Chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nhan Y Ca

Beta: An

Nửa đêm, mọi âm thanh ồn ào lúc sáng đều trở nên im lặng.

Kí túc xá của công nhân viên chức trường còn sáng lên một ngọn đèn nhỏ. Lão Trần, thầy giáo chủ nhiệm lớp 12A1, nửa ngồi ở trên giường, dùng máy tính lướt xem diễn đàn. Chuyện này vừa ra, ông ta có thể nghĩ ngay tới lão Hoàng. Mặc kệ anh ta có phải đồng tính luyến ái hay không, có phải cùng học sinh làm chuyện đó hay không thì buổi tối cùng học sinh đi ra ngoài rồi còn ở cửa ấp ấp ôm ôm, chính là anh ta không đúng.

Có lẽ là ý trời. Ngày đó lão Trần từ câu lạc bộ đêm trở về trường học có chút muộn. Sau đó ông ta nhìn thấy lão Hoàng từ bên ngoài tiến vào, còn dẫn theo cả học sinh mới vừa chuyển trường không bao lâu. Nếu ông ta nhớ không lầm, chính bởi vì học sinh mới kia mà Tô Thiên Lỗi phải chuyển trường, kéo theo ông ta cũng phải chịu nhiều liên lụy.

Tính tình lão Hoàng nóng nảy, chuyện gì anh ta cũng đều phải cắm một chân. Hai người không lâu trước đây còn bởi vì chuyện thi đấu mà cãi lộn một trận. Thù mới hận cũ chồng chất, lão Trần hận đến ngứa răng, không cần suy nghĩ, lén lút theo. Cuối cùng, anh ta cũng đã bị ông ta bắt được nhược điểm.

Thử hỏi biện pháp tốt nhất để hủy diệt một người là gì?

Không phải bạo lực, mà là lời đồn.

Lời đồn chính là virus, từ nhỏ khuếch tán đến lớn, khiến người trốn cũng không có chỗ mà trốn. Nhớ đến mấy năm trước cũng có vụ giáo viên đồng tính xâm hại học sinh, lão Trần quyết định bắt đầu ra tay từ chỗ đó. Mánh lới này vô cùng hoàn mỹ, chắc chắn không bao lâu chuyện đó sẽ lan rộng ra, nháo đến ồn ào huyên náo.

Lão Hoàng đã có bản lĩnh đuổi đi học sinh của ông ta, ông ta cũng sẽ không để học sinh anh ta được yên ổn!

Đang reload, màn hình của ông ta đột nhiên đen sì. Lão Trần sửng sốt, khởi động lại một lần nữa. Màn hình máy tính bỗng nhiên nhấp nháy, soạt một chút sáng lên.

Một màu đỏ đậm, vô cùng chói mắt.

Lão Trần hoảng hốt, máy tính của ông ta không phải là bị virus rồi chứ?

Đã thế vào lúc này, cameras máy tính đột nhiên mở ra, đối diện mặt ông ta. Phía sau lưng, một đôi mắt đỏ máu đang trừng mắt nhìn ông ta .

Tròng mắt lão Trần trừng lớn, ông ta cảm thấy là thức đêm xuất hiện ảo giác. Nhắm mắt lại mở, chớp chớp liên tục. Trên cổ ớn lên một mảnh lạnh lẽo, lão Trần hô hấp dồn dập. Cổ cứng đờ từ từ quay lại. Trên vai, một cặp cánh tay cơ bắp lôi kéo ông ta, còn mang theo một cỗ hơi thở ghê tởm.

Này không phải mơ

Đây là sự thật...

Người đang lúc hoảng sợ thì không thể làm ra phản ứng gì. Thân thể ông ta dường như không phải của ông ta nữa mà đang bị điều khiển. Đôi tay bị kéo, đặt ở trên bàn phím, cameras chậm rãi lập loè.

Qua hình ảnh trên máy tính, ông ta nhìn thấy chính mình như đang bị thiêu đốt, nhưng lại không cảm thấy đau, bộ dáng quá mức đáng sợ.

Roẹt, roẹt.

Hình ảnh lập loè, một người xuất hiện. Lão Trần không thể xác định được đó có phải người hay không bởi vì hắn không có mặt, không có ngũ quan, đầu như là bị khí cầu gắn vào bên trong, vặn vẹo thống khổ. lão Trầntrượt tầm mắt xuống. Người này mặc áo ngủ giống hệt với mình. Thậm chí bức tranh treo ở vách tường đằng sau đều giống nhau như đúc!

Ông ta bỗng nhiên giơ tay, lão Trần ở đầu máy tính bên này cũng đi theo giơ tay.

Không động đậy, thậm chí không phản kháng.

Con chuột bắt đầu chuyển động, click mở bưu kiện, tìm được hòm thư của hiệu trưởng, bắt đầu đánh chữ.

[ Báo cáo giáo viên chủ nhiệm ban nhất. Thầy Trần lớp 12, làm việc tư lợi, gây rối kỉ cương, bôi nhọ người khác, tham ô tài sản chung, ra vào câu lạc bộ đêm, trái với kỷ luật, lén thu phong bì của phụ huynh học sinh. Chỉ vì thầy Hoàng gián tiếp chặt đứt tài lộ, liền bịa đặt lời đồn ác ý bôi đen thầy Hoàng cùng hình tượng trường học. Dưới là chứng cứ chứng minh. ]

Con chuột bắt đầu hướng mã hóa hồ sơ máy tính, tròng mắt lão Trần cơ hồ muốn lòi ra, quai hàm thống khổ run rẩy.

Cái kia không thể chuyển....

Không thể.

Đinh.

Bưu kiện gửi đi thành công, không thể rút về.

Lão Trần cảm thấy trước mắt tối sầm, té xỉu ở trên giường bất động.

*****

Hôm sau

Lão Trần bởi vì làm trái với kỷ luật trường học, bị giao cho các ngành liên quan tiếp thu xử lý. Đồng thời, trường học ở trên trang chủ phát ra thông báo. Trên diễn đàn, các tin bôi đen trong một đêm bị quét sạch như không có chuyện gì xảy ra. Mọi người đều cho đó là một trò đùa, đã qua thì cho qua, không ai để trong lòng. Trên diễn đàn Anh Nam, quan hệ của Thời Mộ cùng Phó Vân Thâm cũng bị cắt bỏ sạch sẽ. Chủ yếu hầu hết mọi người chỉ quan tâm đến chuyện của lão Hoàng vì thế tin ấy xóa hay không xóa cũng chả ai chú ý.

Sáng tinh mơ, học sinh đều đeo cặp sách hướng đến khu dạy học.

Thời Mộ nghiêng mình treo cặp sách, há mồm ngáp liên tục. Phó Vân Thâm đi theo bên cạnh cũng ngáp một cái biếng nhác. Giống như lây bệnh, Chu Thực cũng ngáp một cái. Hạ Hàng Nhất nhìn nhìn bọn họ, trong lòng suy nghĩ liệu có phải cậu ta cũng nên ngáp một cái.....

"Hay thật, tôi thế mà lại có thể cùng cậu trở thành anh em." Chu Thực khoác cánh tay lên bả vai cậu, "Anh em chí cốt không thể có chỗ giấu diếm. Cậu thành thật nói, nhà cậu đến cùng làm gì?"

Câu này hỏi xong, Phó Vân Thâm cũng tò mò liếc mắt qua.

Hạ Hàng Nhất đẩy đẩy kính trên mũi :

"Thế hệ trước không có điều kiện tốt, vì để sống sót đều ra ngoài làm kiếm sống. Có người sẽ chết ở bên ngoài, không chút tung tích. Người dắt thi phụ trách tìm bọn họ, sau đó mang về nhà. Nhà chúng tôi chính là nhà có nghề dắt thi sớm nhất."

Chu Thực không khỏi nhớ tới những bộ phim cương thi đã xem trước đó*. Phía sau lưng có chút run rẩy. "Vậy nhà cậu có thể dựa vào cái này kiếm bao nhiêu?"

Hạ Hàng Nhất lắc đầu, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: "Đi một chuyến ngắn thì bảy ngày, lâu là mấy tháng. Thời gian càng dài, nguy hiểm càng nhiều. Hiện tại so ra kém trước kia rất nhiều. Trước kia giao thông không tiện, thông tin khó khăn, người nhà không có cách nào mới tìm người dắt thi. Bây giờ đường xá thông suốt, còn có máy bay. So với dắt thi, người nhà của họ sẽ chọn một phương thức vận chuyển an toàn hơn. Tôi là đời dắt thi cuối cùng, cũng thật là cuối cùng . . ."

Thời Mộ nhìn về phía Hạ Hàng Nhất. Trong chuyện, Hạ Hàng Nhất cũng không thích nghề nghiệp của gia tộc mình. Xem ra bây giờ so với không thích chính là cảm giác bất lực khi nghề nghiệp gia truyền sắp biến mất. Tất cả gánh nặng gia tộc đều đặt lên vai thiếu niên này, mà cậu ta không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó thất truyền, bị lãng quên.

"Vậy nhà cậu hiện tại dựa vào gì để kiếm ăn?"

Hạ Hàng Nhất suy nghĩ: "Trồng trọt."

Trồng trọt.

Hai chữ này làm người ngậm muỗng vàng - Chu Thực cảm thấy phá lệ đau lòng kịch liệt. Hắn đã xem qua sinh hoạt ở nông thôn trên TV, cực kì gian khổ. Lại nhìn Hạ Hàng Nhất, điều kiện sống thiếu thốn, đoán chừng từ nhỏ gặm cải trắng mà lớn lên.

Chu Thực dùng sức ôm lấy Hạ Hàng Nhất, thống khổ: "Anh em, bây giờ tôi nghĩ lại lúc trước từng muốn làm khó dễ cậu, hận không thể đánh chết tôi trong quá khứ. Cậu khoan dung độ lượng, đừng tìm tôi so đo. Được rồi, nếu không thì cậu đánh tôi một quyền đi."

Người ta lần đầu tiên lên thành phố đã không hề dễ dàng. Kết quả cậu còn bắt nạt người ta, thật không phải là người! Chu Thực nghĩ thôi cũng muốn đánh chính mình!

Hạ Hàng Nhất cúi đầu nhịn cười, nắm tay giả vờ định đánh vào mặt cậu ta.

Phó Vân Thâm thuận miệng hỏi: "Nhà các cậu chỉ trồng trọt sao?"

Hạ Hàng Nhất: "Ờ, mẹ của tôi bên kia mở mười mấy trại chăn nuôi chuột đồng. Thịt tôi đưa cho các cậu ăn ngày đó chính là làm từ chuột đồng nhà mình. Cha tôi nói, trong nhà kia chỉ là mấy trăm mẫu đất, còn trồng chè gì đó..."

Thời Mộ lỗ tai giật giật, mẫn cảm bắt được con số, run run rẩy rẩy: "Chỉ có..... Trăm mẫu đất?"

Hạ Hàng Nhất gãi gãi đầu, có chút xấu hổ: "Nhà chúng tôi rất nghèo. Các cậu không xem thường tôi, tôi thật sự rất vui. Mẹ tôi lúc đưa tôi tới còn nói, nếu như tôi không thi đậu đại học, liền phải làm trồng trọt cả đời."

". . . " Thời Mộ che ngực, cảm thấy nhân sinh rất u ám.

Hạ Hàng Nhất nhìn sang Thời Mộ, mặt đầy ao ước: "Nghe Bối Linh nói, cậu lần trước kiểm tra toán học max điểm, thật hâm mộ cậu. Nếu thành tích học tập của tôi đi lên, đoán chừng cũng không cần trồng trọt."

Thời Mộ liên tục khoát tay, ngữ khí bất lực: "Cậu đừng nói, tôi không xứng đi cùng một chỗ với các cậu."

Cô quá nghèo khó.

Nghèo khó như cô căn bản không có tư cách cùng các đại lão đứng cùng nhau.

Trong truyện thảo luận Nam chủ là tên nghèo đều là gạt người, ngẫm lại cũng đúng, dắt thi có thể kiếm mấy đồng tiền? Có thể nuôi cả một nhà sao? Nhất định phải phát triển thêm nghề phụ! Chỉ là cái nghề phụ này quá khổng lồ.

"Ai, đó có phải Lưu Vũ hay không ?"

Mấy người dừng bước lại, nhìn sang.

Bị Chu Thực đánh một trận nặng, Lưu Vũ được người nhà đỡ lấy. Lưng cậu ta còng xuống, ánh mắt trống rỗng, miệng nói liên miên lải nhải mấy lời nghe không hiểu. Thần trí có vẻ mơ hồ. Buổi tối hôm qua xử lý xong lão Trần, Thời Mộ lại để cho nam quỷ thuận tiện thu dọn Lưu Vũ một chút. Không quá ác độc, đều là một ít trò mèo. Ví dụ như đi nhà xí từ trong bồn cầu duỗi ra một cái tay, trở về gặp được quỷ đả tường, nghe được thanh âm kỳ quái. Đều là công kích về mặt tinh thần, đến mặt người cũng không lộ. Thế mà kết quả người này thật không có tiền đồ, bị dọa sợ đến như vậy.

Thời Mộ cười nhạo, thu lại ánh mắt chuẩn bị tiến vào giảng đường.

Nhưng vào lúc này, một người đàn ông trung niên mặc âu phục, giống Lưu Vũ mấy phần tiến tới. Hắn phẫn nộ trừng Chu Thực. Cơ bắp trên mặt co rúm, hai lông mày nhíu chặt, hung dữ cảnh cáo, "Mày hẳn là Chu Thực. Chính mày đánh con trai tao thành dạng này?

Chu Thực biểu lộ khinh thường: "Đúng vậy, ai làm nấy chịu, chính là tôi làm. Nhưng ông phải hỏi con trai ông làm ra chuyện gì. Không lo học cho tốt lại đi dội phân lên người khác, phải bị đánh."

Ông ta khẽ cắn môi: "Được, mày chờ đó cho tao."

Cuối cùng lườm bọn họ một cái, sải bước ra khỏi trường học.

Chu Thực phỉ nhổ vào: "Cái thứ rác rưởi. Có bản lĩnh tới đánh tôi đi, phi!"

"Quên đi thôi cháu trai, người đều đi rồi."

Vỗ vỗ bộ ngực cậu ta trấn an một chút, bọn họ liền tiến vào giảng đường.

Mặc dù chuyện này giải quyết xong, Thời Mộ bởi vì trốn học bị phạt viết hai ngàn chữ kiểm điểm, đồng thời phải đọc ra trước mặt cả lớp.

Thời Mộ là sinh viên khoa học tự nhiên, bắt cô viết hai ngàn chữ quả thực là làm khó xử cô. Cô đánh chủ ý xấu lên Phó Vân Thâm. Phó Vân Thâm viết tiểu thuyết, chính là tác giả mạng. So với cách hành văn của nữ thần Gấm cam nước chảy mây trôi cao cao tại thượng, tuy kịch bản còn kém nhưng viết kiểm điểm hẳn là vẫn được.

Cũng không biết để Phó Vân Thâm viết thay có được thêm điểm Huynh Đệ hay không. Nếu thêm được thì không còn gì tốt hơn, vẹn cả đôi đường.

Chuông tan học kêu lên. Cô cầm sách cùng bút xoay người, đôi mắt chằm chằm nhìn cậu: "Vân vân ca ca. . ."

Phó Vân Thâm cúi đầu viết bài thi, cũng không thèm nhìn, chỉ liếc cô một cái. "Tự viết."

Thời Mộ còn chưa mở miệng đã bị đánh trở về : ". . ."

Cô không từ bỏ, đứng dậy tiến đến bên cạnh cậu. Không muốn nhìn mặt thì đụng cánh tay. Phó Vân Thâm bị nghiêng tay một cái, bút chì vạch ra ngoài 1 đường.

Phó Vân Thâm: ". . ."

"Vân Thâm ca ca, cậu liền giúp tôi một chút, cuối tuần này tôi đến nhà cậu nấu cơm cho cậu được không ?"

Thời Mộ vì cái kiểm điểm ăn nói khép nép, ỏn ẻn, thậm chí không tiếc học con gái bán manh*.

( *bán manh : làm nũng )

Phó Vân Thâm phát hiện lông tơ trên cánh tay mình dựng lên.

Cậu ngửa đầu, mặt không biểu tình.

Thời Mộ cố ý hướng cậu liếc mắt đưa tình:" Cậu nói xem, tôi cứ như vậy cậu còn có thể chịu nổi sao, hả?"

Tiếng nói vừa dứt, giấy bút trên tay liền bị thiếu niên giật qua.

Cậu cầm bút bắt đầu viết chữ, đầu bút lông sạch sẽ lại xinh đẹp.

Được như ý Thời Mộ cười cong con mắt, bắt đầu đập thiếu niên nịnh hót: "Thâm ca ca cậu thật tốt, tôi nếu là nữ khẳng định theo đuổi cậu!"

Nói thì nói như thế, nhưng Thời Mộ vẫn cảm thấy cùng đại lão làm huynh đệ tương đối tốt. Cũng may lúc trước không có chọn yêu đương. Nếu mà chọn, đại lão có thể có nghĩa khí như vậy sao? Đảm bảo tuyệt đối không thể! ! Nói không chừng còn chưa kịp tiếp cận đã đánh đến mức Gg.

[ Đinh! Điểm Huynh Đệ của Phó Văn Thâm đối với cô hạ xuống - 100 điểm. Nguyên nhân không rõ. ]

Hả? ?

Chuyện gì xảy ra? ? ?

Chẳng lẽ Vân vân ca ca hiểu lầm cô có ý tứ với cậu?!! Cho nên mới giảm hảo cảm?!

Thời Mộ một mặt hoảng sợ, bắt đầu cứu vớt lại : "Vân vân ca ca, vừa rồi tôi nói đùa. Nếu tôi là con gái khẳng định không dám theo đuổi cậu. Cậu xem, cậu một thân vương bát chi khí, phàm nhân tuyệt đối không dám đến gần.

Cũng chỉ có tôi nguyện ý làm huynh đệ cùng cậu, cho nên tôi cảm thấy cậu hẳn là nên trân trọng tôi."

Cậu chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt u ám, giọng điệu âm lãnh: "Nếu không cậu tự mình viết?"

Tròng mắt Thời Mộ đảo lia lịa hai lần, che miệng yên lặng, quay đầu đi, cũng không dám nói thêm nhiều


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net