Chương 13: Thêm số QQ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nha Đam

Biểu tình của Tiền Thiên Thiên ngay lập tức trở nên cổ quái.

Làm cách nào mà độ hảo cảm lại tăng được thế?

Nhưng mà hệ thống "Đinh" xong lúc sau liền lặn mất tăm.

Tiền Thiên Thiên: "..."

Tống Sơ Nghiên hoảng sợ chạy tới, đẩy Tần Việt ra, kéo Tiền Thiên Thiên nhìn lên nhìn xuống: "Thiên Thiên, cậu không sao chứ! Sao lại xông ra, nguy hiểm quá!"

Cô không ngờ Tiền Thiên Thiên lại lao ra, nhiều người như vậy, cô ấy lại là con gái, lỡ bị thương thì sao.

Tống Sơ Nghiên chỉ cảm thấy tim đập loạn xạ, nóng lòng muốn kéo người rời khỏi chốn thị phi này.

"Tớ không sao." Tiền Thiên Thiên nắm lấy tay cô và cười an ủi cô.

Chỉ là đôi mắt đỏ hoe của cô khiến Tống Sơ Nghiên hiểu lầm là cô đang sợ hãi, hung hăng nhìn những người xung quanh, "Con mẹ nó còn nhìn nữa à, các người muốn đánh nhau?! Có tin hay không, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay!"

Cô ấy giơ điện thoại lên.

Cô ấy hung dữ, cộng thêm việc Tiền Thiên Thiên đã đạp ngã một cậu nam sinh, còn có một sự tồn tại khó giải quyết là Tần Việt, tôi nhìn bạn rồi bạn lại nhìn tôi, cuối cùng cũng bỏ chạy.

Tống Sơ Nghiên vỗ ngực thở ra một hơi: "Hù chết lão nương rồi."

Cô nhìn Tần Việt, căn bản không biết đây là Tần Việt mà mình vẫn muốn Tiền Thiên Thiên phải tránh xa.

"Anh bị ngốc à? Nhiều người đánh như vậy không biết chạy, anh thật sự là có vấn đề, có làm sao thì đừng có mà hối hận." Tống Sơ Nghiên lắc đầu nói: "Nhưng mà anh cũng lợi hại đấy, một người đánh nhiều như vậy, nếu không phải tên đó đánh lén anh, Thiên Thiên nhà tôi cũng không cần phải ra tay. "

Tần Việt liếc nhìn cô, vừa định nói, Tiền Thiên Thiên đột nhiên kéo tay anh, ánh mắt của nhìn sang một bên, sắc mặt tái nhợt: "Chảy máu."

Có lẽ vừa mới dùng quá sức, tay của Tần Việt đã bị cắt, Tiền Thiên Thiên Thiên Thiên đột nhiên nhớ tới cái gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Vết thương trên bụng anh!"

Tống Sơ Nghiên: "???"

Tần Việt hai mắt tối sầm, nếu không phải vết thương ở bụng cản trở kỹ năng của anh, anh đã không đến mức không phát hiện ra tên đánh lén đó.

Thấy cô căng thẳng, có vẻ như lại muốn, anh đút bàn tay bị thương và chảy máu vào túi quần, mặt không biểu tình nói: "Lão tử không phải làm bằng bùn, đừng có mà nhéo nhéo như vậy."

Tiền Thiên Thiên đi kéo vạt áo của anh.

Tống Sơ Nghiên: "???"

Tần Việt lùi về phía sau né tránh: "Đủ rồi."

Tiền Thiên Thiên muốn xử lý vết thương trên tay anh, cũng muốn nhìn vết thương trên bụng của anh nữa, nhưng Tần Việt cảm thấy không yên tâm, cô thấy máu sẽ ngất đi, cau mày lo lắng.

"Anh làm sao vậy? Thiên Thiên quan tâm đến anh. Sao anh lại hung dữ như vậy?" Tống Sơ Nghiên từ bỏ suy nghĩ muốn hỏi về mối quan hệ giữa hai người. Nhìn thấy Tần Việt hung dữ như vậy, cô rất không hài lòng và cực kỳ khó chịu, trực tiếp trừng mắt nhìn Tần Việt.

Tiền Thiên Thiên kéo Tống Sơ Nghiên lắc lắc đầu.

Cô biết Tần Việt là người có thể chịu đựng được đau đớn, sau khi kết hôn với anh, khi đang nấu ăn Tần Việt vô tình bị đứt tay, biết cô nhìn thấy máu sẽ bị ngất và sẽ khiến cô lo lắng nên suốt quá trình đều đeo bao tay.

Tiền Thiên Thiên hoàn toàn không biết, chờ cơm nước xong, anh đã bí mật xử lý vết thương.

Ngón tay của anh trực tiếp bị cắt một mảng da lớn, găng tay thấm đẫm máu, nhưng anh vẫn cứ đeo bao tay vào chịu đựng, hoàn toàn nhìn không ra là bị thương.

Cô vốn dĩ không biết chuyện này, hôm đó Tống Sơ Nghiên đưa đứa bé đến chơi, tình cờ tìm thấy đôi găng tay dính máu trong thùng rác, sau đó kể cho cô nghe về nó.

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad @HiNhaĐam <Nha Đam> , mọi trang khác đăng đều là ăn cắp. Mọi thắc mắc về bản dịch vui lòng liên hệ tớ qua Wattpad này. Các bạn hãy qua Wattpad của tớ đọc để ủng hộ công sức edit của tớ và được đọc bản edit hoàn thiện nhất nhé ♥.)

...

Tiền Thiên Thiên bướng bỉnh nhìn Tần Việt: "Cho em xem một chút."

Khóe môi Tần Việt nhếch lên, cười đến ái muội: "Giữa thanh thiên bạch nhật, cậu muốn cởi quần áo của tôi à?"

Nói xong anh quay lưng bỏ đi.

Tiền Thiên Thiên hét lên sau lưng anh ta: "Tần Việt!"

Tống Sơ Nghiên đột nhiên đứng đó như bị sét đánh.

Tần Việt? Có phải là Tần Việt mà cô biết không???

Giọng nói của cô có chút nghẹn lại, Tần Việt chân không thể cử động được nữa, xoay người bước lại gần: "Đừng khóc, cậu lại khóc nữa à? Động một tí là bắt đầu khóc, cái người vừa giơ chân đá người đâu mất rồi?! "

Mấy cái đó đâu giống nhau.

Tiền Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào bụng anh, như thể đang nhìn qua quần áo và thấy vết thương nứt ra của anh vậy.

Nhìn thấy biểu tình như vậy, giọng điệu của Tần Việt cũng dịu đi một chút, tuy rằng nghe vẫn có chút lạnh lùng.

"Đợi tí nữa tôi đi xử lý."

Tiền Thiên Thiên nghe thấy, cảm thấy cũng ổn rồi liền thu sự lo lắng lại, sợ độ hảo cảm tăng lên 20 của Tần Việt vừa nãy lại mất đi.

Cô lấy tờ giấy trong túi ra, đưa qua và nói: "Quấn vết thương trên tay đi."

"Được." Tần Việt nhận lấy, nói: "Quay đầu đi."

Tiền Thiên Thiên ngoan ngoãn làm theo, anh khăn giấy ra và quấn tròn mu bàn tay lại.

"Được rồi."

Tiền Thiên Thiên quay đầu lại, thấy thế, khóe miệng nhếch lên một vòng cung vui vẻ.

Tần Việt nhìn xuống, một lúc sau, anh đột nhiên mắng 1 tiếng

"Con mẹ nó cậu nhớ kỹ cho tôi, sau này gặp phải loại chuyện này, tránh xa đừng có mà xông ra ngoài! Lão tử tự đối phó được!" Tần Việt hung ác nói, "Còn nữa, đàn ông da dày thịt béo, bị đánh là thiên kinh đại nghĩa, nhưng mà nữ sinh thì không được, hiểu không ?! "

Một hình bóng lóe lên trong tâm trí Tiền Thiên Thiên. Người bị đau đang nằm xuống đất kia hình như là tên đã va vào cô vào buổi trưa, mà đại biểu môn Ngữ văn nói ...

"Lý Trị Bình! Là anh ta tập hợp những người này đến tìm anh báo thù à?" Tiền Thiên Thiên đột nhiên hiểu ra.

Hẳn là Lý Trị Bình không hài lòng với hành vi của Tần Việt vào buổi trưa, vì vậy anh ta dẫn theo một nhóm người, nhìn thấy Tần Việt chỉ có một mình, liền không biết xấu hổ vây quanh anh ấy.

Tiền Thiên Thiên nghiến răng, dám ở dưới mí mắt của cô động tới Tần Việt.

Tần Việt: "..."

Nói cả nửa ngày, một chữ cũng không vào đầu cô?!

Anh hừ lạnh một tiếng, giơ tay ấn vào một cái lên trán cô, để lại một chữ rồi sải bước rời đi.

"Đồ con heo."

Lần này, anh không nhìn lại.

"Tiền Thiên Thiên ..." Một giọng nói u ám vang lên sau lưng, Tiền Thiên Thiên thu hồi ánh mắt, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của Tống Sơ Nghiên.

"Nói thật cho tớ biết, chuyện gì đang xảy ra vậy !!!" Tống Sơ Nghiên rống to, "Tớ không phải bảo cậu tránh xa cái người tên Tần Việt kia sao! Sao cậu lại đến gần anh ta như vậy!"

"Cậu xem bộ dáng anh ta hung dữ như vậy, vẻ mặt lệ khí, như thể ai đó nợ anh ta hàng triệu đô vậy. Ngày nào anh ta cũng đánh người, anh ta vừa rồi cũng suýt động thủ với cậu. Ngoại trừ khuôn mặt ra, anh ta có cái gì tốt? Tại sao cậu lại coi trọng anh ta? Nếu cậu thích mấy anh chàng đẹp trai, tớ có thể giới thiệu cho cậu, bạn của Sủi Cảo cũng rất đẹp trai đấy... "

Do nói quá nhiều trong một lần, sau đó Tống Sơ Nghiên không kịp thở, cô suýt nữa trợn tròn mắt.

Tiền Thiên Thiên muốn che dấu: "... Tớ không thích anh ấy." Anh ấy vốn dĩ là của tớ rồi.

Tống Sơ Nghiên không nói nên lời: "Làm ơn, vừa rồi đôi mắt của cậu chỉ muốn trực tiếp dán vào người anh ta. Ttay anh ta chảy máu, cậu cố tình không màng việc mình nhìn thấy máu liền ngất đi, muốn giúp anh ta xử lý vết thương, khẩn trương như đứa trẻ con vậy, còn nói không thích anh ta nữa?"

Tiền Thiên Thiên cắn đầu ngón tay, ánh mắt trôi dạt: "Rõ ràng như vậy sao?"

Tống Sơ Nghiên: "..."

Trái tim tôi mệt mỏi quá, tôi không muốn nói chuyện nữa.

Tiền Thiên Thiên nhìn thấy cô ấy như vậy nên nghiêm túc hơn rất nhiều: "Anh ấy rất tốt. Cậu đừng tin vào bất kỳ tin đồn nào mà cậu đã nghe trong Trung Hòa."

Sau khi cô và Tần Việt ở bên nhau, mỗi khi cô nhìn thấy Tần Việt, Tống Sơ Nghiên đều kiểm tra anh ấy một chút , sau khi kiểm tra, cô ấy sẽ lén giơ ngón tay cái lên, có nghĩa là người đàn ông này rất tốt.

Tống Sơ Nghiên tức giận cười nhạo, cái tên Tần Việt này không biết đã cho bạn mình bùa mê thuốc lú gì thế không biết, mới chuyển đến có mấy ngày mà đã bảo vệ anh ta như vậy rồi?

Không đúng, cậu ấy sống chết muốn chuyển đến Tam Trung chẳng lẽ là vì anh ta sao?

Tống Sơ Nghiên bị chính mình dọa cho ảo não, tức giận nói: "Bạn học của anh trai bạn tớ mặt sưng như heo. Đó không phải là kiệt tác của anh ta sao?"

Tiền Thiên Thiên vặn lại: "Nhưng cậu vừa rồi cũng thấy được, có người muốn đánh anh ấy, anh ấy nhất định phải phản kháng. Anh trai bạn học của cậu bị đánh thành đầu heo, điều này cho thấy thân thủ của anh ta không tốt, kết quả này là tất yếu."

Tống Sơ Nghiên: "..."

Lòng đau như cắt, không biết thổ lộ cùng ai.

Cô bắt đầu suy nghĩ có nên nói với chú Tiền về chuyện này hay không, cô luôn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì người chị em tốt của mình sẽ bị tên nhóc xấu xa tên Tần Việt lấn át.

Tiền Thiên Thiên hiểu rõ cô ấy, nhìn vào biểu tình là biết cô ấy đang nghĩ gì, cô liền đe dọa: "Chuyện này không cho phép cậu nói với ai, nếu không tớ sẽ nói với mẹ cậu rằng Sủi Cảo đã hôn cậu."

Tống Sơ Nghiên: "..."

Mặc dù cha mẹ của Tiêu Tư và Tống Sơ Nghiên là bạn tốt, nhưng mẹ của Tống Sơ Nghiên là một học giả rất nghiêm khắc, nếu bà ấy biết điều này, đôi chân của Tiêu Tư có thể không giữ được.

"Tiền Thiên Thiên, cậu có phải là chị em tốt của tớ không đấy!" Sau khi Tống Sơ Nghiên rống lên, cô ấy đột nhiên cười xấu hổ, thần bí nói: "Cậu có biết cảm giác hôn là như thế nào không."

Tiền Thiên Thiên: "..."

Cô sờ sờ đầu của Tống Sơ Nghiên: "Cậu không cần nói chi tiết, tự mình thưởng thức đi, về nhà thôi nào."

Tống Sơ Nghiên chán nản bĩu môi, sau đó nhìn vẻ mặt của Tiền Thiên Thiên, trong lòng đột nhiên sợ hãi: Chẳng lẽ cậu ấy đã hôn tên họ Tần đó rồi sao?

Trời ơi!!!

Tần Việt đi tới chỗ đậu xe, ngồi trên xe, rút ​​điện thoại di động ra gọi cho Anh Hói.

"Hôm nay không phải nói có việc sao, làm sao vậy?"

Tần Việt: "Cho tôi mượn hai người."

Anh hói hứng thú nói: "Thật là kích thích đấy, hiếm thấy cậu tức giận như vậy, Tôn Tiểu Phàm chọc cậu à?"

Tần Việt nhìn lướt qua tờ giấy trên mu bàn tay, Lý Trị Bình rất can đảm gọi người từ trường khác đến trường này.

Anh giễu cợt cười lạnh 2 tiếng, anh đầu trọc nghe được anh rất tức giận nói: "Được rồi, người để tùy cậu chọn, nhưng nhớ cẩn thận, cậu vẫn còn là học sinh."

Tần Việt nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tôi sẽ có chừng mực."

Nếu không cho chúng vài đường, e rằng không biết ai mới là bá chủ của Tam Trung.

Có nữ sinh nhìn thấy anh từ xa, dưới sự động viên của đồng bọn, có chút háo hức muốn đi tới, Tần Việt nhìn cô ta, vài nữ sinh ngay lập tức liền sợ, chạy không nhìn lại.

Khóe miệng Tần Việt gợi lên một vòng cung giễu cợt, ánh mắt lập tức tối sầm lại: Tại sao lại có người không sợ anh chút nào?

Tống Sơ Nghiên muốn đến nhà Tiền Thiên Thiên, nhưng ngày mai cô phải đến lớp nên đành phải bỏ cuộc, hai cô gái mua một cốc trà sữa, sau đó Tiền Thiên Thiên đưa cô lên xe buýt.

"Tiền Thiên Thiên, cậu không thể có tình cũ liền bỏ rơi tình mới, cậu không được quên tớ đâu đấy." Tống Sơ Nghiên lên xe, hành động ngang ngược, không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của đám người trong xe buýt, đối mặt với Tiền Thiên Thiên, lưu luyến không rời mà từ biệt.

Tiền Thiên Thiên che mặt.

Về đến nhà, Cha Tiền đã trở lại, nhưng mà trong nhà có nhiều hơn một người —— dì Phùng. Bàn ăn có đầy đủ các món mà Tiền Thiên Thiên thích.

"Thiên Thiên."

Sau khi Tiền Thiên Thiên vào cửa, Dì Phùng đang ngồi trên ghế sô pha lập tức đứng dậy, nước mắt còn đọng lại, cẩn thận nhìn cô.

Cha Tiền đang ngồi ở phía bên kia ghế sô pha với một cuốn sách trên tay, ông mỉm cười và vẫy tay, Tiền Thiên Thiên đi tới và ngồi bên cạnh ông.

"Dì Phùng nói rằng dì ấy quên mang theo thứ gì đó nên đến đây lấy, tiện thể làm một bữa cơm." Cha Tiền nói, "Như vậy cũng tốt, con đã quen với những món mà dì ấy nấu rồi, hôm nay ăn lần cuối cùng vậy. "

Lời nói vừa dứt, mặt Dì Phùng đột ngột thay đổi, bà ta nhìn Cha Tiền với vẻ mặt không thể tin được.

Bà đến đây để cầu xin Cha Tiền đừng sa thải mình, thà ở lại với mức lương thấp hơn cũng được.

Bà không hiểu tại sao mình lại đột ngột bị sa thải khi vẫn làm tốt ở Tiền gia.

Mấy năm nay làm bảo mẫu trong Tiền gia là công việc tốt nhất mà bà từng làm, lương cao, công việc ít, chủ nhà hiền lành, dễ gần, ngày lễ sẽ tặng quà cho bà.

Nhiều bạn bè ghen tị với bà vì sự đảm đang, cho rằng bà đã tích phúc tám đời mới có được công việc như vậy.

Điều quan trọng nhất là nam chủ nhân chỉ có duy nhất một người con gái, độc thân, giàu có, đẹp trai, nếu thu phục được nam chủ nhân , trở thành nữ chủ nhân ... thì quả thực chính là người thắng cuộc trong đời.

Hai cha con họ đều rất thích mình, chỉ cần lên kế hoạch từ từ, nhất định sẽ thành công.

Nhưng không ngờ rằng Tiền Thiên Thiên lại sa thải bà ngay sau khi tỉnh dậy sau bệnh nặng tỉnh dậy, thậm chí còn không có lý do.

Sau khi dì Phùng trở về, cùng con gái tính toán, không thể để bị đuổi việc như vậy, tóm lại phải có lý do, nếu không có lý do thì bà sẽ tìm cách để mình ở lại.

Chỉ khi ở lại, mới có cơ hội.

Theo mưu kế của con gái, cô đợi ở cửa, tính toán thời gian khi Cha Tiền về nhà, ở cửa chờ và đúng như dự đoán, Cha Tiền về nhà liền nhìn thấy bà, cũng không có đuổi bà đi.

Bà ân cần nói muốn làm cơm tối.

Ông Cha Tiền đoán rằng con gái mình sắp về nhà nên ông đồng ý cho bà nấu ăn.

Sau khi làm xong, Dì Phùng bắt đầu khóc lóc với Cha Tiền, đại ý rằng chỗ nào bà làm chưa tốt thì bà có thể sửa chữa, hy vọng không sa thải bà.

Lấy lui làm tiến, vừa khóc vừa nói.

Cha Tiền không nói gì, dì Phùng nghĩ rằng chiêu này có hiệu quả, bà mừng thầm, nhưng bà không nghĩ đến sau khi Tiền Thiên Thiên trở về, câu nói đầu tiên cha Tiền lại lật đổ mọi kết quả mỹ mãn mà bà nghĩ.

Vậy thì tất cả những gì bà làm vừa rồi đều là công cốc sao?

Hai cha con đem gương mặt cứng đờ khó coi của Dì Phùng vào mắt và nhìn nhau, Tiền Thiên Thiên nói: "Dì Phùng đã làm việc chăm chỉ, tuổi của dì cũng lớn rồi, đã đến lúc phải về nhà nghỉ ngơi và tận hưởng hạnh phúc gia đình, con gái của dì hẳn là rất mong dì về nhà. "

"Không vất vả, chăm sóc cha con cháu, dì cũng không vất vả." Dì Phùng sốt sắng nói, "Thiên Thiên, cháu có thể nói như vậy, những năm này là dì nhìn cháu lớn lên, cháu giống như con gái của dì, còn có tiên sinh ... "

Cô dịu dàng nhìn Cha Tiền.

Tiền Thiên Thiên: "..."

Cha Tiền: "..."

"Dì Phùng." Tiền Thiên Thiên cắt lời bà ta bằng một nụ cười, cô có thể thấy suy nghĩ của bà từ những lời này, mà cô và cha Tiền năm đó cũng đã hoàn toàn bị lừa dối bởi dì ta."

"Gia đình chúng tôi luôn đối xử tốt với dì, đúng không."

Dì Phùng không nghĩ ra được gì khác để trả lời nên gật đầu.

Tiền Thiên Thiên: "Vậy nên về nhà và đoàn tụ với con gái là điều tốt, vậy tại sao dì lại không muốn?"

Dì Phùng thì thào đáp: "Dì... luyến tiếc hai cha con cháu."

Tiền Thiên Thiên mỉm cười: "Nói như vậy, chúng tôi không thể để cho dì ở lại, nếu không có vẻ như chúng tôi khá khắc nghiệt, không thông cảm cho gia đình của bảo mẫu."

Cha Tiền nhìn vào thời gian, trầm giong nói với dì Phùng: "Bà nên đi thôi."

Tiền Thiên Thiên: "Ba ba, ba thông báo cho bảo vệ đi, về sau đừng để những người không liên quan tùy tiện đi vào."

Cha Tiền sờ sờ tóc của cô: "Chờ lát nữa ba ba gọi điện thoại nói."

Khi hai cha kẻ xướng người họa, mặt Dì Phùng nóng bừng, bà đến gặp Cha Tiền, nhưng người ta thậm chí không thèm nhìn bà, rơi vào đường cùng, đành phải cắn răng rời đi.

Tiền Thiên Thiên ngồi trên ghế ăn, chống cằm nhìn biểu tình xấu hổ của Cha Tiền.

Những hành động của Dì Phùng và những gì bà ấy nói vừa rồi không cần nói cũng biết, Cha Tiền ho vài cái: "Ăn đi, mấy ngày nay ba ba sẽ rất bận, hay là ba ba lại tìm bảo mẫu khác?"

Ông không thể về nhà đúng giờ, ông cũng không thể để con gái mình đói sau khi tan học được.

"Ba, tùy ngươì thôi." Tiền Thiên Thiên húp một ngụm canh, không nói đến cái khác thì tay nghề của dì Phùng cũng không đến nỗi nào.

Nhưng điều khiến cô khó hiểu là với tính tình nóng nảy của cha cô, cho dù Dì Phùng chạy ra cửa chặn, ông ấy cũng không cho bà ta vào, càng nên đuổi đi thì đúng hơn.

Rốt cuộc tại sao ba lại để bà ấy vào?

Cô thậm chí không buồn nghĩ về nó, sau bữa tối, Tiền Thiên Thiên vào phòng làm bài tập.

Sau khi hoàn thành bài tập về nhà, cô đăng nhập vào QQ, vừa đăng nhập, QQ đã tích tích vang lên, là do Lâm Khả gửi đến.

Lâm Khả: 【Thiên Thiên, tin tức kinh thiên đại địa đây! Cậu có biết vụ Tần Việt bị chặn ở trong trường không, cậu ấy đánh nhau với hơn chục người, cuối cùng được một vị mỹ nữ cứu! ! ! 】

Tiền Thiên Thiên: "..."

Kỳ quái, hiện trường vụ việc không có ai khác, cô, Tần Việt và Tống Sơ Nghiên đều không có khả năng nói ra, Lý Trị Bình và đám người kia đều ủ rũ, và họ chắc chắn sẽ không tỳ tiện nói ra chuyện này. Ai đã lan truyền nó?

Chỉ có vài giờ, ngay cả Lâm Khả cũng biết về nó.

Thiên Thiên ngập ngừng gõ: 【Sao cậu biết? 】

Lâm Khả: 【Tớ nghe người khác nói, nó đã được lan truyền khắp rồi, mỹ nữ cứu anh hùng, loại chuyện này lại xảy ra với Tần Việt. Hiện đang được lan truyền rằng người đã cứu Tần Việt có thể là hoa khôi Mễ Tuyết Nhi. 】

Lâm Khả: 【Mễ Tuyết Nhi vẫn luôn thích Tần Việt. Cô ấy đã tỏ tình với Tần Việt mấy lần liên tiếp, bị Tần Việt mắng đến khóc cũng không lùi bước. Bây giờ cô ấy lại cứu được Tần Việt, có lẽ Tần Việt đã bị đả động và muốn ở cùng cô ấy. 】

Tiền Thiên Thiên: "..."

Thật bực mình mà.

Tiền Thiên Thiên lật qua danh sách bạn bè và thấy khuôn mặt của Khúc Thiên Nguyên sáng lên, PM cậu ta.

Khúc Thiên Nguyên: 【Ôi, chết rồi! ! ! 】

Tiền Thiên Thiên: 【Cái gì chết rồi. 】

Khúc Thiên Nguyên: 【Trò chơi, cậu làm nhân vật của tôi chết rồi (đau buồn) (khóc lớn)】

Tiền Thiên Thiên: 【Xin lỗi, tớ không cố ý. 】

Khúc Thiên Nguyên đã cố tình bán tín bán nghi, không ngờ bạn học mới lại nhanh chóng xin lỗi như vậy, lập tức trả lời: 【Không sao, không sao, tớ lợi hại lắm, tớ sẽ giết nó trong phút chốc. 】

Tiền Thiên Thiên cố ý dùng giọng điệu châm chước: "Cái kia ... Tớ có chuyện muốn hỏi về Tần Việt, cậu có số QQ của anh ấy không, có thể cho tớ được không? 】

Khúc Thiên Nguyên: 【......】

Khúc Thiên Nguyên: 【Cậu thật nhẫn tâm, tớ còn tưởng cậu cố ý muốn tới tìm tớ. 】

Sau đó Khúc Thiên Nguyên không trả lời.

Tiền Thiên Thiên: "..."

Bên kia, Khúc Thiên Nguyên chụp ảnh màn hình cuộc trò chuyện và gửi cho Tần Việt, kèm theo icon vẻ mặt treo cổ: 【Đưa không? 】

Không được, Tiền Đa Đa đợi cậu trả lời, nếu Việt ca biết cậu đưa, nhất định sẽ bị ăn đánh. Vì vậy nên phải hỏi.

Chỉ có một số bạn bè biết tài khoản QQ của Tần Việt, những người khác đều không được thêm, nếu ai đó nói QQ của anh ấy với những người không liên quan sau lưng anh ấy, anh ấy sẽ tức giận.

Tần Việt trả lời trong vài giây: 【Mẹ nó cậu ngứa da phải không? 】

Điều này có nghĩa là không cho?

Khúc Thiên Nguyên không còn cách nào khác đành phải trả lời Tiền Thiên Thiên một cách tiếc nuối: 【À, đồng đội của tớ thúc giục rồi, tớ sẽ bị đánh nếu không đi, vì vậy tớ đi đây nhé. 】

Sợ Tiền Thiên Thiên hỏi, cậu ta nhanh chóng ẩn thân.

Tiền Thiên Thiên: "..."

Sau khi tắm xong, Tần Việt ngồi trên ghế, vết thương trên bụng dùng băng gạc băng lại, mu bàn tay cũng dán băng cá nhân, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh bấm lại ảnh chụp màn hình do Khúc Thiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net