Chương 28: Quay trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nha Đam

Tiền Thiên Thiên từ từ mở mắt, hình ảnh lọt vào trong tầm mắt khiến cô hơi choáng váng.

Đây là nhà mình mười năm sau, cô đã trở lại.

Chợt nhớ ra điều gì đó, cô quay lại, Tần Việt vẫn ngồi trên xe lăn, mọi thứ vẫn y như lúc trước khi cô trở về mười năm trước.

Dường như vài tháng trở lại đây đối với cô chỉ là một giấc mơ.

Cô dừng lại tại chỗ, nhất thời không dám bước tới.

【Hệ thống? 】

Không có ai trả lời, cô cúi đầu nhìn Tần Việt, trong lòng nhất thời có chút bối rối, trở về 10 năm trước đạt được 100% độ hảo cảm của Tần Việt, cô có thể giúp anh sống lại ... Chuyện này có phải hay không do mình không dám tiếp thu cái chết của Tần Việt, cho nên mới tưởng tượng ra.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy mình trong gương, vẻ mặt bất lực không yên, trên tai có chiếc khuyên tai hình chữ "thê", không có chút ánh sáng nào le lói.

Tiền Thiên Thiên hít sâu một hơi, quay đầu lại, trong chốc lát đã bị choáng váng.

Người ngồi trên xe lăn, không biết mở mắt ra từ lúc nào nhìn cô, rồi nhếch miệng: "Thiên Thiên, sao em lại nhìn anh như vậy."

Sau đó, anh nhìn xuống, lông mày hơi nhướng lên, rõ ràng anh cảm thấy kỳ lạ về việc mình ngồi trên xe lăn, anh đứng dậy và nhìn Tiền Thiên Thiên một cách nghi ngờ.

Tiền Thiên Thiên ngơ ngác, bất động.

Tần Việt đến gần, cúi đầu hôn lên môi cô, ánh mắt rơi vào bên tai cô, bị thu hút sự chú ý: "Quà tặng rồi à? Đẹp lắm, quả nhiên là hợp với em."

Tiền Thiên Thiên cuối cùng cũng đã phục hồi tinh thần, đây không phải là một giấc mơ! Tần Việt thực sự sống lại!

"Anh ... Anh có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"

Tần Việt cười đáp: "Tốt đến mức không thể tốt hơn."

Tiền Thiên Thiên: "... Vậy anh có nhớ những gì đã xảy ra trước đây không?"

"Trước đây?" Tần Việt nhíu mày, sau đó lông mày giãn ra, "Trên đường anh hình như bị người đuổi theo.:

Tiền Thiên Thiên: "..."

Anh quay đầu nhìn lại chiếc xe lăn, chợt nhận ra: "Anh ngất đi à? Cho nên em dùng xe lăn để đưa anh về?"

Vẻ mặt của anh tự nhiên đến mức khiến Tiền Thiên Thiên trong lòng lẩm bẩm, chẳng lẽ hệ thống đã thay đổi trí nhớ về vụ tai nạn xe hơi của Tần Việt?

Điều này cũng tốt, đỡ phải tìm cách giải thích.

Thấy anh không sao, Tiền Thiên Thiên hoàn toàn yên tâm kéo Tần Việt vào phòng khách, thức ăn trên bàn vẫn còn nóng.

Nhìn những món ăn trên bàn, Tần Việt không nhịn được cười, đùa nói: "Vợ ơi, hôm nay em thật đảm đang."

Tiền Thiên Thiên lườm anh: "Ngồi ăn đi."

Tiền Thiên Thiên ngồi ăn cùng với Tần Việt, trong lúc ăn cơm, trong đầu Tiền Thiên Thiên chợt lóe lên một thứ gì đó, động tác cứng đờ, sau đó ném đũa lao vào phòng ngủ.

Tần Việt sững sờ, không biết cô muốn làm gì, liền đặt đũa xuống, đi về phòng ngủ.

Tiền Thiên Thiên lật chiếc hộp đựng các loại giấy khen của Tần Việt, Tần Việt đang đứng ở cửa, thấy động tác của cô thuần thục, liền cười thầm: "Em tìm thấy chiếc hộp này khi nào?"

Tiền Thiên Thiên không trả lời anh, Tần Việt đột nhiên cau mày, khuôn mặt tuấn tú nhìn chằm chằm bóng lưng của Tiền Thiên Thiên, ánh mắt trầm tư.

Tiền Thiên Thiên mở nắp hộp ra, ngoài những giấy khen ra, còn có một con búp bê quen thuộc nằm trong hộp, chỉ là đã cũ hơn rất nhiều, tóc dài, ngoan ngoãn mỉm cười.

Có một tiếng ong trong đầu Tiền Thiên Thiên, căng chặt vỡ ra.

Quay trở lại tất cả những gì tôi đã trải qua mười năm trước, giống như cưỡi ngựa xem hoa, cuối cùng dừng lại như thể cách đây không lâu, Tần đại gia chỉ vào con búp bê trong máy gắp thú bông: "Anh muốn cái kia."

Cô gắp nó cho anh.

Khi anh nhận lấy nó, anh đã hôn cô, sau đó quay người đi về phía trước, cô nhìn thấy vành tai anh đỏ bừng, không ngừng lan rộng.

Cô khúc khích cười.

Cho đến khi kết thúc buổi hẹn hò, buổi tối về nhà ngủ, lúc ấy cô còn đang hỏi hệ thống: 【Khi nào tôi có thể về? 】

Hệ thống: 【Chắc là mấy ngày nữa. 】

Tiền Thiên Thiên im lặng một lúc lâu: 【Sau khi tôi trở về, Tần Việt thì sao? Điều gì sẽ xảy ra với anh ấy? 】

Hệ thống: 【Quên cô và mọi thứ trở lại bình thường. 】

Hệ thống nói như thể lời thề son sắt, nhìn thấy điều này, trái tim treo trên không trung của Tiền Thiên Thiên cũng trùng xuống, nhẹ nhõm rất nhiều.

Khi ngủ, cô vẫn đang nghĩ rằng mình có thể ở bên chồng nhỏ những ngày cuối cùng.

Kết quả vừa mở ra liền trở lại 10 năm sau, hệ thống cũng đã biến mất, nếu như Tần Việt không có tỉnh lại, cô thiếu chút nữa nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mộng.

Tiền Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào con búp bê đã cũ kia, một lúc lâu, cô run rẩy lấy nó ra.

Tần Việt đến gần, nhìn thấy động tác của cô, bước chân dừng lại, đôi mắt màu đen chợt co rút lại.

Tiền Thiên Thiên xoay người, lông mi run lên, lập tức trực tiếp nhìn về phía Tần Việt, chậm rãi nói: "Con búp bê này ... Từ đâu tới?"

Hai người nhìn nhau, một lúc sau, Tần Việt nhìn con búp bê bằng ánh mắt dịu dàng, sau đó nở nụ cười, "Em nhớ ra rồi à?"

Điều này ngược lại khiến Tiền Thiên Thiên bị choáng váng.

Tần Việt cầm lấy con búp bê, ôm lấy bả vai cô ngồi ở mép giường, gần như thở dài nói: "Cuối cùng em cũng nhớ ra rồi."

"Tần Việt ..." Tiền Thiên Thiên nhận ra rằng giọng nói của cô đang run rẩy, cô đột nhiên có một suy đoán đáng sợ, "... Anh ..."

Cổ họng cay chát đến nỗi khiến cô nhất thời không thể nói thành câu hoàn chỉnh.

Tần Việt tiếp lời cô, thuận miệng giải thích.

Đối với Tiền Thiên Thiên, cô trở lại 10 năm sau chỉ là một khoảnh khắc mà thôi, nhưng đối với Tần Việt thì đã là nhiều năm sau.

Tối hôm đó trước khi đi ngủ anh còn định dẫn cô đi bơi, nghe nói hẹn hò mà đi bơi là vui nhất. Với suy nghĩ mơ màng như vậy, anh chìm vào giấc ngủ. Anh dường như có rất nhiều giấc mơ, như thể có một cái gì đó khủng khiếp đang trói buộc anh, anh vô thức vùng vẫy trong giấc mơ.

Khi tỉnh dậy, trời đã hửng sáng.

Anh cảm thấy như thể mình đã quên một điều gì đó quan trọng, nhưng anh không thể nhớ đó là gì, anh chỉ nhìn thấy một con búp bê xinh đẹp trên đầu giường, ngoan ngoãn mỉm cười.

Anh ngạc nhiên, con búp bê này đến từ đâu ra? Anh có chút không nói nên lời, muốn ném con búp bê đi, vừa định di chuyển, anh lại không muốn vứt nó đi.

Vì vậy đã giữ con búp bê lại.

Sau đó, anh vui vẻ đi chơi, đến quán net, tìm Khúc Thiên Nguyên, gây rối khắp nơi, như một tên tiểu lưu manh, cho đến khi tình cờ, anh thốt ra ba từ.

Khúc Thiên Nguyên không thể hiểu được: "Việt Ca, Tiền Đa Đa là ai vậy?"

Anh ta sững sờ, đúng vậy, Tiền Đa Đa là ai.

Tuy nhiên, với sự xuất hiện của cái tên này, những ký ức về một cô gái nào đó hiện về trong tâm trí như thủy triều.

Sau đó, anh kinh hoàng nhận ra rằng không ai ngoại trừ anh biết Tiền Thiên Thiên, giống như con người này chưa từng xuất hiện trước đây.

Một hoặc hai lần có thể nói là một trò đùa, ba hoặc bốn lần là đủ để giải thích vấn đề, Tiền Thiên Thiên đã biến mất và bị xóa khỏi tâm trí của tất cả những ai đã từng nhìn thấy và nghe thấy tên cô.

Tần Việt không bỏ cuộc, QQ và số điện thoại di động của Tiền Thiên Thiên trong trí nhớ của anh cũng biến mất, cuối cùng anh đến nhà của Tiền Thiên Thiên, anh không tin tất cả chỉ là giả.

Anh canh giữ cả ngày, cuối cùng cũng đợi được bóng dáng quen thuộc, anh không chút do dự xông lên, quát cô: "Tiền Thiên Thiên, em làm cái trò gì vậy? Định đùa anh à?"

Giọng nói cuối cùng phát ra với vô số sự hoảng sợ và chút ủy khuất.

Cô gái tròn mắt kinh hãi, nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ và cảnh giác, ánh mắt ấy hoàn toàn không biết anh.

Dưới ánh mắt đó, Tần Việt đột nhiên khôi phục bình tĩnh, trong lòng chợt hiểu ra có gì đó không ổn ở một mắt xích nào đó, hoặc đó chỉ là một giấc mơ của mình.

Nhưng anh vẫn miễn cưỡng hỏi: "Em ... có biết anh là ai không?"

Nhìn thấy anh như vậy, cô chợt cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cô không quen nói dối nên lắc đầu.

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad @HiNhaĐam <Nha Đam> , mọi trang khác đăng đều là ăn cắp. Mọi thắc mắc về bản dịch vui lòng liên hệ tớ qua Wattpad này. Các bạn hãy qua Wattpad của tớ đọc để ủng hộ công sức edit của tớ và được đọc bản edit hoàn thiện nhất nhé ♥.)

...

Tiền Thiên Thiên lục tìm ký ức trong đầu, cuối cùng tìm được đoạn này trong trí nhớ của mình.

Một ngày nọ, khi cô về nhà như thường lệ, một cậu thiếu niên u ám chạy tới, đôi mắt đỏ ngầu với vẻ mặt đầy điên cuồng. Cô suýt chút nữa không kiểm soát được chuẩn bị tung cước nhưng khi nhìn vào mắt anh, trong lòng có chút khó chịu không thể hiểu được .

Sau đó anh không thể hiểu được hỏi mình một câu, lúc đó cô vốn được mệnh danh là giáo hoa lại có rất nhiều người thích cô, dù đã bị Lục Đạt Tây dãy dỗ rất nhiều nhưng vẫn không tránh khỏi có cá lọt lưới đến tỏ tình với cô ấy.

Câu thoại kinh điển nhất là: "Thiên Thiên, cậu có biết mình là ai không?" —— muốn lấy cái này hấp dẫn sự chú ý của cô.

Mặc dù Tiền Thiên Thiên có chút nghi ngờ, nhưng sau một thời gian dài, cũng không nghĩ nhiều, sau đó hoàn toàn quên mất nó.

Thế cho nên sau này quen biết Tần Việt rồi kết hôn, lúc đầu cũng chỉ nghĩ anh ấy có chút quen quen mà thôi.

...

Tần Việt cho rằng tất cả những điều này là do ông trời trêu đùa anh.

Nhưng Tần Việt là ai?

Tiền Thiên Thiên đã quên anh, không thành vấn đề, lại quen biết nhau lần nữa, cô là cháu dâu mà anh đã mang đến gặp bà nội Tần.

Tuy nhiên, anh đã theo dõi vài lần và bỏ cuộc.

Cô học ở một ngôi trường quý tộc, có tư chất và học thức, gia cảnh tốt, nhưng anh ... lấy cái gì so với cô?

An phải trở thành một người thực sự xứng đáng với cô ấy.

Anh biết rằng cô đã đi du học, nơi đó quá xa, ngoài tầm tay của anh, nhưng khi Tiền Thiên Thiên ở đó, anh vẫn theo dõi cô cho đến khi cô tốt nghiệp và trở về Trung Quốc, bọn họ đều đã trưởng thành.

Thời cơ chín muồi, bọn họ nên chính thức gặp mặt.

Dù có nhớ hay không, cô chính là vợ của Tần Việt, không ai có thể thay đổi.

**

Tần Việt định tạo cơ hội gặp mặt nhưng không có ích gì, ngược lại trời xui đất khiến, anh đã gặp Tiền Thiên Thiên theo một cách khác.

Anh đến trung tâm thương mại mua đồ và bị bọn bắt cóc trói lại, làm Việt Ca nhiều năm như vậy vì Tiền Thiên Thiên mà thay đổi tính tình, đã khiến anh tách biệt ra khỏi hình tượng bá chủ một thời ở Tam Trung.

Anh không muốn động thủ với tên bắt có, ăn nói khiếm nhã, vì vậy anh đã lý luận với anh ta, chuẩn bị lợi dụng sự lơ là của kẻ bắt cóc để thoát khỏi nguy hiểm một cách dễ dàng.

Nhưng chưa kịp thực hiện thì một chân dài từ trong trí nhớ đã xuất hiện, đá bay kẻ bắt cóc và cứu anh.

Đó là cô, người mà anh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.

"Anh là đồ ngốc sao? Giảng đạo lý cho người xấu này thì có ích lợi gì? Nếu anh ta có thể nghe lời, sẽ dùng dao làm tổn thương người khác?" Khuôn mặt xinh đẹp của cô tràn đầy chán ghét nhìn anh ta, hơn nữa còn lộ ý tứ rằng "Người này não vấn đề.".

Tần Việt mỉm cười.

Đôi khi anh nghĩ không thông, một cô gái chỉ xuất hiện trong cuộc đời anh vài tháng, hoặc thậm chí một cô gái xuất hiện trong giấc mơ, nhưng anh lại hết thuốc chữa, nhận định cô ấy.

Có lẽ ——

Anh đã không dưới một lần tự hỏi phải chăng lúc đó anh quá hung dữ với cô, thậm chí keo kiệt không chịu dịu dàng với cô nên Chúa mới kéo cô ra khỏi anh.

May mắn thay, cuối cùng, cô cũng đã trở về rồi.

***

Tần Việt đi rửa bát, theo ý của anh, Tiền Thiên Thiên nhớ là chuyện tốt, nhưng không nhớ ra cũng không sao, anh nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.

Quá khứ, đối với anh, đã là quá khứ từ lâu, và bây giờ mới là quan trọng nhất.

Nhưng đối với Tiền Thiên Thiên, đó chỉ là một cái chớp mắt.

Toàn bộ trái tim dường như được nhóm lửa, được chiên đi chiên lại, chỉ cần đợi một lúc, có thể rắc hành lá cắt nhỏ và nhắm rượu.

Đôi mắt nhắm lại, Tiền Thiên Thiên nhắm mắt lại một lúc lâu, khi mở ra lại khôi phục như cũ, cô lật ra một chiếc hộp nhỏ đựng tất cả những bức tranh mà Tần Việt đã vẽ cho cô.

Cô và Tần Việt quyết định ở bên nhau vì hộp tranh này.

Lúc đó cô chỉ cảm thấy ngọt ngào, cô cảm thấy Tần Việt là một người đàn ông tuyệt vời, sẽ không dùng những vật lòe loẹt để tỏ tình với cô, bức tranh vẽ tay trong chiếc hộp này là chân thành nhất.

Cô từ từ lật lại những bức chân dung, giờ cô mới nhìn lại, những bức chân dung thời niên thiếu của cô không phải do nhìn ảnh chụp mà vẽ ra mà nó tự động hình thành trong đầu anh.

Cô sững sờ nhìn, hồi lâu mới đưa tay lên sờ lên khuôn mặt đã ướt đẫm, không biết từ bao giờ, cô đã rơm rớm nước mắt.

"Vợ ơi." Lúc này, giọng nói của Tần Việt đột nhiên từ trong phòng bếp truyền đến, "Tại sao lại ném vỏ trứng vào đường ống? Lần sau không được phép vào bếp."

Mỗi lần nấu ăn, Tiền Thiên Thiên luôn là một thảm họa, đặc biệt rất thích ném vỏ trứng vào đường ống - chủ yếu để đánh trứng. Nếu chẳng may làm vỡ vỏ trứng quá nhiều, khi rửa vỏ trứng sẽ chảy xuống theo nước, rất dễ gây ra sự tắc nghẽn.

Cô lau nước mắt, đi vào phòng bếp, âu yếm ôm eo Tần Việt.

Tần Việt nắm lấy tay cô hôn, hơi ấm trong lông mày cũng từ từ tản ra.

Tương lai vẫn còn dài.

~<Hoàn truyện>~

Truyện vẫn còn một phiên ngoại nữa nhé nhưng tớ định sẽ gửi riêng cho những bạn từ trước đến giờ luôn ủng hộ truyện này của tớ đọc trước và tớ sẽ đăng lên đây sau. Vẫn chưa biết được là dùng cách gì, mình mới chỉ tính thế thôi ^^

Mình sẽ public phiên ngoại khi mình đạt 212 lượt follow nhé ♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net