Chương 8: Giải quyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Nha Đam

Màn hình trò chơi trên máy tính chuyển sang tông màu xám do nhân vật chết, thiếu niên đang ngồi trên ghế với vẻ mặt bất cần, con ngươi đen nhánh phản chiếu một tia sáng lạnh lùng, khóe miệng hơi nhếch lên đầy dương dương tự đắc. Anh nhìn cô gái trước mặt không chút che giấu nào.

Ánh mắt Tiền Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào anh, theo bản năng quay ra chỗ khác. Đây là một cái nhìn hoàn toàn khác với Tần Việt mà cô từng biết.

Tần Việt mà cô biết, tính tình hiền lành, nói chuyện thong thả ung dung, tuổi tác rõ ràng không lớn nhưng dáng vẻ lúc nào cũng như một lão cán bộ lâu năm vậy.

Trước khi yêu Tần Việt, Tiền Thiên Thiên cảm thấy Tần Việt hiền như cục bột vậy, lúc nào cũng ôn hòa như rùa đen, khiến người ta rất thích, cô cảm thấy như vậy rất tốt.

Chắc vì là giáo viên nên ngày nào cũng phải đối mặt với đám trẻ con, tính tình không thể không hiền lành được, nếu cáu gắt quá thì làm sao giáo dục bọn trẻ.

Cô nghĩ vậy.

Thấy cô đã lâu không lên tiếng, ánh mắt Tần Việt khẽ nhúc nhích, anh cà lơ phất phơ vắt chân lên, tò mò nói: "Hôm qua cậu mới chuyển tới. Cậu thích tôi ở điểm nào? Gương mặt này sao?"

Tiền Thiên Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, vén tóc mai ra sau tai, khịt mũi: "Tần Việt, anh quá tự luyến rồi. Em mới biết anh ngày hôm qua. Anh cho rằng em nông cạn như vậy sao, chỉ cần nhìn mặt là có thể thích ngay."

"Hơn nữa, chúng ta bây giờ là học sinh." Tiền Thiên Thiên nói với vẻ mặt thẳng thắn của học sinh, "Học sinh chỉ làm những gì học sinh nên làm, và đương nhiên không được yêu sớm."

Tần Việt không khỏi xấu hổ khi bị cự tuyệt thẳng mặt, nghiêng đầu đánh giá Tiền Thiên Thiên, giống như đang đánh giá tính xác thực trong lời nói của cô, một lúc sau, anh thu hồi ánh mắt, sắc mặt đột nhiên ảm đạm: "Vậy sao còn không rời đi?!"

Tiền Thiên Thiên: "..."

Đây là ngày tháng sáu sao? Cô suýt chút nữa nghĩ hệ thống sẽ lại nhảy ra nhắc nhở rằng độ hảo cảm của Tần Việt đối với cô đã giảm xuống, nhưng hệ thống lại im lặng.

Điều đó có nghĩa là gì? Không thực sự tức giận?

Tiền Thiên Thiên không đoán ra được, nhưng cô không muốn rời đi, lúc này, điện thoại di động trên bàn của Tần Việt vang lên, anh vươn tay cầm lấy, "Làm sao vậy?"

"Việt ca, anh có rảnh không, tới Ám Dạ đi, thằng oắt con đó đã bị chúng em bắt được rồi."

Hôm qua ở quán net, Tần Việt lơ đãng làm cho tên nhãi ranh kia đắc thủ, cũng may anh phản ứng nhanh nhưng lại bị cắt một nhát ở bụng, lúc đó quán net hỗn loạn lên, tên kia nhân cơ hội đó ném con dao dính máu đó đi, sau đó chạy thục mạng ra ngoài, thật đúng là để cậu ta chạy trốn.

Loại chuyện này không thể báo cảnh sát, ảnh hưởng quá lớn đến quán net, Tần Việt tùy tiện tìm một phòng khám nhỏ gần đó để xử lý vết thương cho mình, hôm nay có lý do chính đáng xin nghỉ phép và không đi học.

Ông chủ đầu trọc ở quán net nói đến chữ "nghĩa", Tần Việt là anh em của anh ta, bị thương ở chỗ của anh ta, cho dù Tần Việt không truy cứu cũng không bỏ qua.

Tần Việt liếc nhìn Tiền Thiên Thiên đã lùi lại mấy bước khi thấy anh nghe điện thoại, nói: "Được rồi, tôi qua ngay."

Sau khi cúp điện thoại, Tần Việt đứng dậy, cầm áo khoác và chìa khóa, sải bước đi ra ngoài không chào hỏi Tiền Thiên Thiên, Tiền Thiên Thiên vội vàng chạy theo: "Anh đi đâu vậy?"

Tần Việt mặc kệ cô đi xuống dưới lầu, cho đến khi đến bãi đậu xe, anh mới quay người lại: "Tôi đi xem tên nhãi hôm qua, đừng có mà cản đường."

"Em cũng đi." Tiền Thiên Thiên nói mà không cần suy nghĩ.

Tần Việt: "Đừng có mà hối hận đấy nhé."

Tiền Thiên Thiên dùng hành động đáp lại anh, nhanh chóng ngồi lên xe máy, do dự, không ôm eo Tần Việt.

Tần Việt nghiêng đầu nhìn không nói gì, khởi động xe, phát ra tiếng ù ù, xe máy nhanh chóng phi ra ngoài.

Bởi vì quán tính, Tiền Thiên Thiên theo bản năng lao về phía trước, mũi đập vào lưng Tần Việt, cảm thấy đau nhức, cô ôm mũi nói: "Tần Việt, chạy chậm lại đi."

Tần Việt không giảm tốc độ, ngược lại tăng ga lớn hơn, Tiền Thiên Thiên sợ văng ra ngoài, không quan tâm đến chuyện khác, đành phải nắm chắc quần áo của Tần Việt.

Nghĩ lại thấy tức, dứt khoát ôm thật chặt lấy eo anh.

"CMN." Tần Việt vốn là muốn hù người phía sau, nào nghĩ được cô sẽ làm ra chiêu này, "Buông ra, tôi thở không nổi".

"Không!" Tiền Thiên Thiên vùi đầu vào lưng Tần Việt lớn tiếng nói: "Trừ phi anh chạy chậm lại."

Bị người khác giữ chặt thật không thoải mái, Tần Việt thực sự không thể ném người phía sau, đành phải liều mạng chạy chậm lại, sức lực của Tiền Thiên Thiên cũng thả lỏng.

Đến Ám Dạ, đầu tóc của Tiền Thiên Thiên đã rối tung cả lên, Tần Việt mặc kệ cô đi xuống xe.

"Tần Việt, tóc em bị mắc vào rồi." Tiền Thiên Thiên ở phía sau hét lên.

Tần Việt dừng lại, sau đó nhìn lại, Tiền Thiên Thiên đầu tóc bù xù đang ngồi trên xe, bất lực nhìn anh.

Khí phách anh dũng lúc nãy ngồi trên xe ôm chặt eo anh đâu rồi.

Con gái thật sự là phiền phức, Tần Việt vẻ mặt ảm đạm trở về: "Ở đâu?"

Tiền Thiên Thiên chỉ bên cạnh, mái tóc của cô ấy rất dài, dài đến thắt lưng, lúc này một sợi tóc đen không hiểu sao lại cuộn vào tựa lưng, vì tư thế của cô, cô không thể xoay người để gỡ nó ra được.

Tần Việt thấy rõ, thật sự không thể ném cô một mình ở đây, đành phải xoay người đi đến bên kia xe, nghiêng người giúp cô.

Khoảnh khắc cúi xuống, anh ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, đôi mắt anh hướng lên trên, chạm vào mái tóc của Tiền Thiên Thiên, nó sẫm màu và sáng bóng như sa tanh, với những lọn tóc hơi cuốn tự nhiên ở đuôi tóc, càng thêm vẻ nghich ngợm.

Anh phải thừa nhận rằng Tiền Thiên Thiên quả thực rất đẹp.

Một nam sinh bước ra từ cửa quán net Ám Dạ đang hút thuốc, anh ta vừa châm thuốc, chợt nhìn thấy trước mặt có bóng dáng quen thuộc, anh ta vội vàng chạy tới: "Việt Ca, anh đến rồi..."

Giọng nói của anh ta đột ngột dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiền Thiên Thiên, rồi nhìn về phía Tần Việt đang cúi xuống vén tóc, miệng chậm rãi mở to, tạo thành một biểu cảm kinh ngạc tiêu chuẩn.

Mọi người quen biết nhau lâu như vậy, Tần Việt đều biết tính tình của anh, anh ta chưa từng thấy có đứa con gái nào đi theo Tần Việt cả, nhất là ngồi trên xe máy mà anh ấy chăm sóc như tâm can bảo bối thế kia.

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy.

(Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad @HiNhaĐam <Nha Đam> , mọi trang khác đăng đều là ăn cắp. Mọi thắc mắc về bản dịch vui lòng liên hệ tớ qua Wattpad này. Các bạn hãy qua Wattpad của tớ đọc để ủng hộ công sức edit của tớ và được đọc bản edit hoàn thiện nhất nhé ♥.)

"Được rồi." Tần Việt đứng thẳng người, nhìn thấy nam sinh kia, nhướng mày, " Sao cậu lại ở đây?

"Trốn học." Nam sinh kia nói, tên là Vu Hoàn, học sinh lớp 5. Cậu ta học giỏi, gia đình rất nghiêm khắc, vì vậy cậu ta có tâm lý nổi loạn, sau khi quen Tần Việt, cậu liền theo Tần Việt, thường xuyên trốn học đi chơi.

Tiền Thiên Thiên nhảy ra khỏi xe, vuốt vuốt mái tóc dài bù xù, muốn cột tóc lại nhưng không có dây đành từ bỏ.

Vu Hoàn lại nhìn cô và Tần Việt, ánh mắt càng ngày càng quái dị.

"Cái này ..." Đây không phải là bạn học hôm qua mới chuyển vào lớp 3 sao?

Lớp ba nổi tiếng nhất trường, khi một cô gái xinh đẹp mới chuyển đến, cô ấy chắc chắn sẽ trở thành đề tài câu chuyện cho các học sinh, và cậu đương nhiên biết Tiền Thiên Thiên trông như thế nào.

Tiền Thiên Thiên lên tiếng trước: "Người khiến Tần Việt bị thương đang ở bên trong quán net này sao?"

Vu Hoàn không thể đoán ra quan hệ giữa hai người bây giờ là gì, chỉ ngây ngốc gật đầu, liền thấy cô gái trước mặt bắt đầu xắn tay áo, đi về phía trước.

"Cô ấy... đây là muốn làm gì?" Vu Hoàn yên lặng nhìn Tần Việt.

Tần Việt cười cười cũng không thể giải thích được, cũng đi vào.

Trực giác bảo với cậu ta rằng sắp có trò hay để xem, tinh thần chấn động, ngừng hút thuốc.

Tiền Thiên Thiên mở cửa quán net Ám Dạ ra, lúc này công việc kinh doanh của quán tương đối ảm đạm, trong đó không có nhiều người, nhưng tất cả đều là nam giới, ngay cả người ngồi ở quầy thu ngân cũng là một thanh niên.

Tiền Thiên Thiên bước vào không gây phản ứng gì nhiều, nhưng có người nhìn thấy cô đến gần cửa, hai mắt sáng ngời, liền huýt sáo: "Em gái xinh đẹp mặc đồng phục học sinh, đến quán net một mình, có muốn anh trai chơi cùng không?"

"Tôi với cậu chơi thì sao?" Tiền Thiên Thiên còn chưa lên tiếng, Tần Việt bước vào, nhìn thấy hình ảnh này, tiện nói với người nọ.

Ánh mắt của người nọ đối diện với ánh mắt của Tần Việt, ngay lập tức có chút ngượng ngùng, quay đầu lại không nói gì.

Tiền Thiên Thiên lập tức cười ngọt ngào nhìn anh, sắc mặt Tần Việt rất khó coi, không hiểu sao lại giúp cô nói chuyện làm gì, cô dám vén tay áo đi vào, chẳng lẽ còn sợ tình huống nho nhỏ này.

Tần Việt mặc kệ cô, trực tiếp đi tới quầy thu ngân, Tiền Thiên Thiên ngoan ngoãn theo sau anh, nhìn xung quanh, tìm kiếm kẻ đã làm Tần Việt bị thương.

Anh trai đầu trọc ngồi trên ghế ở quầy thu ngân, liếc nhìn Tiền Thiên Thiên, cười nói: "Tiểu Việt Việt thực sự dẫn bạn gái tới rồi, khi nào giới thiệu với mọi người đây."

Tần Việt: "Cô ấy không phải."

Anh trai hói kia nói: "Thật không? Vậy thì cậu dẫn cô ấy đi làm gì, xem trò vui."

"Vậy thì phải hỏi cô ấy." Tần Việt hờ hững nhún vai.

Đôi mắt của anh trai đầu trọc ở trên người Tiền Thiên Thiên quá lâu, Tần Việt nhíu mày, cố ý vô tình mà di chuyển một bước, chặn tầm nhìn của anh đầu trọc.

"Cô bé, nhìn quen quen, chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa?" Anh trai đầu trọc đứng dậy, hai tay cầm máy tính tiền, hai mắt khóa chặt Tiền Thiên Thiên.

Anh đầu trọc này ở trong lăn lộn trong xã hội đã lâu, sẽ lộ ra một chút khí chất "không phải người tốt", cho dù không có ác ý, nhưng những cô gái nhỏ bình thường khi gặp phải người như vậy nhất định sẽ rất sợ.

Tiền Thiên Thiên không phải là một cô gái nhỏ, cô ấy mỉm cười: "Ông chủ, với diện mạo của ông như vậy, nếu tôi đã gặp qua, nhất định sẽ rất ấn tượng."

Anh đầu trọc cười: "Ông chủ cái gì, Tiểu Việt Việt đã mang đến đây. Nếu không phiền thì cứ gọi Anh Hói là được."

"Anh Hói." Cô ngọt ngào hét lên.

Anh Hói mỉm cười, lập tức lấy một hộp Wahaha* trên kệ đưa qua, Tiền Thiên Thiên cũng không khách khí: "Cảm ơn anh Hói."

* Wahaha là một loại sữa chua uống giống Yakult

Không ngờ là Tiền Thiên Thiên lại có thể cùng Anh Hói nói chuyện vui vẻ, Tần Việt nói: "Người ở đâu?"

Anh Hói chỉ chỉ vào trên đầu nói: "Xử lý như thế nào tùy cậu."

Tiền Thiên Thiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Tần Việt bước lên lầu, Tiền Thiên Thiên hút Wahaha: "Tần Việt, làm sao anh lại gặp được Anh Hói?"

Khi cha Tiền đến một số nơi quan trọng, ông ấy sẽ mang theo vệ sĩ, có một số người Tiền Thiên Thiên đã gặp qua, hơn nữa cô ở nước ngoài du học, cộng với môi trường học tập và làm việc, đã gặp đủ loại người, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được khia chất của anh đầu trọc đó, không giống như ông chủ của quán net.

Tần Việt chỉ là học sinh trung học lớp 10, làm sao có thể quen biết loại người này lại có quan hệ tốt nữa chứ.

"Việt ca, người ở đây." Tầng 2 có người thăm dò, nhìn thấy Tần Việt, mỉm cười, "Anh Hói đã tốn không ít sức lực mới có thể bắt cậu ta đến, tên nhãi này tên là Tôn Tiểu Phàm, học lớp 11, cũng có chức cao, không nghĩ tới..."

Tôn Tiểu Phàm mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất.

Cảnh tượng này khiến Tiền Thiên Thiên nhíu mày, Wahaha cũng không uống, cô nghĩ tầng hai cũng là quán net, Tôn Tiểu Phàm cũng chơi game ở đây, Tần Việt đến giải quyết với cậu ta. Cô nhất quyết đi theo, hoàn toàn là để giúp Tần Việt "báo thù".

Không nghĩ lại là một căn phòng trống, Tôn Tiểu Phàm đã bị đánh thành một bộ dạng không thể phản kháng như vậy.

Có điều gì đó không đúng.

Tần Việt đi về phía Tôn Tiểu Phàm, Tiền Thiên Thiên kéo tay áo anh trong tiềm thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net