Chương 27: Quá khứ của Tần Việt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nha Đam

Tiền Thiên Thiên lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, không kịp nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, mí mắt của bà lão trên giường từ từ mở ra, đôi mắt vẩn đục cũng từ từ trở nên rõ ràng, khó khăn nhấc tay lên. .

"Cháu chào bà." Tiền Thiên Thiên ôm bà nội Tần, "Tên của cháu là Tiền Thiên Thiên."

Bà nội Tần cười từ ái, bà nói đứt quãng: "Bà biết cháu."

Nói xong nâng một cánh tay khác lên, Tần Việt đi tới nắm lấy nó, Tiền Thiên Thiên nhận thấy hốc mắt anh phiếm hồng nhìn bà lão hiền từ trước mặt, chợt hiểu ra, Tần Việt có quan hệ không tốt với gia đình anh, giờ phút này lại khổ sở như vậy, anh hẳn là rất thân với bà nội Tần.

Nước mắt cô rơi lã chã trên mu bàn tay bà Tần, bà nội Tần nói: "Đừng khóc, ngoan, đừng khóc."

Bà chắp tay hai đứa nhỏ lại, lúc này giống như hoàn thành một nghi lễ quan trọng, ánh mắt của bà lão dần dần tiêu tán, thấp giọng nói: "Việt Việt, Thiên Thiên, các cháu phải cùng nhau sống thật tốt ... Bà đi gặp Nhuận Thiên đây ... "

Nhuận Thiên là tên của ông nội Tần, lời này vừa nói xong khiến mọi người đều cảm thấy bi thương.

Bà nội Tần giữ nguyên tư thế này, trên mặt nở nụ cười hài lòng bình tĩnh, máy đo nhịp tim bên cạnh vang lên tiếng chuông báo động, sau đó lại bình tĩnh không chút thăng trầm.

Nước mắt của Tiền Thiên Thiên rơi như hạt ngọc, cô nhìn Tần Việt, anh không khóc, đôi mắt đỏ hoe, bàn tay của bà lão vẫn ấm áp, nhưng bàn tay của anh lại lạnh băng.

"Việt Việt, mau thay quần áo đi kẻo lại bị cảm." Một giọng nói nghẹn ngào vang lên từ phía sau, "Nếu không bà nội đi cũng không yên tâm."

Tần Việt kéo Tiền Thiên Thiên đứng dậy, nhìn xung quanh, Tiền Thiên Thiên cũng nhìn thấy người đang nói, bà ấy rất dịu dàng, tuổi không còn trẻ, mặt mày cũng có vài phần giống với Tần Việt.

Chắc là mẹ Tần.

Tiền Thiên Thiên chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp mẹ chồng trong hoàn cảnh như này.

Bên cạnh mẹ Tần là một người đàn ông trung niên mặc vest, chắc là cha Tần, lông mày cau lại, khắc họa một nỗi đau buồn trì trệ.

Còn có những người khác, Tiền Thiên Thiên không kịp nhìn kỹ, Tần Việt đã kéo cô ra khỏi phòng bệnh mà không nói một lời.

Tiền Thiên Thiên lập tức bỏ lại đám người đó, bên ngoài mưa to vẫn đang rơi, Tần Việt kéo cô càng lúc càng nhanh, cô có chút theo không kịp: "Tần Việt, chúng ta đi đâu vậy?"

"Đưa em về nhà." Trả lời cô là âm thanh nghẹn ngào.

"Bây giờ em không muốn quay về." Tiền Thiên Thiên nói.

Tần Việt bước chân ngập ngừng, sau đó dừng lại.

Tiền Thiên Thiên anh đến ghế nghỉ bên cạnh ngồi xuống, anh không từ chối, rất nghe lời.

Tiền Thiên Thiên nắm lấy tay anh, mười ngón tay siết chặt vào nhau, bàn tay anh lạnh ngắt, cô cũng chưa nói bảo anh thay quần áo mà chỉ âm thầm truyền cho anh một chút ấm áp qua hành động này.

Im lặng một lúc lâu, hành lang có nhiều người đi tới đi lui, trong bệnh viện chật ních đâu đâu cũng đều là sinh lão bệnh tử, không ai thèm để ý tới.

Không biết đã qua bao lâu, khi tay Tiền Thiên Thiên cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo, Tần Việt vốn đang im lặng đột nhiên động đậy, quay đầu lại, đôi mắt đen láy khóa chặt Tiền Thiên Thiên.

Một lúc sau, anh lại rời đi, rồi anh cười: "Tiền Thiên Thiên, đã gặp bà của anh rồi, từ nay về sau, em sẽ là người của anh, biết không."

Tiền Thiên Thiên nhẹ nhàng đáp lại, coi như là người của hắn, vô cùng bình thường.

Tần Việt động cổ họng, anh hỏi từng chữ: "Tiền Thiên Thiên, em thích anh ở điểm nào?"

Tiền Thiên Thiên mím môi cười: "Em cũng không biết, nhưng chính là thích anh, em biết phải làm sao bây giờ."

Trái tim trong lồng ngực Tần Việt rung động kịch liệt, anh dường như có chút chật vật mà gục đầu xuống.

Sau đó Tiền Thiên Thiên nghe thấy, hệ thống nhắc nhở Độ hảo cảm của Tần Việt đối với cô 50.

Đáng lẽ cô phải vui mừng, nhưng cô lại đột nhiên sợ hãi, nếu như tình cảm của Tần Việt dành cho cô đạt đến 100%, cô trở về 10 năm sau, anh ở hiện tại sẽ phải làm sao bây giờ?

Không, dù anh muốn quay lại thì cô cũng phải đợi qua khoảng thời gian buồn nhất này của anh, cô phải kiềm chế nên im lặng không nói nữa.

Tần Việt bắt đầu nói: "Anh từ nhỏ đã được ông bà nội nuôi nấng."

Tiền Thiên Thiên giật mình, đây là chuyện quá khứ cô không biết nên cẩn thận nghe.

*****

Tần Việt bị bắt cóc một lần khi mới ba tuổi, mẹ Tần khi đó cũng bị bắt cóc, kẻ bắt cóc là kẻ thù của cha Tần.

Tuy còn nhỏ nhưng lại thông minh, từ nhỏ đã trầm tính dưới sự chỉ bảo của mẹ Tần. Mẹ Tần là một người phụ nữ yếu đuối, bà quá sợ những điều này, nhưng vì bà là mẹ nên phải mạnh mẽ, có con ở bên, đương nhiên gánh vác trách nhiệm bảo vệ đứa trẻ.

Nhưng——

Khi cha Tần chạy đến, kẻ bắt cóc đã cho cha Tần một sự lựa chọn cẩu huyết, cho muốn ông ấy chọn giữa vợ hay con trai.

Sự lựa chọn của cha Tần là vợ mình.

Cảnh sát đến, vị trí của kẻ bắt cóc rất bí mật, tên súng bắn tỉa không tìm được cơ hội tấn công, mẹ Tần đã bị kẻ bắt cóc đẩy ra trong lúc giằng co, cố gắng hết sức để thay đổi với con trai mình, nhưng kẻ bắt cóc lại mang theo Tần Việt 3 tuổi bỏ trốn.

Mọi người đều cho rằng không thể cứu được Tần Việt, Tần gia đã hết sức cố gắng tìm kiếm Tần Việt, hai người lớn tuổi là ông nội Tần và bà nội Tần, bị hết đả kích này đến đả kích khác, thân thể đã không còn khỏe mạnh như trước, mẹ Tần và bố Tần cũng cảm thấy rất buồn.

Tuy nhiên, hai năm sau, Tần Việt đột nhiên xuất hiện trước cửa Tần gia, càng ngày càng cao, thậm chí mập hơn, ít nói hơn và không còn thân thiết với Tần gia.

Ba tuổi là cái tuổi đáng xấu hổ, nhiều người nghĩ rằng trẻ lên ba sẽ không nhớ gì.

Tần Việt ba tuổi sẽ luôn nhớ rõ ngày đó, cha anh vốn thích ôm anh vào lòng, đã đích thân từ bỏ hắn.

Thật ra lúc đó anh cũng không hiểu lắm, chỉ biết là bố mình không muốn mình, sau hai năm chung sống với kẻ bắt cóc, ông ta cũng không làm khó anh, thậm chí còn nuôi anh như đứa con trai cho đến khi bị bệnh nặng, phải đưa Tần Việt về.

Kể từ đó, Tần Việt không bao giờ gặp lại ông ấy nữa.

Khi lớn lên một chút, Tần Việt hiểu ra sự lựa chọn năm đó của cha Tần, một người là vợ yêu của ông, người kia là đứa con trai ba tuổi, nếu đứa con trai mất đi, ông vẫn có thể có đứa khác.

Về tình cảm thì có thể tha thứ như về lý.

Nhưng, không thể tha thứ, không có cách nào tha thứ được.

Ông nội Tần và bà nội Tần thương tiếc cháu trai, biết trong lòng có một nút thắt, nút thắt này không dễ mở ra nên đã nhận Tần Việt về bên mình nuôi nấng. Duoiws sự chăm sóc tỉ mỉ của hai vị trưởng lão, cuối cùng khiến Tần Việt cũng bớt đi rất nhiều.

Nhưng sức khỏe của ông nội Tần ngày càng giảm sút vì những chuyện xảy ra với anh lúc đó, ông đã qua đời trong vòng vài năm sau, bà nội Tần cũng dần gầy đi và không thể một mình chăm sóc cho Tần Việt được, vì vậy cha Tần và mẹ Tần đã đưa anh về nhà.

Khi đó, họ đã sinh thêm được một cậu con trai.

Có lẽ để bù đắp, họ đặc biệt yêu thích đứa con trai này. Có thể tưởng tượng được, Tần Việt nhìn thấy càng ngày càng có cảm giác càng chán ghét khi ở trong biệt thự, nếu không phải bởi vì bà nội Tần, căn bản sẽ không sống ở nơi đó.

Bà nội Tần cảm thấy có lỗi với cháu trai của mình, cuối cùng bà làm chủ mua một căn phòng cho Tần Việt rồi để anh tự mình dọn đến.

Bà tin rằng ngay cả khi cháu trai bà sống một mình cũng hạnh phúc hơn là sống trong biệt thự.

...

Tiền Thiên Thiên chưa bao giờ biết rằng Tần Việt có em trai, khi nhớ lại dáng vẻ vừa rồi nhìn qua phòng bệnh, hình như có một cậu nhóc ngoan ngoãn đứng bên cạnh.

Cô đột nhiên hiểu ra tại sao Tần Việt mười năm sau sẽ nói cho cô biết cha mẹ cô mất sớm, không thân không thích, thậm chí còn chưa từng nhắc tới ông nội Tần và bà nội Tần.

Bởi vì trong lòng anh, gia đình là ông nội Tần và bà nội Tần, khi họ không còn nữa, gia đình cũng không còn nữa, nhưng ở cùng với cô, có một ngôi nhà mới, quá khứ chỉ như thoáng qua, sao phải nhắc đến.

Không quan tâm đến quần áo ướt đẫm trên người Tần Việt, Tiền Thiên Thiên tựa đầu vào vai anh, nhẹ giọng nói: "Tần Việt, tương lai anh có em rồi."

Tần Việt cảm thấy một đời thật dài, hiện tại mới vừa bắt đầu, nhưng những lời này lại là lời yêu thương cảm động nhất mà anh từng nghe qua.

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad @HiNhaĐam <Nha Đam> , mọi trang khác đăng đều là ăn cắp. Mọi thắc mắc về bản dịch vui lòng liên hệ tớ qua Wattpad này. Các bạn hãy qua Wattpad của tớ đọc để ủng hộ công sức edit của tớ và được đọc bản edit hoàn thiện nhất nhé ♥.)

***

Tần Việt đã một tuần không đến lớp, Tiền Thiên Thiên biết anh đang giải quyết tang lễ của bà nội Tần, hai người mỗi ngày đều liên lạc qua QQ, thỉnh thoảng trao đổi vài câu, thỉnh thoảng Tiền Thiên Thiên còn giao bài tập cho anh.

Sau khi làm xong, anh dùng điện thoại di động chụp ảnh gửi cho cô.

Một tuần sau, Tần Việt trở lại lớp, Khúc Thiên Nguyên đã biết nội tình bên trong, cậu là người không giỏi an ủi, cũng không biết nhiều về gia cảnh của Tần Việt, nhưng chuyện mất người thân sẽ khiến con người ta chán nản.

Vì vậy cậu đưa Tần Việt đi chơi, cung phụng thật cẩn thận, đến khi Tần Việt mắng cậu thậm tệ và đá cậu mấy cái, đám con trai lấu cậu cầm đầu mới thở phào nhẹ nhõm: Thật may, thật may là Việt ca đã trở về.

Sau đó, trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, Tần Việt bắt đầu học, khác với cách học theo kiểu gia sư trước đây với Tiền Thiên Thiên—— Tần Việt lúc đó, mọi người nhìn thấy, luôn cảm thấy có chút có lệ, giống như chơi vậy.

Có người đoán già đoán non là do Tiền Thiên Thiên, đợi một thời gian sau sẽ quay lại con đường học tra thôi.

Nhưng bây giờ thì khác, Tần Việt tuy rằng thỉnh thoảng mất bình tĩnh, cũng nói chuyện động tí là Lão Tử, Lão Tử, thỉnh thoảng đánh người ta bằng tay, nhưng so với trước kia cũng dịu dàng hơn. Mỗi tiết học đều nghiêm túc nghe giảng, còn thường thấy anh ấy kéo tóc Tiền Thiên Thiên, bắt cô quay lại để giảng đề.

Khúc Thiên Nguyên không biết cọng dây thần kinh nào bỗng nhiên đáp đúng chỗ, chủ động đi tìm Tào Da muốn đổi vị trí với Tiền Thiên Thiên, lý do là: "Tiền Đa Đa, không thể lúc nào cũng xoay người xuống để giảng đề cho chúng em được, sẽ gây hại cho thắt lưng. Cậu ấy ngồi vào chỗ của em, chúng em quay lại và hỏi cô ấy điều đó có phải tiện lợi hơn không. "

Tào Da:? ? ?

Cuối cùng, Tiền Thiên Thiên đổi vị trí với Khúc Thiên Nguyên, và người bạn cùng bàn của cô trở thành Tần Việt.

Trong lớp, cô lặng lẽ ném một quả mảnh giấy, Tần Việt đang nghe giáo viên dạy vật lý nói, một quả mảnh giấy bay tới, anh liếc mắt nhìn người nào đó bên cạnh đi học làm việc riêng, nghiêm túc gạt mảnh giấy đó ra.

Tiền Thiên Thiên: "..."

Một lúc sau, khi giáo viên cho nghỉ giải lao, anh mới mở quả mảnh giấy đó ra, trên đó viết: "Có phải anh bảo Khúc Thiên Nguyên đi tìm thầy chủ nhiệm đổi chỗ ngồi phải không? 】

Tần Việt cầm bút lên, vẽ ​​đầu heo lên giấy, đẩy qua.

Tiền Thiên Thiên: "..."

Hai ngày sau, là kỳ thi cuối kỳ, Tiền Thiên Thiên đã đặt mục tiêu cho Tần Việt leo lên 200 bậc, nhưng chính Tần Việt lại nâng mục tiêu thêm 100.

Hắn nói: "Nếu Lão Tử làm được, phần thưởng là cái gì?"

Tiền Thiên Thiên cười gian xảo: "Đến lúc đấy anh sẽ biết."

Kết thúc kỳ thi, Tần Việt leo lên 300 bậc, anh ấy đã làm những gì anh ấy nói, trong vòng một tháng, thứ hạng của anh đã tăng lên 300.

Tốc độ tăng nhanh như vậy đã gây sốc cho toàn bộ đội ngũ giảng dạy.

Tào Da thuận gió bay đi, 5 vị trí đầu tiên đều ở trong lớp của ông, Tần Việt bay lên như tên lửa, đến mức có giáo viên nói: "Tần Việt ở khối chúng ta, trước đây có chút nóng nảy mà tịch mịch, không thích học tập. anh xem bây giờ hồi tâm học tập, và với sự giúp đỡ của Tiền Thiên Thiên, điểm của em ấy tăng vèo vèo ... "

Vì vậy, những gì ông nghe được về những tin đồn và chuyện giữa Tiền Thiên Thiên và Tần Việt, Tào Da đã tự động lọc, nếu yêu sớm có thể biến một tên học tra thành học bá, ông là một người thầy, mở một mắt nhắm một mắt thì có làm sao?

Ông thậm chí còn lặng lẽ đặt cược với các giáo viên khác trong văn phòng rằng Tần Việt sẽ tái sinh trong sau kỳ nghỉ hè bắt đầu lên lớp 11.

***

Kết thúc kỳ thi cuối kỳ, học sinh bắt đầu nghỉ hè, Tiền Thiên Thiên trước tiên hẹn Tống Sơ Nghiên với Lâm Khả đi chơi vài ngày, sau đó cô quyết định cho Tần Việt 90% thời gian.

Ngày đó cô hỏi hệ thống rằng Độ hảo cảm của Tần Việt đối với cô bao nhiêu rồi, hệ thống trả lời: 【99. 】

Có còn 1 điểm cuối cùng.

Gần như cô có thể về bất cứ lúc nào, cô cũng rất vui, tuy nhiên cô vẫn chưa dám lấp 1 điểm cuối cùng đó.

Nhưng sau tất cả, cô vẫn phải trở về, trở lại 10 năm sau giúp chồng cô sống lại.

"Ra ngoài chưa?" Tần Việt gọi, hôm nay là hai người bọn họ, lần đầu tiên gặp nhau kể từ kỳ nghỉ hè, cũng là lần đầu tiên hẹn hò.

Nhưng cả hai đều không nói rõ ràng.

Tiền Thiên Thiên mặc một chiếc váy dài đến đầu gối, đeo túi trên lưng đi xuống lầu, vừa ra khỏi cổng thì không ngờ lại thấy một bóng người quen thuộc.

"Sao anh lại ở đây?" Tiền Thiên Thiên rất ngạc nhiên, cô không nói cho Tần Việt biết mình đang ở đâu.

Tần Việt khịt mũi không giải thích, hai người lên xe, Tần Việt đưa cô đến khu trò chơi điện tử.

Đối với buổi hẹn hò này, anh đã đưa ra rất nhiều chiến lược, Tiền Thiên Thiên gác lại mọi lo lắng và dành hết tâm trí cho cuộc vui.

Đi ngang qua máy gắp thú bông, rất nhiều cặp đôi vây quanh, toàn là con trai giúp con gái làm việc đó, Tần Việt đưa mắt chỉ vào một con búp bê trong máy gắp thú bông, không hiểu sao lại cảm thấy hơi giống Thiên Thiên.

"Anh muốn cái đó." Anh ấy nói như một đại gia vậy

Tiền Thiên Thiên cảm thấy con búp bê này có chút quen thuộc, cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn cười một chút, không ngờ trong lòng Tần Việt lại có một mặt đáng yêu như vậy.

Vì vậy, gắp hơn mười lần, cuối cùng cũng đưa được con búp bê ra ngoài.

"Đây, em giỏi không." Cô lắc lắc búp bê, nụ cười của người sau lưng búp bê rất quyến rũ khiến cô không thể rời mắt.

"Của anh đây." Cô đưa con búp bê qua, Tần Việt nhìn cô một cái, rồi nhận lấy.

Trong một giây tiếp theo, anh đột nhiên cúi người, hơi thở nóng bỏng bao trùm lấy cô, như chuồn chuồn lướt chạm vào khuôn mặt cô, rồi lùi ra xa như thể bị lửa thiêu cháy.

【Đinh! Xin chúc mừng! Độ hảo cảm của Tần Việt đối với cô đã đạt đến 100%! 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net