Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu của Phó Vân Thâm lại càng đau, day day thái dương: "Ai bắt cậu ấy mặc đồ nữ? Đồ nữ đâu?"

Chu Thực chỉ chỉ vào cậu: "Cậu! Cậu bắt Mộ ca mặc đó."

Mặt Phó Vân Thâm ngưng trệ, mi mắt kịch liệt nhảy lên. Cậu biết nhất định là rượu làm hại người, cho nên mới nghĩ ra trò đó.

"Bây giờ cậu ấy đang ở đâu?"

Chu Thực nói: "Cậu ấy nói muốn thay quần áo nên đi đến nhà vệ sinh rồi."

Phó Vân Thâm không nói gì, đứng dậy rời đi .

Nhà vệ sinh ở ngoài hành lang, cậu đi đi lại lại, tìm hết ngăn này đến ngăn khác, đến ngăn cuối cùng thì cửa nhà vệ sinh bật mở, hai người chạm mặt nhau.

Đôi mắt mờ mịt của Phó Vân Thâm nhăn chặt lại.

Thời Mộ đã thay trang phục nữ, tóc giả dài xoăn mượt rơi trên vai, lông mày rậm và mũi cao, đôi mắt đào hoa rạng rỡ, chiếc váy vừa vặn, vòng eo thon gọn, chân thẳng dài và mảnh.

Thậm chí, cô còn tô son môi, ánh lên ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn ấm áp, đầy đặn và quyến rũ.

Phó Vân Thâm nhìn cô, bất giác im lặng.

Đột nhiên, có người từ bên ngoài đi vào, Thời Mộ còn chưa kịp nói thì đã bị nam tử phía trước dùng tay đẩy vào buồng vệ sinh, khóa cửa lại.

Thời Mộ sững sờ, "Phó Vân Thâm, cậu làm sao vậy?"

Phó Vân Thâm cũng sững sờ, ngây người nhìn cô không lên tiếng.

Ngay lúc đó, cậu coi Thời Mộ như một cô gái ...

Kỳ lạ, Phó Vân Thâm cũng không khó chịu.

Lúc khoảng 12 tuổi, Phó Vân Thâm nhận ra mình mắc bệnh sạch sẽ, không thích tiếp xúc với con gái, càng không thích tiếp xúc thân thể với mọi người, sau này lớn lên ý thức được mới bắt đầu điều chỉnh bản thân. Tình huống có vẻ giảm bớt hơn. Sau đó, cậu bắt đầu mang thái độ học tập cầu thị để xem phim, không chán ghét, cơ thể cũng sẽ phản ứng. Nhưng chỉ cần cậu hình dung nhân vật chính trong cốt truyện là chính mình, cậu liền buồn nôn, cảm thấy ghê tởm, càng thêm chán ghét tình yêu và hôn nhân .

Phó Vân Thâm từng cho rằng có lẽ hết đời này cậu sẽ như vậy, thậm chí còn nghĩ rằng sống một mình thật tốt.

Nhưng hôm nay nhìn Thời Mộ, một ý niệm rất kỳ quái chậm rãi sinh ra trong lòng cậu.

Gian phòng nhỏ hẹp, hai người dán thật sự gần.

Cậu chớp chớp lông mi, nhìn chằm chằm vào lông mày của Thời Mộ.

Thời Mộ bị cậu nhìn đến hoảng sợ, trong lòng lo lắng, cúi đầu: "Cậu... Tại sao cứ nhìn tôi thế?"

"Tôi có thể chạm vào cậu không?"

Thời Mộ cảm thấy tim mình đập thình thịch: "Hả?"

Phó Vân Thâm nhìn cô: "Lúc trước cậu đã hứa với tôi một yêu cầu, còn nhớ không?"

"... Gì?"

"Tôi gọi cậu là ba, cậu làm cho tôi vui vẻ."

"..."

Trí nhớ của tiểu tử này cũng thật tốt!

Thời Mộ nhướng mày, bất đắc dĩ gật gật đầu, sau đó lại vội vàng lắc đầu, trợn to, hai mắt có chút hoảng sợ: "Nói cho tôi biết, cậu định sờ chỗ nào?"

"Khuôn mặt."

"Ồ." Thời Mộ nhẹ nhõm thở một hơi, "Vậy thì sờ đi, cậu cũng không phải chưa từng chạm vào."

Với tư thế ngẩng cao đầu, cô ngẩng mặt lên và nhắm mắt lại.

Dưới ánh đèn, làn da trên gương mặt cô thanh tú, lông mi dày và quăn. Phó Vân Thâm dùng đầu ngón tay di chuyển, nhưng chậm chạp không chạm vào.

Thời Mộ có chút sốt ruột chờ đợi: "Cậu rốt cuộc sờ không?"

"Cậu trước tiên mở mắt ra đã."

Thời Mộ mở mắt ra: "Cậu thật nhát gan, sờ lẹ lên."

Phó Vân Thâm liếm môi dưới, chậm rãi đưa tay lên, đầu ngón tay cậu chạm vào má cô, động tác rất nhẹ, giống như cào lông, có chút ngứa. Sau đó, đầu ngón tay cậu lướt qua trán cô, qua sống mũi rồi khuôn mặt của cô, rồi đến đôi môi, những ngón tay liền dừng lại .

Đôi môi quá ưa nhìn, cánh môi nhỏ, khóe môi luôn móc lên khiến người ta ảo tưởng lúc nào cô cũng cười. Chiếc cằm của cô ấy cũng xinh đẹp, tròn trịa, muốn véo, cũng như đôi mắt ấy, đen và trắng...

Phó Vân Thâm bình tĩnh nhìn, nhưng trái tim lại gia tốc không thể giải thích được.

Thời Mộ nhíu mày thúc giục: "Cậu còn chưa nhìn xong, còn muốn "làm" tôi hả?"

Phó Vân Thâm lấy lại tinh thần, cười tủm tỉm, trong mắt hiện lên sương mù: "Nếu tôi nói tôi muốn "làm " cậu thì sao?"

Quả nhiên, con ngươi cô lộ ra vẻ kinh hãi.

Thời Mộ tát thiếu niên một cái, cẩn thận lui về phía sau hai bước, than khóc nói: "Đại ca, cậu đừng nha. Tôi xem cậu là huynh đệ , thượng huynh đệ sẽ bị sét đánh."

Phó Vân Thâm hừ một tiếng xé tóc giả trên đầu cô xuống, nhìn đi nhìn lại: "Cái gì đây? Có người bảo cậu mặc quần áo phụ nữ, cậu mặc luôn ?"

Thời Mộ: "Đây không phải là thứ cậu muốn tôi mặc hả. Cậu bảo mặc, tôi nhất định sẽ mặc. Ai bảo tôi thích cậu như vậy."

Trên tay cậu dừng lại, ánh mắt đột nhiên trầm xuống: "Cậu thích tôi?"

Thời Mộ vừa định gật đầu, mới nhận ra mình nói cái đó thật mơ hồ không rõ, liền thêm: "Cậu đừng nghĩ bậy. Tôi nói thích là thích kiểu huynh đệ. Tôi thích cậu cũng giống như Chu Thực vậy. "

Sắc mặt Phó Vân Thâm tối sầm lại. Giọng nói khá lạnh lùng: "Cậu so sánh tôi với Chu Thực?"

Thời Mộ không để ý nguy hiểm, nói tiếp: "Bởi vì cậu ta cũng là huynh đệ của tôi."

[Đinh! Phó Vân Thâm mở ra buff "Huynh đệ không bằng cẩu". Hiệu ứng buff: Giảm 10 điểm Huynh Đệ mỗi giờ trong bảy ngày.]

Kèm theotheo hiệu ứng âm thanh hệ thống, thiếu niên dùng tóc giả ném vào mặt Thời Mộ, hung tợn đi ra ngoài.

Thời Mộ - đột nhiên bị ném tóc giả: ???

Lại uống nhầm thuốc sao?!

Hệ thống trước nay chưa nói qua sẽ có loại buff rác rưởi này !!!

Về vấn đề này, hệ thống đưa ra lời giải thích: [Mặc dù tôi là hệ thống, nhưng Phó Vân Thâm không phải là hệ thống. Con người là nhân tố không xác định. Có nhiều khả năng khác nhau. Cố lên ký chủ.]

Thêm cái kê ba du*

*một câu chửi bậy

Hệ thống: [Ký chủ, tôi nghĩ cô càng ngày càng thô tục. Trước nay cô chưa từng nói lời thô bỉ như vậy!]

Ah.

Thời Mộ chỉnh lại tóc giả, vừa định đi ra ngoài, Phó Vân Thâm lại đi vào, ánh mắt trầm xuống nhìn cô. "Cởi quần áo ra đi."

Vừa nói xong, hai vị khách nam đang đi tiểu ở bên ngoài nhìn sang, thấy Thời Mộ vẫn đang mặc quần áo nữ, vội vội vàng vàng che trứng lại.

Thời Mộ nghẹt thở, sau đó rống lên:

"Che cái rắm, lão tử cũng có!"

Hai người đàn ông che đậy càng quyết liệt hơn.

"Cậu mau thay quần áo."

"Nhưng trò chơi vẫn chưa kết thúc."

Lúc này hai người trong toilet đã kéo quần lên, trước khi rời đi còn liếc Thời Mộ hai lần, cười khó hiểu.

Phó Vân Thâm nhíu mày: "Tôi nói lần cuối cùng. Mau thay đồ. Tôi ở chỗ này chờ cậu."

Cô vừa vặn cũng không muốn mặc đồ phụ nữ để bị Chu Thực đùa cợt. Chủ yếu là vì sợ sai sót gì đó, lỡ để lộ thân phận thì sao? Đóng cửa lại, Thời Mộ cởi dây giày cao gót. Mặc quần xong, cô mới bắt đầu cởi váy. Đột nhiên, dây kéo bị kẹt ở giữa, dù cố gắng thế nào cũng không thể kéo nó ra .

Thời Mộ trằn trọc một hồi lâu, trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng. Phó Vân Thâm ở bên ngoài chờ đã lâu, cũng bắt đầu thúc giục: "Cậu không sao chứ?"

Thời Mộ ậm ừ thở hổn hển, hai tay tiếp tục vùng vẫy khóa kéo sau. "Tôi bị kẹt rồi. Thâm ca, vào giúp tôi với."

Cậu càng thêm nóng nảy: "Vậy cậu mở cửa."

Thời Mộ nhanh chóng mở cửa.

Khi Phó Vân Thâm bước vào, cô mới nhận ra: A a, cô là con gái!!! Không phải đàn ông! Áo ngực ... À, cô vẫn đang mặc áo ngực. Quay đầu nghĩ lại, cô vốn là nữ cải trang thành nam, rồi từ nam cải trang thành nữ. Trong mắt Phó Vân Thâm, cô vẫn là nam, nhất định phải mặc áo nịt ngực của nữ.

Thời Mộ tháo tóc giả, xoay người: "Khóa kéo bị kẹt."

Phó Vân Thâm dùng sức nhéo một chút khóa kéo, một mảng lớn trắng nõn lộ ra, bả vai gợi cảm, còn có một chiếc áo lót màu kem phù hợp với làn da trơn bóng.

Hình ảnh này quá đánh vào thị giác rồi.

Khoang mũi Phó Vân Thâm trở nên nóng rực, máu mũi bất chợt chảy xuống, trong đó còn có một giọt chảy xuống vai của Thời Mộ. Ý thức được cô quay người, tầm mắt hắn vừa đúng nhìn vào ngực cô, lộ ra khe hở rất rất nhỏ.

Mặc nội y con gái liền......có khe ?

Phó Vân Thâm nắm chặt mũi, khó chịu gầm gừ: "Mau thay quần áo đi. Lần sau cậu không được phép ăn mặc kiểu này nữa!"

Gần như là chạy trốn, cậu ta lập tức lao ra khỏi nhà vệ sinh.

Thời Mộ cúi đầu, nhéo nhéo hai tiểu màn thầu trốn trong nội y cup D, hắc hắc cười hai tiếng, lập tức đã hiểu.

Đổi xong quần áo, ôm túi cùng Phó Vân Thâm trở về phòng.

Chàng trai đi bên Thời Mộ quay đầu đi trước phớt lờ cô, nhưng vành tai đỏ vẫn phản bội lại trái tim đang khắc khoải, xao động của cậu.

Thời Mộ thấy vậy nhịn không được muốn trêu chọc, dùng cùi chỏ đụng vào vai người kia, nhỏ giọng nói đùa: "Thâm ca, quần áo nữ của tôi có sexy không? Vừa rồi cậu có phải "cứng" rồi không? "

Phó Vân Thâm trừng cô.

Thời Mộ được một tấc lại muốn thêm một thước : "Thâm Thâm ca ca, cậu không được như vậy, cậu như thế mà biến thành cong thì thật nguy hiểm."

Phó Vân Thâm: "Câm miệng."

Thời Mộ không buông nói: "Nói thật đi, cậu sao lại chảy máu mũi? Có phải nóng trong hay không ??"

"..."

Phó Vân Thâm hiện tại quả thật rất nóng, ngọn lửa này rất lớn, không có cách nào trút bỏ, chỉ muốn đánh người.

Trở lại phòng riêng, mấy người chờ nửa ngày không thấy mới trở về cầm micro hát.

Nhìn thấy Thời Mộ vào cửa, Chu Thực hưng phấn chạy tới, thấy người không mặc quần áo nữ, sắc mặt lập tức trầm xuống, "Mộ ca, cậu không thay quần áo sao?"

"Tôi đã thay rồi, cho Thâm ca xem."

Chu Thực có chút bất mãn: "Còn chúng tôi ?"

Thời Mộ đẩy Chu Thực ra, quả quyết: "Thâm ca là bao gồm cả các cậu rồi."

Chu Thực vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt u ám của Phó Vân Thâm, lập tức không dám nói gì.

Thời Mộ cho rằng trò chơi không thể kết thúc như thế này, phải cứu lấy thể diện! Vì vậy, cô đề nghị chơi tiếp vòng hai, lần này đến lượt cô ấn định số, Thời Mộ đặt ra chín điểm, bắt đầu từ cô. May mắn cũng không tệ lắm. Thời Mộ nhắm đúng chín điểm, ánh mắt nhìn về phía Phó Vân Thâm.

"Thâm ca, đừng hoảng, còn phải quay chai."

Trước khi cô vươn tay ra, chai rượu chuyển động ục ục quay vòng, đến chỗ Hạ Hàng Nhất thì dừng lại, Hạ Hàng Nhất liền nắm lấy một viên đậu phộng ném qua, sau khi chai rượu bị đập vỡ liền dừng lại, nó vững vàng thẳng hàng Phó Vân Thâm.

"..." Những người này chính là muốn làm cậu ta.

Thời Mộ đứng dậy nói: "Mua bộ váy của nữ này, không mặc thì quá lãng phí, tôi nghĩ để cho Thâm ca mặc về nhà. Các cậu nghĩ thế nào?"

"Tốt, tốt! Tôi cảm thấy tốt!"

"Tôi cũng cảm thấy tốt!"

"Tiền bối Thời Mộ nói đúng!"

Tại thời điểm này, mọi người đều là máy lặp lại.

Thời Mộ tiến lại gần: "Thâm ca, trò chơi này là do cậu đề xuất, cậu đừng có chơi xấu nha."

Cô thật sự không để ý gì đến Chu Thực, Phó Vân Thâm nhìn cô hừ nhẹ một cái, sau đó vươn tay nắm lấy túi quần áo.

Chu Thực lộ ra vẻ kinh ngạc: "Quái, Thâm ca, cậu thật sự muốn mặc nó sao?"

Phó Vân Thâm câu môi: "Mặc. Người nào đó không phải muốn tôi mặc sao ."

Cậu cởi cúc áo sơ mi ra, Bối Linh giật mình, lo lắng che mắt lại.

Phó Vân Thâm chỉ cởi áo sơ mi của mình, quần áo hơi nhỏ, đội lên đầu cũng không kéo ra được, Thời Mộ cảm thấy thật đáng tiếc, Chu Thực liền đem một tất đen kéo qua. "Này này, vì quần áo không thể mặc vào, Thâm ca, làm phiền cậu mặc cái này."

"..." Phó Vân Thâm rốt cục bắt đầu kinh hoảng.

Cậu không muốn nhưng lời nói đều đã nói, rút ​​lại cũng không tốt, chỉ có thể cắn răng nhận lấy.

Sau khi yêu cầu Bối Linh tránh đi một chút, mấy người giám sát cậu thay tất chân.

Ở đây cao hứng nhất chính là Thời Mộ, bất kể sau này cậu ta có trở thành xã hội đen hay không, cô sẽ nhớ mãi không quên Phó Vân Thâm giờ phút này!

Khi mặc tất lụa đen vào, Thời Mộ ngửi thấy mùi bạc hà xen lẫn một vài mùi hương khó tả.

Cô ngửi theo mùi lập tức kinh ngạc.

"Phó Vân Thâm, cậu thật sự nhét băng vệ sinh vào trong giày?!"

Phó Vân Thâm đang kéo tất chợt dừng, tay cứng ngắc.

Thời Mộ lấy băng vệ sinh trong giày ra, kinh ngạc: " Cậu lót thì lót đi, sao lại dùng loại có hương? Sao thế, cậu bây giờ cũng sợ chân hôi nên phải dùng loại có hương ngào ngạt như vậy hả?

"......"

".................."

Phó Vân Thâm quả nhiên luôn có chủ ý độc lạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net