15. Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị (@GaLuoiCanThi)

#30.08.2021

Học sinh các lớp liên tiếp làm ồn lên, động tĩnh ồn ào nháy mắt làm cô hoàn hồn.

Dư Thính kinh ngạc, cảm thấy mặt mình hơi nóng, mà thiếu niên trước mắt chỉ nhìn cô khó hiểu, cuối cùng vươn tay sờ trán cô.

Nóng.

Cậu lại sờ sờ trán mình, cũng rất nóng.

Cuối cùng đưa ra kết luận ——

‘Chúng ta bị sốt.’

Nhìn kỹ thì sắc mặt Yến Từ xác thực không tốt lắm, Dư Thính không nhịn được hỏi: “Yến Từ, có phải cậu bị bệnh nên mới đi học trễ không?”

‘Tôi sẽ uống 1500ml nước ấm.’ Yến Từ nghiêm túc trả lời.

Ý gì đây?

Dư Thính suy tư, bỗng nhiên hiểu ra: “Cậu nói, nếu uống nhiều nước ấm thì sẽ hết bệnh?”

Yến Từ gật đầu.

Dư Thính cạn lời, á khẩu không trả lời được.

“Này… Uống nước ấm có thể trị bệnh sốt?” Tuy rằng các nhà khoa học có nói uống nhiều nước ấm là tốt, nhưng chưa nghe nói uống nhiều nước ấm sẽ hạ sốt.

Yến Từ chậm rãi viết chữ: ‘Nước ấm có thể làm nhiệt độ trong cơ thể truyền ra bên ngoài thông qua nhiệt độ cơ thể phát ra, nên có thể hạ sốt.’ Ngòi bút dừng lại, sau đó tốc độ viết tăng lên, ‘Cậu cũng nên uống.’

“...”

Đúng là cô đọc ít sách, nhưng cũng đừng tưởng bở cô dễ bị lừa.

“Cậu ở đây chờ tớ một chút.”

Nói xong, Dư Thính nhanh chóng chạy đến văn phòng, thông báo vắng tiết với giáo viên rồi kéo Yến Từ đi đến phòng y tế.

Cơ thể Dư Thính thuộc thể hàn, cho dù là mùa hè thì tay cũng rất lạnh, làm cho nhiệt độ lòng bàn tay cậu dịu đi không ít. Yến Từ không nhịn được cúi đầu, móng tay cô được phủ một lớp sơn móng màu hồng nhạt, cả bàn tay cô chỉ giữ chặt được ba ngón tay cậu, giống như đang nắm góc chăn vậy, rất mềm.

Yến Từ biết mình không nên như vậy, nhưng cậu tự động bỏ qua điểm giới hạn trong lòng, cẩn thận dùng lòng bàn tay chạm vào móng tay cô.

Dư Thính không hề phát hiện, Yến Từ nhấp nhấp môi, cẩn thận nhìn cái ót của cô, sau đó lại chọc chọc.

“Yến Từ, cậu không thích bị tớ kéo hả?” Dư Thính ngẩng mặt, đôi mắt to tròn đầy vẻ nghi ngờ, nói xong liền buông tay ra, “Nếu cậu không thích thì phải nói ngay.”

Sao lại chọc tới chọc lui, giống như con nít vậy.

Cảm giác mềm mại biến mất làm Yến Từ sửng sốt, ngơ ngác nhìn tay mình.

“Yến Từ, cậu đi nhanh lên.”

“Thôi, để tớ kéo cậu đi cho rồi.” Dư Thính lại lần nữa nắm lấy ba ngón tay của cậu, cũng mặc kệ cậu có thích hay không.

Lông mày Yến Từ giãn ra, ngoan ngoãn bị kéo đi.

“Quý Thời Ngộ, đó không phải là đại tiểu thư cùng với tiểu bạch kiểm chúng ta gặp hôm trước sao? Hoá ra là học chung trường à.”

Trên đường hai người khiến không ít người chú ý, trong đó có vài người ban thực nghiệm.

Nam sinh ghé vào lan can nhìn xem, thỉnh thoảng Quý Thời Ngộ sẽ đáp lại mấy lời tám nhảm của cậu.

Quý Thời Ngộ đang cúi đầu đọc sách bỗng nhiên thất thần, cầm lòng không đậu nhìn về phía Dư Thính.

Dư Thính 1m6 đứng bên cạnh Yến Từ 1m88 rất giống một con mèo nhỏ xinh đáng yêu.

Cậu chú ý tới hai bàn tay đang nắm kia, rất nhiều lần ở kiếp trước, Dư Thính đều nắm tay cậu giống vậy, cho dù cậu không thích việc đụng chạm tay chân với cô, nhưng cô vẫn như cũ không biết mệt, luôn ríu rít nháo nhào ở bên cạnh, giống như không để ý việc cậu lạnh lùng với cô.

“Tớ vừa đi hỏi mấy người ban 7, nam sinh bị đại tiểu thư lôi kéo tên là Yến Từ, hình như là học sinh đặc thù được tuyển vào ban 7. Nhóc con, đại tiểu thư nhà cậu đang có tinh thần giúp đỡ người nghèo à nha.”

Bạn cùng lớp nói rất nhiều làm cậu thấy tâm phiền ý loạn.

Quý Thời Ngộ khép sách vở lại, xoay người quay về lớp.

“Quý Thời Ngộ, cậu làm xong bài tập nhóm rồi sao? Bên này của tớ xảy ra chút vấn đề, cho tớ mượn tham khảo chút đi.”

Ngữ khí Hạ Thất Tịch mềm mỏng, cậu nghe thấy nhưng không trả lời cô.

Ánh mắt cô gái hơi nghi ngờ, nhẹ nhàng kéo tay áo cậu: “Quý Thời Ngộ?”

Quý Thời Ngộ ngước mắt, đem bài tập đưa qua.

“Chậc, trách không được đại tiểu thư di tình biệt luyến, cậu xem, Quý Thời Ngộ đối xử hoàn toàn khác với Hạ Thất Tịch mà.”

“Đúng vậy, tớ muốn nói, nam sinh mới được Dư Thính coi trọng kia đẹp trai hơn Quý Thời Ngộ nhiều.”

Cho dù là học sinh ban thực nghiệm, nhưng họ cũng rất yêu thích drama.

Những lời bàn luận to nhỏ này không thoát được lỗ tai cậu, Quý Thời Ngộ vô cớ cảm thấy không thoải mái, cuối cùng đứng dậy rời khỏi nơi làm cậu thấy không khẻ này.

Nào biết, chân trước Quý Thời Ngộ vừa mới đi, sau lưng có hai nam sinh đùa giỡn đánh tới, Quý Thời Ngộ tránh không kịp, bị ngã thật mạnh xuống đất, đau đớn truyền đến từ mắt cá chân là cậu lập tức kêu thành tiếng.

“ A Ngộ ——!”

Tiếng thét chói tai vang lên,xung quanh loạn thành một đoàn.

Trong phòng y tế.

Yến Từ ngoan ngoãn ngồi đó cô giáo y tế kiểm tra. Cô giáo kêu cậu há mồm, cậu lập tức há mồm; kêu cậu đo nhiệt độ cơ thể, cậu liền đo nhiệt độ cơ thể; bộ dáng nghiêm trang giống y hệt mấy bạn nhỏ đang học mẫu giáo.

Dư Thính đứng bên cạnh lo lắng bất an: “Cô ơi, Yến Từ sao rồi? Có nghiêm trọng không?”

Gương mặt cô giáo bất đắc dĩ: “Bạn học nhỏ, em đã hỏi 8 lần rồi, bạn em chỉ bị sốt nhẹ thôi, uống thuốc chờ hết nóng thì sẽ không sao nữa.”

Gương mặt Dư Thính héo úa: “Vậy cần truyền dịch không? Cần nghỉ học vài ngày không?” Cô chưa thấy qua người bệnh nào chỉ cần uống nước ấm thôi là đã khoẻ lại, không bình thường, rất không bình thường.

“Không cần đâu, em tới đây, lấy nước cho cậu ta uống thuốc, nếu khó chịu quá thì xin giáo viên về nhà nghỉ ngơi.”

Dư Thính vừa mới nhận ly giấy dùng một lần, chỉ thấy vài thiếu niên vội vàng xong vào phòng y tế: “Cô ơi, Quý Thời Ngộ vừa bị đụng ngã ở hành lang, cô mau xem cậu ấy có bị làm sao không đi.”

Quý Thời Ngộ?

Tay Dư Thính cầm ly giấy, cùng Quý Thời Ngộ mắt to mắt nhỏ trừng nhau.

Trong nháy mắt, đôi tay đặt trên vai bạn học của Quý Thời Ngộ nắm chặt, thế nhưng cậu lại quên mất đau đớn ở mắt cá chân.

“Đại tiểu thư cũng ở đây à, cậu mau đến xem chân A Ngộ đi.”

Dư Thính rũ mắt, suýt chút nữa nói ra mấy lời khinh bỉ.

“Vậy các cậu đỡ cậu ta ngồi xuống đi.”

Dư Thính tránh đường, bọn họ đem Quý Thời Ngộ đặt xuống giường bệnh kế bên giường Yến Từ đang nằm.

Dư Thính đưa nước cho Yến Từ uống nước trước, sau đó chạy qua xem tình huống. Mắt cá nhân cậu sưng đỏ lên, nhìn qua thì không bi thương đến xương, nhưng chắc khoảng một tuần mới khỏi hẳn.

Dư Thính nhịn không được mừng thầm, hắng giọng kìm nén sự vui vẻ, nhíu mày nói: “A Ngộ, sao cậu lại không cẩn thận như thế, đang êm đang đẹp mà cũng bị thương được.”

“Còn không phải do mấy thằng khờ ở ban 3 chơi parkour ở hành lang sao.”

“Ồ.” Dư Thính khom lưng, “A Ngộ, cậu có đau lắm không?” Nói xong, ngón tay dùng sức chọc mạnh vào mắt cá chân cậu.

Quý Thời Ngộ đau đến mức giật thót lên.

Vẻ mặt cô gái áy náy: “Tớ không cố ý, có phải làm đau cậu hay không?”

Cô hơi nghiêng đầu, khuôn mặt trắng nõn, hai mắt nhìn cậu chăm chú, nhìn qua thì giống như đang thật sự quan tâm cậu.

“Không đau.” Quý Thời Ngộ cố nén đau đớn, không nhịn được nhìn về phía giường của Yến Từ.

Cậu im lặng không nói một lời nằm giường, trầm mặc, không có cảm giác tồn tại.

Quý Thời Ngộ quan sát Yến Từ, hiện tại Yến Từ còn chưa có khí thế kinh người của 7 năm sau, tuy rằng rất đẹp trai nhưng ánh mắt tro bụi làm cậu nhìn qua vô cùng ảm đạm.

Dư Thính sẽ không thích kiểu người này.

Cô thích châu báu phát ra ánh hào quang, càng rực rỡ cô càng thích.

Đoán chừng, lần này chẳng qua là muốn chơi đùa mà thôi.

“Lần trước gặp mặt còn chưa chính thức chào hỏi, tôi tên Quý Thời Ngộ.”

Yến Từ không trả lời, vẻ mặt hờ hững.

Bạn học bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Yến Từ hình như không thể nói…”

Lúc này có thêm học sinh bị bệnh vào phòng y tế, bởi vì tình huống của Yến Từ không quá nghiêm trọng nên không thể tiếp tục nằm trên giường bệnh. Cậu còn chưa hạ sốt, Dư Thính muốn làm đơn xin nộp cho cô giáo y tế, quyết định xin nghỉ.

“Yến Từ, cậu tự đi có được không?” Dư Thính không yên tâm, “Thôi, để tớ đỡ cậu.”

Cô giữ chặt cánh tay Yến Từ, động tác nhẹ nhàng đỡ cậu ra khỏi phòng y tế.

Khi cửa mở ra, Yến Từ đột nhiên xoay chân một chút, một nửa cơ thể không nặng không nhẹ dựa vào vai cô, sau đó quay đầu lại, nhàn nhạt để lại một ánh mắt, giống như là khiêu khích.

Quý Thời Ngộ nhướng mày, lại lần nữa nhớ tới đời trước, Yến Từ luôn cho cậu cảm giác nghẹn khuất, cảm giác hiện tại giống y hệt kiếp trước.

...

Dựa vào nguyên tắc của người tốt, Dư Thính trực tiếp đưa Yến Từ trở về nhà.

Cô đỡ Yến Từ nằm xuống giường, để thuốc lên bàn, dặn dò: “Cậu nhớ phải uống thuốc, đúng rồi, nhà cậu có gì ăn không? Bữa tối có muốn ăn cháo không, tớ gọi giao đến cho cậu, cậu ăn xong nhớ phải uống thuốc.”

Dư Thính gọi cơm hộp, xác định không còn gì để nói, đứng dậy chuẩn bị về nhà.

Kết quả vừa mới ra đến cửa, Yến Từ đột nhiên gọi cô lại: “Thính… Thính.”

Dư Thính dừng chân.

Một tay Yến Từ chống lên cửa sổ ở phòng ngủ, thân hình cao cao gầy gầy, gương mặt do bị bệnh nên có vẻ hơi đần đần, giống như chú chó con bị cơn mưa xối ướt, đã ướt dầm dề lại còn rất đáng thương, nhiều hơn là nhìn rất vô tội.

“Có, có chuyện gì sao?”

Yến Từ đi đến trước ghế dựa, lôi lôi kéo kéo: “Thính… Thính.”

Vẻ mặt của cậu y như là muốn được khen thưởng vậy.

Kia là ghế dựa ngày đó cô chọn mua ở thương thành, đại não Dư Thính hoạt động, miễn cưỡng hiểu ý cậu.

Cô đi qua ngồi xuống ghế, “Thoải mái, cậu ngồi thử có thấy thoải mái không?”

Yến Từ rất vừa lòng.

Cậu vẫn luôn không ngồi vào cái ghế này, bởi vì đây là vị trí của Dư Thính, chỉ có thể để lại cho Dư Thính, ngoại trừ Dư Thính thì ai cũng không được.

Lúc này Yến Từ ngồi xuống đối diện cô.

So với cái bàn nhỏ nhỏ thì thân thể cậu càng cao lớn hơn.

Hai người mặt đối mặt, im lặng không nói, cũng không làm gì, cứ nhạt nhẽo ngồi nhìn nhau.

“Tớ về trước đây, lát nữa cháo sẽ giao đến, cậu nhớ phải ăn đó.”

Yến Từ lắc đầu, viết ra giấy.

Dư Thính thò đầu lại nhìn: “Tôi đưa cậu?”

Yến Từ nhìn kỹ khẩu hình của cô, nói lại lần nữa: “Đưa.”

“Không cần đâu, chú Lý sẽ đến đây đón tớ.”

Cậu cố chấp lặp lại: “Đưa.”

“...”

Rồi rồi.

Vậy đưa đi.

Yến Từ đưa cô đến đầu hẻm, cho đến khi Dư Thính lên xe mới xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng khuất xa của tiểu đáng thương, Dư Thính không nhịn được hỏi: “Chú Lý, chú nói một người tự lo sinh hoạt cho bản thân từ nhỏ đến lớn, có phải rất vất vả không?”

Đây là lần đầu tiên cô hỏi vấn đề cao thâm như vậy, chú Lý vừa buồn cười vừa kinh ngạc, “Sao Thính Thính lại đột nhiên nói thế?”

“Yến Từ bị bệnh, không có ai chăm sóc.” Dư Thính dựa người vào cửa sổ xe, cảm thấy đồ ăn vặt trong tủ lạnh không còn ngon nữa.

Bởi vì do sinh non nên Dư Thính cũng thường xuyên bị bệnh.

Đặc biệt là khi còn nhỏ, ba ngày bệnh nhẹ, năm ngày bệnh nặng, nhưng mỗi lần bị bệnh đều có rất nhiều người chăm sóc cô, chẳng lo sợ không còn cha mẹ chăm sóc, bên cạnh còn có chị cả, anh hai, dì Tô, khi nhàm chán còn có thể bắt nạt Quý Thời Ngộ để giết thời gian.

Nhưnh Yến Từ cái gì cũng không có.

Ngay cả lúc bị bệnh cũng chỉ có thể uống 1500ml nước ấm.

Cô bất lực thở dài, về sau phải cố gắng đối xử tốt với tiểu đáng thương hết mức có thể.

Tranh thủ làm cho năm cánh sao trên đỉnh đầu cậu biến thành năm viên đá đỏ hạnh phúc, như vậy cậu ấy sẽ được hạnh phúc viên mãn, mà cô cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ đọc đến chương đại kết cục.

Nói đến nhiệm vụ, Dư Thính mới nhớ tới hôm nay cô chưa đăng nhập vào app.

Theo lý thuyết, cô giúp đỡ bạn học chính là chuyện tốt, thế nào app cũng phải khen thưởng cho cô ít nhất 2 tệ.

Nhưng mà giây tiếp theo, Dư Thính không còn đẹp mặt nữa.

‘Kiểm tra đo lường cho thấy người dùng có hành vi trốn học yêu đương, khấu trừ 5 điểm. Điểm số hiện có: 14.’

?

???

Yêu đương?

Ai yêu đương?

Con mẹ nó nói cho rõ ràng, cô cùng ai yêu đương!!

________
🐣: Một ngày ngồi lì trước máy tính edit 8 chương truyện là cảm giác gì?!! ರ╭╮ರ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net