Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

May quá không phải là gặp ma.

Thở phào một hơi, đồng thời, Thời Mộ lại có chút tiếc nuối, điểm tâm không có rồi...

“Vậy chúng ta đi đón Thâm ca đi, lão Hoàng đưa chìa khóa cho cậu rồi hả?”

Bọn họ chỉ còn cách ký túc xá nam hai bước, nếu ba người cùng quay lại cũng có chút lãng phí thời gian. Thời Mộ lại bỏ di động vào cặp, nói: “Một mình tôi đi, các cậu giúp tôi xách cặp về đi.”

Ném cặp vào ngực Chu Thực, Thời Mộ cầm chìa khóa đi vòng trở về tòa nhà dạy học.

Nhìn bóng lưng cô rời đi, hai người Chu Thực và Hạ Hàng Nhất trở lại ký túc xá.

Phòng thể dục ở lầu một, mượn ánh trăng trong trẻo, Thời Mộ chậm rãi đi về phía trước, đến phòng thể dục, lạch cạch dùng chìa khóa mở cửa chống trộm.

Trong phòng, Phó Vân Thâm hai tay ôm ngực, âm hiểm lạnh lùng nhìn cô.

Thời Mộ sờ sờ mũi, chậm chạp đi vào, áy náy cười hai tiếng: “Thâm ca, ở đây ổn không?”

Phó Vân Thâm hít sâu, đưa tay bóp mũi cô. Thời Mộ kêu đau, cậu không có buông tay, cắn răng nghiến lợi: “Mấy cậu được đấy, quên sạch tôi luôn nhỉ, sao cậu lại không quên đầu mình ở đây thế?”

Bị bóp mũi, giọng Thời Mộ ồm ồm: “Buông, đau ...”

Phó Vân Thâm hừ lạnh buông tay.

Cô ôm cái mũi đau, đôi mắt tố cáo: “Cậu không nói tiếng nào, ai mà chú ý, hơn nữa, cậu cũng không biết gọi cho Chu Thực và Hạ Hàng Nhất à?”

Phó Vân Thâm không cảm xúc nói: “Tôi không có số của hai người đó.”

Thời Mộ cười khanh khách.

Xưa nay, Phó Vân Thâm không ưa Chu Thực, cho dù ở cùng nhau, mỗi ngày hai người đều cúi đầu không gặp ngẩng đầu lại gặp, hoàn toàn không cần thiết lưu số điện thoại di động, WeChat thì có, chỉ phiền cậu ta cứ dăm ba bữa lại bốc phét trên vòng bạn bè nên cậu luôn để trạng thái ẩn. Mới vừa rồi có liên lạc nhưng Chu Thực lo kể chuyện ma nên hoàn toàn không chú ý. Về phần Hạ Hàng Nhất? Người ta mới vừa vào ở một ngày thì làm gì có lưu số điện thoại. Vì thế, người Phó Vân Thâm liên lạc nhiều nhất chính là Thời Mộ, gọi hồi lâu, rốt cuộc cũng được bắt máy trong tình trạng pin sắp hết.

Phó Vân Thâm bực bội, mũi chân đá đá bắp chân nhỏ của cô: “Cậu muốn nói gì với tôi?”

Thời Mộ gãi gãi đầu, môi ngập ngừng: “Ừm, một mình... sống ổn không?”

Đôi mắt cậu sa sầm.

Thời Mộ vội vàng đứng thẳng, thành khẩn nói: “Con trai, xin lỗi nha, sau này ba sẽ không bỏ con lại nữa.”

Dứt lời, cô không sợ chết kéo đầu người ta xuống vai mình, cẩn thận sờ tóc cậu: “Con trai ngoan, có lẽ bị dọa sợ rồi.”

Phó Vân Thâm: “...”

Phó Vân Thâm: “Cậu có tin bây giờ tôi bóp cậu chết liền không.”

Tin chứ.

Thời Mộ nới lỏng tay.

Hai người đang trò chuyện, không chú ý có tiếng bước chân ngoài cửa đang tới gần.

Lão Hoàng đi tuần tra thấy chìa khóa đang cắm trong ổ khóa, sắc mặt lập tức trở nên cộc cằn, thầm mắng Thời Mộ và mấy thằng nhóc chết tiệt kia, rõ ràng đã nhắc nhở, kết quả vẫn quên rút chìa khóa ra.

Bất đắc dĩ lắc đầu, sau khi khóa cửa kỹ, anh ta cầm chìa khóa rời khỏi tòa nhà dạy học.

Có lẽ điện sẽ không có ngay được, sau khi thấy xung quanh không có gì bất ổn thì lão Hoàng quyết định trở về ngủ sớm.
Thời Mộ chủ động đeo cặp của Phó Vân Thâm lên lưng, nịnh nọt chạy đi mở cửa. Cô đẩy mấy lần, cửa chống trộm vẫn không hề suy suyển. Thời Mộ buồn bực, rõ ràng cô không khóa cửa mà...

“Sao rồi?”

Thời Mộ hung hăng kéo nắm cửa, nói: “Có phải cửa hư rồi không, mở không ra?”

Phó Vân Thâm cau mày, hỏi: “Cậu rút chìa khóa ra chưa?”

Một sự im lặng bao trùm.

Thời Mộ vỗ đầu một cái, bừng tỉnh hiểu ra: “Chết rồi, tôi quên rút...”

Phó Vân Thâm cố nén xúc động muốn bùng nổ. Phòng thể dục này chỉ có một cánh cửa sổ, trước đó có học sinh bò vào trộm dụng cụ thể dục. Vì ngăn ngừa tình huống này lại xảy ra nên trường đã cố ý gắn thêm lưới bảo vệ, trừ khi là người bằng giấy, nếu không thì hoàn toàn không ra được.

Phó Vân Thâm nhoài người trên bậu cửa sổ nhìn ra ngoài: “Không có chìa khóa ở ngoài, rốt cuộc cậu có rút ra hay không thế hả?”

Bị hỏi vậy, Thời Mộ ngược lại bối rối, tìm kỹ từ trên xuống dưới, đôi mắt mờ mịt: “Nếu tôi rút rồi, tại sao trên người không có? Nếu tôi rút rồi thì tại sao bên ngoài cũng không có?”

Không phải gặp ma rồi đấy chứ?

Cũng không đúng, ma quỷ trộm chìa khóa làm gì?

Phó Vân Thâm khẽ cắn răng, hung tợn dúi quả đấm trước mặt cô: “Tôi thật sự rất muốn đánh cậu.”

Cho dù có đánh, cũng không ra khỏi đây được.

“Gọi điện thoại cho Chu Thực, bảo cậu ta đi tìm lão Hoàng mở cửa cho chúng ta.”

Thời Mộ à lên, sờ túi tìm điện thoại di động, không tìm thì đã không sầu rồi[1], vẻ mặt cô vẫn cứng ngắc như ban đầu, cô lui về sau hai bước, cẩn thận nhìn cậu: “Điện thoại di động... bỏ trong cặp rồi.”

[1] Nguyên văn 不摸不打紧: đây là phương ngữ Hồ Nam, câu này theo mình hiểu là không tìm thì không bận tâm, khẩn cấp.

Lúc ấy tiếp điện thoại xong liền thuận tay ném vào cặp, nghĩ rằng sẽ không cần đến...

Thấy Phó Vân Thâm sắp nổi giận, Thời Mộ vội nói: “Cậu, điện thoại di động của cậu đâu?”

Phó Vân Thâm cười lạnh, quơ quơ cái điện thoại sớm đã tắt nguồn: “Nhờ hồng phúc của cậu, hết pin rồi.”

Còn nửa cục pin cuối cùng đã dùng để gọi hết tiểu gay tổ tông này rồi.

Thời Mộ lắc đầu: “Thâm ca, cái điện thoại này của cậu không được rồi, trở về mau đổi đi.”

“Móa.”

Cậu đạp vào mông Thời Mộ, thấp giọng mắng: “Câm miệng cho ông.”

Thời Mộ che mông rất oan ức, nói tới nói lui đều do Phó Vân Thâm cả, nếu cậu không bị nhốt ở đây, cô sẽ qua mở cửa cho cậu ấy sao? Hai người sẽ bị nhốt ở đây sao? Cô còn chưa mắng ai đâu đấy, thằng nhóc này cũng dám phát cáu à.

“Không sao, Chu Thực thấy chúng ta chưa về, nhất định sẽ tìm người dẫn chúng ta ra ngoài.” Thời Mộ rất chắc chắn.

Còn Chu Thực và Hạ Hàng Nhất... vì cúp điện nên đã đi nằm sớm, hiện tại đã an ổn tiến vào mộng đẹp.

Việc đã đến nước này, Phó Vân Thâm cũng không thể nói gì nữa, trừ chờ đợi ra thì không còn cách nào.

Thời Mộ nhìn xung quanh một vòng, phòng thể dục này không có thứ gì, ngay cả một cái bàn cũng không có, phía sau có hai giá đỡ, bên trên đặt mấy quả bóng rổ và bóng đá tả tơi, dưới đất là máy ghi âm chưa kịp cất, trừ những cái đó ra cũng chỉ còn lại có hai cái ghế, không còn gì nữa cả.

Thời Mộ kéo ghế ngồi xuống, rảnh rỗi đá chân, đoán có lẽ do Phó Vân Thâm không mấy vui vẻ nên điểm huynh đệ của cô vẫn không tăng lên, cái này khiến Thời Mộ có hơi khó chịu.

Thời gian nhanh chóng trôi qua nửa tiếng. Trong khoảng thời gian này, hai người không ai nói gì. Thời Mộ ngáp một cái, có vẻ buồn ngủ: “Quái lạ nhỉ, sao hai cậu ấy còn chưa tới?”

Phó Vân Thâm bình tĩnh nói: “Bọn họ sẽ không tới.”

Thời Mộ nhìn về phía cậu.

“Bị cúp điện, có lẽ ký túc xá đã khóa từ sớm rồi.”

“...”

“Vậy chúng ta làm sao giờ...”

“Làm sao à? Có thể làm sao, chỉ có thể chịu đựng ở đây cả đêm.”

Phó Vân Thâm vứt cặp xuống đất làm gối đầu, trải áo khoác đồng phục học sinh dưới đất để nằm, đưa lưng về phía Thời Mộ nhắm mắt lại.

Thời Mộ phồng má, vô cùng buồn bã: “Vậy... vậy tôi ngủ ở đó nha?”

Cậu không lên tiếng.

Thời Mộ nằm xuống, chậm rãi nhích tới, mặt dày hỏi nhỏ: “Thâm ca, cậu có thể chia cho tôi cái vạt áo với được không?”

Hu hu hu hu, nền đất rét lắm, cô lạnh quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net