65. Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị

#12.04.2022

Sau một thời gian điều trị phục hồi chức năng, Dư Thính được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt xuống phòng bệnh thông thường.

Hằng ngày, mỗi lần thay thuốc, Dư Thính nhìn vết sẹo trước ngực không ngừng thở dài, Dư Dung đang gọt táo bên cạnh như đọc được suy nghĩ của cô, nói: “Chờ em khoẻ rồi thì chị dẫn em đi làm phẫu thuật xóa sẹo, vậy nên đừng lo lắng quá.”

Dư Thính nghe cô nói vậy thì không thở dài nữa, nhìn Dư Dung nói: “Chị ơi, em muốn chơi điện thoại.”

Dư Dung miễn cưỡng đưa điện thoại qua, “Chỉ được chơi 10 phút.”

“Em biết rồi.”

Dư Thính cầm điện thoại, cô muốn gửi tin nhắn cho Yến Từ.

Cô lục lọi trong cửa hàng sticker nửa ngày trời, cuối cùng chọn được một nhãn dán con mèo sữa vô cùng dễ thương gửi qua.

Yến Từ: ‘Ừ.’

Ý gì đây?

Dư Thính không hài lòng: ‘Cậu không muốn nói gì hết sao?’

Yến Từ lập tức hiểu ý, gửi qua cho cô hai nhãn dán cũng hơi dễ thương.

Lúc này Dư Thính mới hài lòng: ‘Hôm nay cậu không đến thăm tớ à?’

Yến Từ: ‘Chờ tôi làm xong bộ đề thi này thì sẽ đến thăm em ngay.’

Dư Thính thấy hơi buồn bực.

Chẳng phải những cặp đôi mới yêu hận không thể một ngày 24 tiếng dính với nhau như sam sao? Sao đến lượt Yến Từ thì lại lạnh lùng như thế? Chẳng lẽ cậu thấy chán cô rồi? Không có khả năng không có khả năng, bọn họ ngay cả giai đoạn yêu nhau nồng cháy còn chưa có, làm sao lại nhảy đến giai đoạn kế tiếp nhanh như vậy.

Dư Thính: ‘Giải đề thi cũng chẳng có tiền, không bằng qua đây chơi với tớ nữa là.’

Yến Từ: ‘Có.’

‘Đại học Thanh Hoa cần gấp một trăm sinh viên tình nguyện đến làm bài kiểm tra và đưa ra nhận xét, khi hoàn thành đầy đủ yêu cầu của chúng tôi, các sinh viên tình nguyện có tham sẽ nhận được 10000 tệ.’

Không được lung lay.

Nếu không có tiền thì Thính Thính sẽ ghét bỏ cậu.

“Thính Thính, đến giờ nghỉ ngơi rồi.”

Dư Thính bĩu môi bỏ điện thoại sang một bên, hậm hực nằm xuống giường.

Từ lúc nhập viện đến bây giờ, cô và Yến Từ chỉ gặp mặt đúng năm lần, theo lý thuyết thì tiểu đáng thương lẽ ra nên dính cô không bỏ chứ, tại sao….

“Không vui?” Dư Dung nở nụ cười hơi âm hiểm, “Bởi vì Yến Từ không đến thăm em?”

Dư Thính bị nhìn thấu tâm tư, rầu rĩ phồng má, xoay lưng không để ý đến Dư Dung nữa.

Một lát sau, Dư Thính xoay người lại, hỏi: “Chị ơi… Quý Thời Ngộ sao rồi?”

Dư Thính vẫn luôn cố ép bản thân quên đi hết mọi chuyện, nhưng những chuyện đó lại không ngừng tái hiện trong đầu cô. Cô không nhớ rõ hoàn cảnh bản thân bị bắt cóc, nhưng lại nhớ rất rõ nội dung trong truyện tranh. Dư Thính cảm thấy buồn nôn, tức giận, sợ hãi, còn có sự chua xót.

Cô không hiểu, không hiểu tại sao Quý Thời Ngộ lại hận cô đến vậy, không hiểu tại sao cậu ta có thể dùng phương thức kinh tởm như thế để trả thù cô.

Vụ bắt cóc này chắc chắn có liên quan đến cậu ta, Dư Thính muốn biết Quý Thời Ngộ sẽ trả giá như thế nào cho chuyện này.

“Tuổi còn nhỏ, hậu quả gây ra quá nhẹ, chỉ phán mấy năm tù, bên nhà trường cũng không bị yêu cầu ghi chép chuyện này vào học bạ của cậu ta. Nhưng em yên tâm, chị sẽ không để cậu ta làm hại em.”

Dư Dung đau lòng xoa trán Dư Thính.

Mấy tháng ngồi tù có thể sẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Quý Thời Ngộ, chờ sau khi cậu ra được thả ra, mới chính thức đối mặt với bóng tối thật sự. Dư Dung không tin một người lớn lên trong cuộc sống lại xa hoa, lại có thể sống tốt cuộc đời của người bình thường. Giữ cậu ta ở tầng chót xã hội, một bụng tài năng không có chỗ phát huy, với tính tình kiêu ngạo đó, chắc rằng sẽ không chịu làm những công việc nhìn sắc mặt của người khác. Dĩ nhiên, Dư Dung cũng sẽ không để cho cậu ta sống yên ổn ở Giang thành này.

Dư Dung gọt xong quả táo, cắt thành từng miếng nhỏ đút cho Dư Thính ăn: “Ăn một miếng đi.”

Dư Thính há miệng cắn.

“Ngọt không?”

Dư Thính mềm mại làm nũng: “Được chị đút ăn chắc chắn là ngọt rồi ~”

Dư Dung bật cười: “Không ngọt bằng miệng em.”

Dư Thính đảo mắt, nhích cơ thể lại gần Dư Dung: “Chị ơi…”

“Ừ?”

Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt Dư Dung, nhỏ giọng thì thầm: “Em có thể yêu sớm không?”

Dư Dung đương nhiên hiểu cô đang ám chỉ điều gì, cố ý trêu chọc cô không trả lời. Nửa ngày trời trôi qua, gương mặt Dư Thính càng ngày càng mất mát. Lúc này Dư Dung mới lên tiếng: “Tính cách của Yến Từ và Quý Thời Ngộ không giống nhau, Yến Từ là một người rất nghiêm túc, nếu thích một người, thì là thích cả một đời. Nếu em chỉ nhất thời muốn trải nghiệm cảm giác yêu đương, thì tốt nhất là đừng dây dưa với Yến Từ.”

Dư Dung nói vậy, một mặt là bảo vệ Yến Từ, một mặt bảo vệ Dư Thính.

Người như Yến Từ, nếu muốn làm chuyện gì điên rồ chắc chắn sẽ khủng khiếp hơn cả Quý Thời Ngộ. Dư Thính còn nhỏ, cô không muốn con bé bị tổn thương về phương diện tình cảm.

“Em không phải nhất thời muốn yêu đương, em muốn… Ở bên cậu ấy cho đến sau này.”

Dư Thính lắc lắc mũi chân, trong đầu nhớ lại hình ảnh kia.

Bàn tay thiếu niên nắm chặt giấy gói kẹo, ôm chặt hồi ức rời khỏi nhân gian.

Cô biết tình cảm mình dành cho Yến Từ, nhưng không chắc chắn; cho đến khi trái tim cô quặn đau lúc nhìn thấy hình ảnh đó, cô biết mình “xong” rồi.

Dư Thính không dám chắc cô và Yến Từ có thể đi đến cả đời hay không, nhưng cô muốn thử xem.

“Vậy em phải cố gắng học cho tốt, Yến Từ thông minh như vậy, không thể để cậu ấy xem thường em.”

Dư Thính nghe vậy liền biết Dư Dung đồng ý cho cô yêu sớm, gật đầu thật mạnh.

Một tháng sau, Dư Thính chính thức được xuất viện.

Còn mấy ngày nữa là đến Tết Trung Thu, Dư gia chưa bao giờ náo nhiệt như năm nay, cả gia đình cùng tụ họp, còn có thêm nhiều gương mặt mới, nhìn xem mọi người vui vẻ biết bao nhiêu.

Dì Tô sẽ sớm phân công người làm quét dọn biệt thự, còn trồng thêm hoa mới trong hoa viên. Dư Thính chỉ cần mở cửa ra thì đã chứng kiến được sự tươi mát của hoa viên Dư gia, ngoài ra mẹ Hạ còn làm thêm rất nhiều món ăn mới, chuẩn bị cho dịp Tết Trung Thu.

“Tiểu Dung, ngày mai con gọi Giang Hoài đến nhà chúng ta đi, năm nay thằng bé cũng chỉ có một mình.”

Ăn xong bữa tối, dì Tô vừa dọn dẹp vừa nói chuyện với Dư Dung.

Nghe lời này, Hạ Thất Tịch đang phụ dì Tô dọn dẹp hai mắt sáng lên, nhảy đến trước mặt Dư Thính lắc lắc tay cô: “Vậy Dư Thính có muốn mời Yến Từ đến đây không? Hình như cậu ấy cũng chỉ có một mình.”

Dư Thính liếc nhìn Dư Dung, rồi nhìn dì Tô, cuối cùng đỏ mặt cúi đầu xuống.

Vậy, vậy chẳng phải là giống như đến ra mắt phụ huynh sao?

Thấy cô yên lặng không nói lời nào, Hạ Thất Tịch lại lắc lắc tay cô: “Đồng ý đi mà ~”

“Để, để tới hỏi ý kiến Yến Từ cái đã!” Nói xong, Dư Thính cấp tốc chạy về phòng.

Cô đóng chặt cửa phòng, leo lên giường lăn lóc vài vòng, lúc này mới bình tĩnh lại mà gửi tin nhắn cho Yến Từ.

‘Yến Từ, Hạ Thất Tịch nói tớ mời cậu đến nhà ăn Trung Thu.’

Không được.

Nhắn như thế nhìn giống như Hạ Thất Tịch muốn gặp Yến Từ hơn cả cô.

Dư Thính xoá tin nhắn, soạn một tin khác: ‘Ngày mai đến nhà tớ ăn Trung Thu.’

Cũng không được, quá hung dữ, chẳng khác gì đang ra lệnh cho cậu ấy.

Dư Thính bắt đầu thấy rối rắm, ngồi suy nghĩ nên nhắn thế nào cho hợp lý.

Cho đến khi tiếng ting vang lên mới lôi kéo cô ra hỏi đống suy nghĩ hỗn độn đó.

Là thông báo chuyển khoản từ Yến Từ.

Phản xạ có điều kiện, cô bấm nhận, sau đó nhìn thấy số tiền có năm con số liền kinh ngạc trợn to mắt.

Yến Từ… Lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Trong lúc hốt hoảng, đối phương đã gửi thêm bốn chữ: ‘Cho em giữ tiền.’

Sau đó lại thêm một tin nhắn: ‘Trung Thu vui vẻ.’

Dư Thính chậm rì rì gửi lại ba dấu chấm hỏi: ‘Cậu đi vay nợ sao?’

Yến Từ: ‘Tiền học bổng, tiền thưởng cuộc thi khoa học kỹ thuật, tiền tham gia sự kiện.’

Dư Thính hít một ngụm khí lạnh: ‘Vậy tiền của cậu chuyển qua cho tớ để làm gì?’

Cậu hỏi của cô làm Yến Từ thấy khó chịu: ‘Không phải tiền của tôi, trong sách nói, tiền lương đều phải đưa cho bạn gái giữ, bọn họ có thể, tôi cũng có thể.’

Không những làm được điều bọn họ làm được, còn phải làm được nhiều điều bọn họ không làm được.

Dư Thính im lặng nhìn khung chat.

Anh bạn trai này… Có vẻ thích cô rất nhiều.

Dư Thính: ‘Cậu đưa hết tiền cho tớ rồi, vậy cậu phải làm sao?’

Yến Từ: ‘Không sao, tôi có tiền tiết kiệm phòng hờ.’

Dư Thính: ‘Cũng là sách dạy cho?’

Yến Từ: ‘Ừ!’

Thông qua dấu chấm than này, Dư Thính có thể tưởng tượng được vẻ mặt kiêu ngạo của cậu khi gửi tin nhắn này.

Cậu cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, cho dù không hiểu ý nghĩa của những hành động này, nhưng lại nguyện ý vì tình yêu của bọn họ mà làm những nhiều tốt đẹp nhất.

Rõ ràng không ăn kẹo những Dư Thính lại cảm thấy rất ngọt ngào.

Dư Thính gọi điện thoại cho cậu, bên kia bắt máy rất nhanh.

“Thính Thính.”

Giọng nói quen thuộc thì thầm bên tai, không nhanh không chậm, vô cùng dịu dàng.

Dư Thình yêu cầu bản thân bình tĩnh lại: “Yến Từ, tớ muốn đón Trung Thu với cậu.” Cô nói, “Cậu có đồng ý không?”

“Trong sách nói không bao giờ được từ chối yêu cầu của bạn gái.” Giọng nói Yến Từ có chút ý cười, “Cho nên tôi đồng ý.”

_________
🐣: (「'・ω・)「


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net