Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nhan Y Ca

Beta: An

Trên lớp, Thời Mộ cầm bản kiểm điểm Phó Vân Thâm đã viết xong, bước lên bục giảng.

Học sinh bên dưới đều đang nhìn. Thời Mộ ho nhẹ hai tiếng, bắt đầu đọc: "Bản kiểm điểm. Tôi tên là Thời Mộ, học sinh lớp 11A15. Hôm qua tôi tự tiện trốn học. . ."

Bản kiểm điểm rất dài. Cô tình cảm dạt dào, thái độ thành khẩn, thầy giáo vô cùng hài lòng.

"Đối với chuyện này, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi. Đồng thời cũng rất xin lỗi bạn học Phó Vân Thâm." Đọc đến đoạn này, Thời Mộ ngừng trong giây lát, ngẩng đầu nhìn xuống Phó Vân Thâm ngồi phía sau. Cậu liếc nhìn cô, biểu hiện trên mặt không mặn không nhạt.

Thu lại ánh mắt, Thời Mộ tiếp tục đọc: "Tôi không nên cưỡng ép bạn học Phó Vân Thâm, ép buộc bạn mang tôi trốn học, thương tổn nghiêm trọng đến tâm trí cùng thân thể bạn học Phó Vân Thâm. . ."

Cái này là cái gì? Cô tổn thương đến tâm trí cùng thân thể của cậu ta lúc nào?

Quỷ kế!

Tất cả đều là quỷ kế!

"Từ nay tôi xin hứa, về sau sẽ không lại làm ra những việc này nữa."

Gập bản kiểm điểm lại, Thời Mộ giao cho thầy giáo.

Thầy giáo hài lòng gật gật đầu, "Tốt, em có thể trở về. Nhớ kỹ lần sau không được tái phạm nữa."

"Chờ một chút."

Thời Mộ đứng yên tại chỗ, đôi mắt đảo xuống phía dưới . Khi nhìn thấy ánh mắt của Thời Mộ, đám người vội vàng cúi đầu.

Cô đứng thẳng tắp, ngữ điệu bình ổn: "Thầy, em đã kiểm điểm xong. Những người khác có phải là cũng nên kiểm điểm một chút?"

Thầy giáo sửng sốt .

Thời Mộ nói: "Mọi người đã không còn là đứa trẻ ba tuổi, đã có khả năng phân biệt phải trái. Sau khi chuyện này xảy ra, không ít bạn học đã bỏ đá xuống giếng, tùy ý bôi đen người khác. Cho nên, em đã kiểm điểm xong, có phải là những người khác cũng cần phải kiểm điểm lại?"

Trong lớp, một khoảng lặng im.

Sau khi chuyện ấy phát sinh, bọn họ quả thật đều mang tâm trạng đến xem náo nhiệt, có chút chán ghét Thời Mộ và Phó Vân Thâm, cho nên mượn cơ hội này nói xấu không ít. Nào ngờ sự việc đảo ngược nhanh như vậy.

Thời Mộ cười nhạo: "Không sao, em chỉ là hi vọng mọi người về sau đừng làm như vậy. Chúng ta còn là bạn học cùng nhau trong một năm nữa. Không mong nhận được sự giúp đỡ của các bạn, chỉ hi vọng các bạn gặp chuyện tỉnh táo chút, đừng có đồn đại lung tung, để mà đến lúc chuyện trở nên huyên náo, ai cũng không dễ nhìn mặt nhau."

Nói xong, cô ưỡn ngực ngẩng đầu bước xuống bục giảng.

Nhìn cô, lớp trưởng khẽ cắn môi đứng lên. "Thời Mộ, tôi thay mặt mọi người xin lỗi cậu cùng Phó Vân Thâm. Thật xin lỗi."

Cậu ta cúi người thật sâu, quay người, lại cúi người hướng Phó Vân Thâm : "Lần này chúng tôi bị lợi dụng, không làm rõ ràng chân tướng sự tình liền hiểu lầm, cô lập các cậu, còn hùa theo nói xấu. Còn có Phó Vân Thâm, trước khi Thời Mộ đến, chúng tôi đã cô lập cậu, thật sự xin lỗi."

Mấy tên nhóc mười mấy tuổi đầu chưa trải sự đời. Sau chuyện này bọn họ mới ý thức được làm người không nên quá ngây thơ, không nên bị người khác khống chế suy nghĩ.

Thành tích Phó Văn Thâm không tồi. Cậu cũng là một người yên tĩnh. Mọi người đều nói cậu là tội phạm giết người, nhưng cho tới tận bây giờ cậu chưa bao giờ chân chính làm hại ai. Ngược lại, trừ cậu, mỗi người trong lớp đều là "hung thủ" hại người khác bằng áp lực ngôn từ. Bọn họ mới là người tội ác tày trời.

Đối mặt với lời xin lỗi, Phó Vân Thâm mặt mày vẫn lãnh đạm như cũ: "Không sao, hi vọng các cậu tiếp tục phát huy."

Cậu thích thanh tĩnh. Nếu những người này nhiệt tình còn phiền phức hơn.

Lớp trưởng khẽ giật mình, hiểu lầm ý tứ Phó Vân Thâm, vội vàng nói: "Cậu yên tâm, chúng tôi về sau chắc chắn sẽ không làm như vậy nữa. Mọi người nói đúng không?"

Có người cúi đầu không nói chuyện, có người bắt đầu không ngừng hưởng ứng.

Phó Vân Thâm chống cằm, đối với chuyện này không hề biểu hiện ra thái độ gì.

Lớp trưởng ngượng ngùng ngồi xuống. "Tôi, tôi nói xong rồi."

Bất kể nói thế nào, thầy giáo vẫn là rất vui mừng. Đều nói A15 là một đám học sinh xấu, nhưng xem, những đứa trẻ này tính cách không tệ chút nào.

"Người bên ngoài đều xem thường học sinh Anh Nam chúng ta, đều nói các trò toàn là phú nhị đại, không lo nghĩ gì, chỉ biết cầm tiền tiêu xài của bố mẹ. Nhưng mặc kệ bên ngoài nói thế nào, thầy tin tưởng vững chắc các em là những đứa trẻ tốt. Chỉ còn lại một năm nữa là phải thi đại học, tôi hi vọng một năm này các em cố gắng một chút, không được thua kém, phải để người bên ngoài thấy rằng các em không phải như bọn họ nói!"

Lần cổ vũ này khiến học sinh A15 lên tinh thần ngay lập tức.

Tất cả cùng nhau nói "Phải", sau đó móc ra sách vở bắt đầu học tập, bầu không khí tốt đẹp trở lại.

Buổi chiều tan học, một mình Thời Mộ đi vào phòng thể dục. Lão Hoàng cùng Bối Linh đã đến từ sớm. Phòng thể dục được quét dọn sạch sẽ. Phía trước có một chiếc camera, Bối Linh đứng thẳng ở giữa, mặc đồng phục.

Cô ném túi sách: "Thầy Hoàng, thầy không nghỉ ngơi một chút hả?"

Lão Hoàng khoát khoát tay: "Không kịp, em mau tới đây."

Thời Mộ mặt đầy nghi vấn.

"Cuối tuần phải đấu vòng loại. Chúng ta không kịp huấn luyện mà hôm nay đã phải quay video các em để gửi đi thi đấu. "

Thời Mộ hỏi: "Chúng ta không cần đi cũng được hả?"

Lão Hoàng nói: "Đấu vòng loại không cần. Video đưa lên xét duyệt, liền đến trận chung kết. Đến lúc đó trực tiếp mang các em đi sân bãi, chỉ cần động tác tiêu chuẩn, bình thường đều có thể qua. Các em không cần quá khẩn trương."

Thời Mộ gật gật đầu, đưa tay chỉnh lại quần áo cho tử tế, đứng ở bên cạnh Bối Linh .

Âm nhạc của bài thể dục bắt đầu vang lên, lão Hoàng nằm xuống quay chụp.

Trong màn ảnh, nam thanh nữ tú, hình tượng đẹp mắt cực kì. Lão Hoàng cực kì tin tưởng, chỉ dựa vào hai gương mặt này, ban giám khảo cũng không dám đánh trượt.

Bối Linh mặc dù rất khẩn trương, nhưng bởi vì ở cạnh Thời Mộ, không dám thờ ơ chút nào. Mỗi động tác đều làm nghiêm túc cực kì. Cảm xúc của cô lây nhiễm đến Thời Mộ, khiến Thời Mộ cũng phá lệ nghiêm túc.

Video một lần ghi là qua, lão Hoàng xem lập tức cực kì hài lòng. Trên mặt khó nén vui mừng: "Đẹp mắt, đợi ngày mai thầy liền gửi tới, đi, các em về đi, tuần này nghỉ ngơi thật tốt."

Từ phòng thể dục trở lại ký túc xá, ba người khác đều không có ở phòng, đoán chừng là đi ăn cơm hoặc là chơi bóng. Mượn cơ hội này, Thời Mộ nhanh chóng vọt vào nhà tắm, thay đổi ga giường bị trùm, chuẩn bị giặt lại toàn bộ những thứ này một lần. Hai ngày này có nhiều việc, bận rộn đến mức quên dọn dẹp vệ sinh cá nhân. Thời Mộ một bên chỉnh lý một bên nghĩ. Có lẽ lười biếng có thể truyền nhiễm, kể từ lúc cùng đám nam sinh này ở cùng nhau, cô càng ngày càng không chú ý những chuyện nhỏ này.

Đều do Chu Thực, lười biếng, lôi thôi làm hư cô!

Ném ga giường bẩn vào sọt quần áo, cô móc ra chìa khoá mở cửa tủ lấy ra ga giường mới. Ngăn tủ vừa được mở ra, phía đằng sau cửa liền bị người ta mở toang. Chu Thực cả người toàn mùi hôi bẩn dẫn đầu tiến đến.

Thời Mộ cả kinh đến run cả tay, quay đầu nguýt hắn: "Cậu không thể mở nhẹ nhàng một chút à?"

Chu Thực ném bóng rổ xuống đất, cười tủm tỉm. "Biết rồi biết rồi, lần sau tôi nhẹ một chút ~!"

Thời Mộ hừ lạnh không thèm trả lời cậu ta, lấy ga giường, chuẩn bị một lần nữa khóa tủ lại.

Chu Thực ánh mắt quét qua phía trong tủ, đưa tay giữ cửa tủ, "Tôi nói chứ, mỗi ngày cậu khóa ngăn tủ kĩ như thế làm gì, bên trong có vàng hay sao?"

"Không cần cậu quan tâm, đi ra!"

Thời Mộ động thủ gạt tay Chu Thực. Cô càng như vậy, Chu Thực càng là hiếu kì bên trong có cái gì. Hai người một tới hai nháo.Phó Vân Thâm cùng Hạ Hàng Nhất từ bên ngoài trở về, Thời Mộ không khỏi phân tâm. Thừa cơ, Chu Thực đẩy cô ra, kéo ngăn tủ.

Thời Mộ trừng to mắt, hít vào ngụm khí lạnh.

Trong tủ, quần áo đặt chỉnh chỉnh tề tề cùng một chút đồ dùng hàng ngày. Trừ cái đó ra, tận cùng bên trong tầng dưới cùng còn giấu một cái túi, trong túi chứa quấn ngực của cô cùng bông vải, còn có. . .

Chu Thực cũng không nhìn loạn. Đang muốn đóng lại cửa tủ, chợt thoáng nhìn nơi hẻo lánh nhất có đặt cái hộp nhỏ màu hồng phấn , Chu Thực a một tiếng, đưa tay lấy cái hộp nhỏ kia ra.

Nội tâm Thời Mộ như đứt tạch một tiếng, cảm thấy xong rồi .

Trên cái hộp mặt in mấy chữ: 7 độ C, dành cho thiếu nữ

Tuy nói là nam sinh, nhưng cũng biết đồ chơi kia là cái gì. Lập tức, ánh mắt ba người đều rơi trên người Thời Mộ .

Cái hộp kia đã mở ra, bên trong thiếu vài miếng. Chu Thực nhìn bên trái một chút, chấn kinh hỏi: "Mộ ca, cậu làm sao có đồ dùng của nữ sinh? Cậu mẹ nó hẳn là có đam mê thầm kín đi."

"Cút!" Cướp đồ vật lại, ném vào chỗ cũ một lần nữa, Thời Mộ nhanh chóng khóa cửa, "Lão tử rất bình thường, cậu mới có đam mê đó."

"Vậy tại sao cậu dùng băng vệ sinh?"

Thời Mộ dựa vào ngăn tủ, giải thích : "Là đệm."

Chu Thực càng khiếp sợ: "Cậu còn phân biệt đâu là đệm? Tôi thấy nó chính là, chính là đồ con gái dùng, cậu làm sao lại có?"

Thời Mộ mặt không đỏ tim không đập nói: "Tôi dùng để đệm giày, phòng chân thối. Hiện tại mùa hè, chơi bóng chạy hai vòng đã hôi rồi. Chủ yếu còn giảm đau, chơi bóng lâu cũng sẽ không đau chân. Tôi chính là sợ các cậu phản ứng như này nên mới cất giấu."

Chu Thực không tin: "Thật hay giả? Mặc dù đầu óc tôi đần nhưng không ngốc, cậu đừng lừa tôi."

Không chờ Thời Mộ nói chuyện, bên kia Hạ Hàng Nhất mở miệng, cậu ta đỏ mặt, có chút xấu hổ: "Đây là thật, tôi, tôi cũng dùng qua. . ."

Mùa hè trời nóng nực, trên chân ra rất nhiều mồ hô, cậu ta lại phải đi đường núi rất dài. Nghe người ta nói băng vệ sinh đệm lên chân sẽ không bị đau, cậu ta liền thử, hiệu quả cũng không tệ lắm.

Hạ Hàng Nhất mở cửa tủ ra, từ trong bao vải màu đen lấy ra ba gói băng vệ sinh còn nguyên, ném cho mỗi người một gói.

"Thời Mộ, cậu đừng có dùng đệm. Đệm công hiệu không bằng băng vệ sinh. Cậu dùng cái này."

Thời Mộ nhìn băng vệ sinh trên tay, chậm chạp chưa có hoàn hồn.

Hạ Hàng Nhất ngại ngùng cười: "Đừng khách khí, tôi mua hẳn một lượng dùng trong một năm. Bao no."

". . ."

Phó Vân Thâm nhăn lông mày, thứ đồ chơi trên tay kia tựa như là khoai lang bỏng tay Cậu ném cũng không được cầm cũng không xong. Lúc đầu tưởng tên mới đến là người bình thường, cuối cùng cũng có thể giao lưu bình thường. Bây giờ xem ra, cũng không quá bình thường.

"Tôi không cần cái này." Phó Vân Thâm trực tiếp đem băng vệ sinh nện lên đầu Hạ Hàng Nhất, cởi giày, thay quần áo.

Hạ Hàng Nhất tiến tới ngửi ngửi, chững chạc đàng hoàng: "Phó Vân Thâm, mặc dù mặt của cậu rất cao lãnh, nhưng chân cậu , nó có suy nghĩ của chính mình. Tôi đề nghị cậu vẫn nên thử đệm một miếng xem đi."

Phó Vân Thâm sững sờ, lỗ tai đỏ ửng.

Thời Mộ nhịn không được, phốc bật cười ha ha.

Cậu càng đỏ mặt hơn, nói thật nhỏ: "Ai chơi bóng đều sẽ ra mồ hôi, rửa sạch sẽ là tốt rồi. . ."

Khẽ hừ nhẹ một tiếng, Phó Vân Thâm cầm giày ra ban công giặt.

"Cậu ta không cần thì tôi lấy." Chu Thực tay trái một gói băng vệ sinh, tay phải một gói băng vệ sinh, nhìn thấy phía trên ghi đêm cùng hàng ngày, lập tức đặt câu hỏi: "Ban ngày có phải là dùng cái trắng này, ban đêm có phải là dùng cái đen này ? Không đúng, ban đêm tôi không đi ra chơi bóng mà."

Hạ Hàng Nhất lắc đầu, cũng có chút mờ mịt: " Tôi cũng không biết, đại khái chắc là vậy."

". . ."

Yên lặng nghe đối thoại, nội tâm Thời Mộ gào thét, suýt chút nữa không chịu được xông lên giảng cho bọn họ băng vệ sinh khác biệt như thế nào, cũng may cô kịp thời khắc chế lại.

Chu Thực nghe được hơi không kiên nhẫn, đem đồ vật ném lên trên giường. Hai tay một trái một phải kẹp Thời Mộ và Hạ Hàng Nhất: "Tôi hỏi các cậu, chúng ta có phải là huynh đệ hay không?"

Mở đầu bằng câu này. . .

Đoán chừng không phải chuyện gì tốt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net