cho cô ta đến thư phòng.

"Ngồi đi," Diệp Trăn kêu người giúp việc bưng một ly trà tới cho cô, "Hôm nay chị đến đây có chuyện gì vậy?"

Diệp Tình quét mắt nhìn thư phòng một chút. Nơi này cô ta cũng không lạ lẫm gì, lúc trước còn ở đây một đoạn thời gian, nhưng bây giờ, ở trong thư phòng còn có thêm mấy tấm ảnh chụp em bé và gia đình, cô ta nhìn thấy liền có chút chướng mắt.

Cô ta mặt không đổi sắc ngồi xuống, tư thái bình đạm ngồi ở phía đối diện Diệp Trăn, cười nói: "Dạo này công việc bận rộn quá, đến nỗi cũng không có thời gian tới thăm em nữa, nhưng nói thế nào thì chúng ta cũng là chị em ruột, em sinh con thì làm sao mà chị lại không đến thăm cho được. Vậy em bé đâu rồi?"

"Đang ngủ trên phòng." Diệp Trăn cũng không có có tâm tư nói quá nhiều với cô ta.

Diệp Tình gật đầu nhẹ, hoàn toàn không thèm để ý tới bầu không khí xấu hổ giờ phút này. Cô ta phối hợp nhấp một ngụm trà, bình thản ung dung, bất động thanh sắc đánh giá Diệp Trăn.

Có lẽ đây chính là cái tốt khi được gả vào nhà giàu. Sinh em bé xong mà Diệp Trăn cũng không tiều tụy đi chút nào, làn da trắng nõn kiều nộn, dáng người cũng không bị béo xệ, nhìn qua còn hơi mập một chút so với lúc trước, nhưng tinh thần và diện mạo lại trông tốt hơn rất nhiều.

Không giống như cô ta phải thức đêm quay phim để đuổi kịp tiến độ nên làn da dần trở nên tiều tụy, cần dùng rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da và tô son trát phấn mới có thể che giấu.

Diệp Tình thu hồi lại ánh mắt từ trên người Diệp Trăn, đặt chén trà lên bàn trà, hỏi: "Khoảng thời gian này em có trở về thăm cha mẹ không?"

Sau khi Diệp Trăn sinh con xong liền phải ở cữ, làm gì có thời gian về Diệp gia.

"Không có. Cha mẹ có chuyện gì sao?"

Diệp Tình cười cười, "Cũng không có chuyện gì, trước đó công ty của cha không phải chỉ có chút vấn đề nhỏ suýt chút nữa thì phá sản thôi sao? Nhưng cũng may là sau đó có người đầu tư, bây giờ ở công ty kinh doanh buôn bán cũng coi như bình thường. Chị còn nghĩ người đầu tư là Lục Bắc Xuyên, nhưng lại không phải."

Diệp Tình nói qua đại khái chính là chuyện cô sinh xong đứa bé, cha mẹ Diệp đến bệnh viện nói với cô về chuyện đầu tư kia.

Cha Diệp rõ ràng không có mắt nhìn đầu tư, đầu tư tiền vào cũng chỉ như một cái hang không đáy, không đào ra được một giọt nước. Nếu quan hệ của Diệp Trăn và Diệp gia tốt thì có lẽ Lục Bắc Xuyên sẽ có thể chi ra hai mươi triệu để giúp đỡ, nhưng Diệp gia như vậy thì Lục Bắc Xuyên không có lẽ nào lại đồng ý.

"Chuyện đầu tư ở công ty tôi không biết, chị nói chuyện này tôi cũng không hiểu lắm."

"Mặc dù trước đó chúng ta có một chút hiểu lầm, nhưng dù sao chúng ta cũng là người một nhà, có mấy lời này chị không thể không nói cho em biết." Diệp Tình lấy ra một xấp tài liệu đưa tới trước mặt Diệp Trăn.

Diệp Trăn không lật ra xem, chỉ nhìn dòng tiêu đề lớn ở trên đó, "Đây là cái gì?"

"Em biết đó, bây giờ chị đang ở trong giới giải trí, trong cái giới này gió thổi cỏ lay như nào chị là người rõ ràng nhất. Gần đây chị mơ hồ nghe ngóng được một chút tin đồn về em, bất kể nói thế nào đi nữa thì chị vẫn là chị của em, người ngoài truyền tin đồn như vậy, Diệp gia cũng không thể tránh được mà bị liên lụy theo."

Diệp Trăn nhướng lông mày. Trong lòng cô đương nhiên biết Diệp Tình không nói thật, mục đích của cô ta chắc chắn không trong sáng, nhưng vẫn lật những tài liệu kia ra xem.

"Có khả năng là em không biết, những tin đồn này đã bị truyền đi khắp giới giải trí rồi, bây giờ vừa nhắc tới tên em, có ai mà không biết em là tiểu tam chen chân vào mối quan hệ của Lục Bắc Xuyên và Thẩm Vi Nhân? Có một vài toà báo tuần san còn lén lút đăng lên để tạo độ hot, nhưng không dám trắng trợn công khai."

Diệp Trăn liếc nhìn tư liệu Diệp Tình mang đến. Như Diệp Tình nói, chuyện cô chính là tiểu tam chen chân vào giữa Lục Bắc Xuyên và Thẩm Vi Nhân bây giờ giống như một vết dầu bị đổ, càng để lâu thì càng lan rộng hơn, người biết chuyện cũng càng ngày càng nhiều. Nhưng đó cũng chỉ là một chút lời đồn đãi nhỏ không có gì lớn, nhưng giờ đã lên đến tận báo chí luôn rồi.

Trên báo đắp nặn Lục Bắc Xuyên và Thẩm Vi Nhân thành thanh mai trúc mã vô tư, tình cảm hồi nhỏ sâu đậm thề non hẹn biển. Bởi vì Thẩm Vi Nhân lập chí muốn dốc sức vào giải trí, thề thốt nói không nhận được danh hiệu Ảnh hậu thì sẽ không từ bỏ. Lục Bắc Xuyên si tâm không thay lòng, một mực chờ đợi ròng rã rất nhiều năm, cuối cùng cũng đợi được đến khi sự nghiệp của Thẩm Vi Nhân bắt đầu có tiến triển, danh hiệu Ảnh hậu sắp đạt được dễ như trở bàn tay thì Lục Bắc Xuyên bị một "hồ ly tinh" nhà giàu mới nổi tới quyến rũ.

Không chỉ chuốc say Lục Bắc Xuyên ở khách sạn rồi phát sinh quan hệ với hắn mà còn mang thai con của Lục Bắc Xuyên, thậm chí dùng đứa bé để áp bức Lục gia, sau đó được gả vào nhà giàu.

Một đôi tình nhân số khổ vì vậy mà bỏ lỡ nhau cả đời.

Có không ít diễn đàn thích hóng hớt tích cực vạch trần. Chủ đề cô bé lọ lem được gả vào hào môn chỉ là vẻ bề ngoài rất hấp dẫn ánh mắt của mọi người, những từ ngữ mơ hồ kia dễ khiến người ta tin tưởng. Tuy rằng giữ kín không nói ra, nhưng đáy lòng đều tin tưởng tính chân thật của tin tức này.

Diệp Trăn cười cười, tiện tay khép lại những tài liệu kia, ném ở trên bàn trà, dường như cũng không thèm để ý, "Cho nên?"

"Chẳng lẽ em không thấy lo lắng về Thẩm Vi Nhân sao?"

"Bây giờ Lục Bắc Xuyên chồng của tôi, tôi tin tưởng chồng của mình. Cho nên, tại sao tôi phải lo lắng về Thẩm Vi Nhân?"

Bộ dáng bình thản kia giống như thật sự tín nhiệm Lục Bắc Xuyên.

Diệp Tình hơi trì trệ, không nghĩ tới như vậy cũng không thể kích thích cảm giác nguy cơ của Diệp Trăn. Cô ta cắn môi, thấp giọng nói: "Em còn nhớ bữa tiệc sinh nhật năm mươi tuổi của cha năm ngoái Thẩm Vi Nhân cũng có đến tham dự không?"

Diệp Trăn nhíu mày, ra hiệu cho cô ta nói tiếp.

"Em cảm thấy dựa vào mối quan hệ của chị ngay lúc đó thì có thể quen được một nhân vật như Thẩm Vi Nhân sao?" Diệp Tình chìm khẩu khí, khuôn mặt nghiêm túc nói, "Chị thành thật nói cho em biết, ban đầu là Thẩm Vi Nhân chủ động tìm tới chị, là do cô ta chủ động mời chị, còn chủ động nói đến bữa sinh nhật của cha. Cô ta cố ý tiếp cận chị, dùng cách này để tìm hiểu tin tức của em, cô ta có rắp tâm không tốt!"

***

Editor có lời muốn nói:
Ai không đọc được bản edit hãy thử đăng nhập lại nhé ^^

Btw, nghe nhạc đỡ buồn đi mọi người =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net