Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng, khi đến lớp thì Thời Mộ rõ ràng cảm thấy ánh mắt quái lạ của mọi người, bọn họ đều ngầm xa lánh cô, bàn luận xôn xao, đến khi thấy Thời Mộ nhìn qua thì mới vội vã rời đi.

Vào A15, trong lớp học vẫn huyên náo, Thời Mộ chào hỏi các bạn nhưng lại nhận về sự hồi đáp cực kỳ lạnh lùng. Trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ, ôm mối nghi ngờ trở về chỗ ngồi.

“Phó Vân Thâm, cậu có cảm thấy bọn họ rất kỳ quặc không.” Thời Mộ vừa lấy sách giáo khoa ra, vừa hỏi Phó Vân Thâm đang ngồi phía sau.

Phó Vân Thâm ném cặp xuống, mau chóng thu lại ánh nhìn, cậu chẳng cảm thấy kỳ quặc gì cả, ở đây đã bảy năm, cậu luôn nhìn thấy loại ánh mắt thế này, những người này thích xem náo nhiệt lại thích làm màu, nói không chừng là chuyện ngày hôm qua cúp học đã bị người biết rồi.

“Thời Mộ, Phó Vân Thâm, thầy chủ nhiệm gọi các cậu kìa.” Trưởng lớp truyền lời xong, khinh thường liếc hai người.

Thời Mộ càng buồn bực, kéo tay áo Phó Vân Thâm: “Thầy chủ nhiệm gọi chúng ta làm gì? Có phải... chuyện cậu giúp tôi trèo tường cúp học bị người ta tố giác rồi không?”

Thời Mộ càng nghĩ càng cảm thấy đúng, ôm tâm trạng thấp thỏm đi cùng Phó Vân Thâm đến phòng làm việc của thầy chủ nhiệm. Dọc theo đường đi, vẫn có không ít người nhìn, trừ học sinh còn có thầy cô, trong lòng Thời Mộ hồi hộp, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy thầy chủ nhiệm tìm họ không phải chỉ vì chuyện cúp tiết thôi.

Xa xa, hai người nghe được tiếng lão Hoàng quát tháo bên trong.

“Tôi nói tất cả những thứ trên đó đều là giả, ông nghe không hiểu tiếng người à?!”

“Nói tôi là súc sinh ư, tôi có đi thuê phòng với học sinh không!”

“Đó là vu oan! Là vu khống! Là tổn hại quyền và danh dự của tôi! Nếu ông đây bắt được sẽ đánh gãy chân nó đấy!”

Tiếng Lão Hoàng quát to, hoàn toàn nổi trận lôi đình.

Cửa phòng được gõ vang, hai người đẩy cửa vào.

Trong phòng làm việc, lão Hoàng nổi gân xanh, đôi mắt đỏ bừng, hiển nhiên bị tức không nhẹ. Thầy chủ nhiệm ngồi bên trên, cả khuôn mặt cũng đang nhăn nhó.

Thời Mộ liếc nhìn lão Hoàng, đi lên vài bước: “Chủ nhiệm, thầy gọi bọn em ạ?”

Cuối cùng thầy chủ nhiệm mới nói, quay laptop qua, đối diện với màn ảnh trước mắt: “Các người còn gì để giải thích không?”

Đó là diễn đàn đại học của Lĩnh Thành, hầu như cả học sinh trung học các cấp của Lĩnh Thành đều đăng ký vào diễn đàn này để trao đổi, gồm có Nhất Trung, Nhị Trung, tất cả trung học tư nhân vân vân. Thời Mộ lướt nhìn, lúc thấy tựa đề thì trong lòng kinh ngạc.

[Trường trung học liên kết Anh Nam bị tuồn thầy trò yêu nhau, thầy giới tính nam, học sinh giới tính nam, kích thích chưa?]

Chủ topic đăng hai bức ảnh, một bức là lão Hoàng lái xe vào trường học, còn một bức là Thời Mộ và lão Hoàng ôm nhau. Tất cả mọi người biết trường trung học liên kết Anh Nam là trường quý tộc, quản lý hoàn toàn khép kín, nếu không phải tình huống đặc biệt, học sinh tuyệt đối không thể tự tiện rời trường. Hai tấm hình này rất rõ ràng, cô mặc đồng phục học sinh, chỉ lộ phân nửa gò má, trừ khi là người quen, nếu không chắc hẳn sẽ không nhận ra. Lão Hoàng cũng khá thảm, đối phương không làm mờ biển số xe của anh ta, mặt anh ta cũng đối diện ống kính, có thể nghĩ bất kể chuyện này là thật hay giả, sau này lão Hoàng đều không thể làm thầy giáo được rồi.

Cô đọc nội dung bên dưới.

[Có thể thấy, một nam sinh lớp mười một cúp tiết, cả ngày không về, đến tận hai giờ khuya mới trở về ký túc xá, đứng ở cửa còn dây dưa dây cà với thầy giáo. Là một nhà giáo nhân dân, hành động của người này có phải có chút không ổn rồi không? Là một học sinh, có phải đã làm mất thể diện học sinh chúng ta không? Tôi muốn biết, Anh Nam muốn giải thích và xử lý vụ tai tiếng này thế nào đây?]

—— kích thích à nha!

—— Tôi học ở trường trung học liên kết Anh Nam này, đây hình như là giáo viên thể dục của trường bọn tôi, Hoàng Thư Lãng ấy nhỉ?

—— Cậu kia là ai, không nhìn rõ mặt lắm? Có vẻ đẹp trai ra phết.

—— Ôi mịa, Thời Mộ!! Thời Mộ A15!!

—— Tởm lợm thật! A15 toàn một đám bại hoại, bình thường tên Thời Mộ này trông rất ẻo lả, gớm quá.

—— Tôi cũng học A15, ban đầu Thời Mộ này còn nịnh nọt Phó Vân Thâm nữa cơ, quả nhiên người phân theo nhóm, vật họp theo loài.

—— Ủa, Phó Vân Thâm là ai?

—— Một tên hung thủ giết người, bảy năm trước gây xôn xao một thời đấy.

Bên dưới càng ngày càng thô bỉ khó nghe, Thời Mộ hoàn toàn không đọc nổi nữa.

Các trường trung học trọng điểm cũng kỳ thị đám con em nhà giàu chỉ biết dựa vào ba mẹ mà không có bản lĩnh gì, trường trung học liên kết Anh Nam là trường học quý tộc, thành tích tổng hợp hoàn toàn chẳng ra sao, chỉ cần dựa vào các mối quan hệ thì có thể chen chân vào trường đại học top 5 của Lĩnh Thành, đến cả Nhất Trung cũng xem thường bọn họ, cộng thêm vụ án lúc trước có một nam sinh đáng ghét nào đó xâm hại bạn cùng phòng, càng khiến danh tiếng của Anh Nam rớt thê thảm, có một dạo khiến hiệu trưởng Anh Nam không ngóc đầu lên được. Hôm nay, trường lại bị phanh phui ra chuyện như vậy, có thể biết ban lãnh đạo trường học đã giận sôi máu thế nào.

Bọn họ vẫn im lặng, thầy chủ nhiệm điên tiết vỗ bàn hai cái: “Nói đi chứ, câm hết rồi hả.”

Thời Mộ nắm chặt quả đấm, ngẩng đầu lên: “Nếu chuyện liên quan đến em và thầy Hoàng, tại sao lại gọi Phó Vân Thâm tới đây, cậu ấy đâu có dính dáng gì đến chuyện này.”

“Không dính dáng?” Thầy chủ nhiệm bật cười, liên tục gật đầu: “Giỏi giỏi giỏi, giỏi cho câu không liên quan, mấy em đăng nhập vào diễn đàn trường học của chúng ta xem thử đi.”

Thời Mộ lấy điện thoại di động ra, gõ địa chỉ web Anh Nam, diễn đàn hiện lên, chỉ có học sinh của trường mới có thể đăng ký vào. Cô gõ mật mã, vào trang đầu, liếc nhìn tin tức đỏ chói ở trên cùng.

[Ẩn danh: SM và PVT của A15 ở sau núi của trường học, e hèm?]

[Lầu một: Tôi đã hiểu vì sao giữa S và M phải thêm chút gì đó rồi.]

[Lầu hai: Cái giề? PVT SM với ai hả???]

[Lầu bốn: Vãi? PVT bị người ta SM ở sau trường học á.]

[Lầu năm: SM [1] là Thời Mộ, PVT là Phó Vân Thâm.]

[1]: SM vừa có nghĩa là kiểu quan hệ tình dục, vừa có nghĩa là tên viết tắt của Thời Mộ trong tiếng Trung, mình tính đổi là TM luôn mà sợ mất đi ý chơi chữ này.

[Lầu sáu: Ối giời ơi!! Thời Mộ SM Phó Vân Thâm ở sau núi á hả, đây rốt cuộc là biến thái hay đạo đức vặn vẹo vậy giời ơi!]

[Lầu bảy: ??? Thời Mộ biến thái, SM Phó Vân Thâm còn xoa nắn cậu ta?]

Đề tài càng ngày càng sai lệch, chủ topic có lẽ không nhịn được, gửi thẳng một bức hình lên. Trên hình, Thời Mộ đang đè trên người Phó Vân Thâm, dựa theo góc độ kia, hai người dường như đang đang làm chuyện gì đó không thể miêu tả vậy.

Thời Mộ cau mày, sắc mặt lập tức thay đổi. Cô không ngờ rằng hình ảnh hai người họ bị người chụp rồi phát tán ra ngoài, thậm chí cô còn nghi ngờ có phải có ai đó đang chơi cô không. Thế nhưng ở trường đến tận bây giờ, ngoài chuyện của Tô Thiên Lỗi ra, cô vẫn làm tốt, im như thóc, sau khi Tô Thiên Lỗi đi, không hề dây vào bất kỳ ai.

“Em có biết đã có bạn chuyển tiếp tấm hình này ra ngoài rồi không. Thời Mộ, em nổi danh khắp Lĩnh Thành rồi đấy!” Thầy chủ nhiệm vò đầu bứt tai, sau khi không sờ được cọng tóc nào mới tức giận thở hổn hển: “Em có biết người bên ngoài đang nói gì về chúng ta không? Nói Anh Nam chúng ta không có bản lĩnh, nói Anh Nam chúng ta nên đổi thành trang web hẹn hò đi là vừa, còn làm trường học gì nữa, còn dạy học sinh thế nào! Mấy người nói nghe thử xem, bây giờ mấy người bắt Anh Nam chúng ta phải đặt sĩ diện ở đâu!”

Thầy chủ nhiệm giận trừng hai mắt, nước bọt văng tung tóe vào mặt Thời Mộ, Thời Mộ phải đành lùi ra sau.

Thầy chủ nhiệm chống nạnh: “Tôi cũng không phải người không biết lý lẽ, bây giờ tôi đang cho em một cơ hội để giải thích hợp lý đấy.”

Sắc mặt Thời Mộ bình tĩnh: “Em không có gì để nói.”

Lão Hoàng không comeout, cô cũng không thể nói, cho dù nói cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi gì, không thể nói ra chuyện tối qua được, sẽ không ai tin cả, sẽ chỉ khiến người khác nghĩ cô bị điên, sẽ chỉ làm nó trở nên càng ngày càng nát bét thôi.

“Em trong sạch, em chỉ là bạn cùng phòng của Phó Vân Thâm mà thôi, có mối quan hệ thầy trò thuần khiết với thầy Hoàng, chỉ vậy thôi, không còn gì nữa cả.”

Rốt cuộc, câu nói này khiến chủ nhiệm bộc phát: “Cmn chứ không còn gì nữa! Hình ảnh đã truyền đi khắp nơi rồi, em lại dám nói với tôi rằng không còn gì nữa? Em nói tôi nghe xem thầy giáo và học sinh kiểu gì mà nửa đêm nửa hôm đi ra ngoài! Thầy Hoàng, Thời Mộ, tôi nói cho mấy người biết, nếu mấy người không có câu trả lời thích hợp thì lập tức cút xéo cho tôi!!”

“Cmn, ông làm gì mà rống với bọn nhỏ thế hả!”

Thầy chủ nhiệm quát tháo Thời Mộ một trận, lão Hoàng vội vàng che chở, kéo cô ra phía sau mình, dáng người cao lớn giúp ngăn cô với ánh nhìn của chủ nhiệm.

Lão Hoàng hất hàm: “Ai làm người đó chịu, chuyện này không liên quan gì đến Thời Mộ và Phó Vân Thâm, tôi tự nguyện nghỉ việc, tôi cũng sẽ gửi một bài đăng thanh minh trên web. Ông yên tâm, tôi sẽ không để chuyện của tôi làm tổn hại tới danh dự trường học đâu.”

“Các người đã làm tổn hại rồi đấy thôi!” Thầy chủ nhiệm oán trách đầy căm giận: “Lão Hoàng à lão Hoàng, cậu không phải là trẻ con ba tuổi nữa, cậu cho rằng cậu nghỉ việc là có thể giải quyết vấn đề lần này sao? Tôi nói cho cậu biết, không đời nào!”

Từ khoảng bốn giờ sáng thì chuyện này đã bị phanh phui, đến sáu giờ thì tăng đột biến, tít lập tức đội trang đầu. Không bao lâu sau, chủ tịch trường học gọi điện thoại tới, từ đầu đến giờ, huyết áp thầy chủ nhiệm tăng vọt, hiện tại não cũng giật đến phát đau.

Bình ổn hơi thở, thầy chủ nhiệm nhìn về phía Phó Vân Thâm: “Phó Vân Thâm, em ở lại. Thầy Hoàng, hai người ra ngoài trước đi.”

Lão Hoàng hung dữ trợn mắt nhìn thầy chủ nhiệm, khoác vai Thời Mộ rời khỏi phòng làm việc.

Sau khi cửa đóng chặt, ông ta uống hai viên thuốc hạ huyết áp, đợi tâm trạng hơi bình phục thì mới nói: “Sáng hôm nay chú họ của em đã gọi điện thoại cho tôi, có ý không mong em dính vào chuyện này, cho nên chỉ cần em đăng bài đính chính phủi sạch quan hệ với Thời Mộ, phần còn lại nhà trường sẽ giải quyết thay em.”

Khác với khi nãy, thái độ của ông ta với Phó Vân Thâm hòa hoãn không ít.

Phó Vân Thâm nheo mắt: “Có ý gì.”

“Tấm hình kia chụp nghiêng, mặt của em cũng không bị lộ, nếu em chủ động ra mặt giải thích, nhà trường sẽ tìm ra một người tương tự với em...”

Không chờ ông ta dứt lời, Phó Vân Thâm cười khẩy.

“Các thầy muốn tìm người gánh tội thay, bán thí Thời Mộ và thầy Hoàng?”

Vẻ mặt thầy chủ nhiệm lập tức thay đổi, quát lớn: “Phó Vân Thâm, xin em đừng nói khó nghe vậy, đều suy tính vì danh dự trường học thôi, chẳng lẽ em muốn vứt bỏ danh tiếng của Anh Nam? Cho dù em không suy nghĩ cho Anh Nam, em cũng nên lo cho bản thân em, cho chú họ của em chứ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net