Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần không có trở về, trong nhà rất nhiều nơi Thời Mộ muốn dọn dẹp.

Sáng sớm, Thời Mộ đem ga giường toàn bộ thay ra ném vào máy giặt, chăn mền đem ra bên ngoài phơi, hôm nay thời tiết rất tốt, trời xanh không mây, ánh nắng ấm áp, nếu như không phải bận quá, Thời Mộ thật muốn ra ngoài chơi đi dạo một vòng.

Trừ bỏ vỏ chăn đã mang đi giặt, trong ngăn tủ cũng phải thu cả một chút, dù sao một tuần không có trở về, lại vừa mới mưa, bên trong đoán chừng đều ẩm hết rồi.

Thấy cô bận rộn như vậy, khẳng định là không rảnh làm điểm tâm sáng, Phó Vân Thâm rất hiểu chuyện đi ra bên ngoài sớm mua về sữa đậu nành cùng bánh quẩy.

Buông xuống bữa sáng, Phó Vân Thâm đi vào phòng ngủ tìm người, trong phòng cửa mở, nhưng lại không thấy bóng dáng Thời Mộ đâu, cậu đi vào, cửa sổ mở ra, gió hè phủ động, thổi lên khinh bạc song sa, Phó Vân Thâm nhìn quanh toàn cảnh phòng một chút, chợt nhìn thấy có đồ vật rơi từ trong ngăn tủ ra.

Một giây sau, đồ chơi kia liền lạch cạch rơi xuống đất.

Dừng một chút, Phó Vân Thâm tiến lên đem nó nhặt lên, hình tròn, phía trên có nút bấm, rất nhỏ giống một cái điều khiển từ xa, cũng không biết điều khiển cái gì, Phó Vân Thâm nhìn hai bên một chút, có chút không hiểu.

Lúc này, Thời Mộ ném xong rác bước vào cửa.

"Phó Vân Thâm, cậu đã mua đồ ăn về rồi ?" Cô đi vào trước cửa phòng ngủ.

Phó Vân Thâm nghe tiếng quay đầu, nhẹ khẽ ừ một tiếng .

Thời Mộ vừa muốn mở miệng, lực chú ý liền bị điều khiển từ xa trên tay cậu hấp dẫn, nụ cười nháy mắt cứng đờ.

Cái kia điều khiển từ xa có chút quen mắt a, giống như đã từng quen biết a. . .

Thật giống. . .

Tựa như là. . .

Chết rồi ! ! !

Kia là mệnh căn tử của cô a! ! !

Mệnh căn tử làm sao lại ở trên tay Phó Vân Thâm , làm sao cậu ta tìm ra cái này vậy?

Dưới tình thế cấp bách cũng không lo được bao nhiêu, Thời Mộ bước thật nhanh , đưa tay đem vật kia đoạt tới, kết quả chân trượt, thân thể lảo đảo, thẳng tắp ngã vào Phó Vân Thâm.

Con ngươi cậu co rụt lại, còn chưa kịp tránh né, liền bị Thời Mộ hung hăng đè ở trên giường đôi sau lưng.

Lạch cạch.

Không cẩn thận, Thời Mộ đầu ngón tay chạm đến nút bấm.

Chậm rãi, bên trong Tấn Giang giả bắt đầu đứng thẳng.

Phó Vân Thâm bị cô đặt tại phía dưới, rõ ràng cảm giác có đồ vật gì đứng lên, chọc chọc vào cậu , thô sáp, thô thô, tựa như là. . .

Mày nhăn lại, thiếu niên ánh mắt chậm rãi nhìn xuống.

Thời Mộ cũng nhìn lại, sắc mặt xoát liền biến.

Lại nhìn điều khiển từ xa sáng lên đèn đỏ, sắc mặt từ trắng biến đỏ.

Phó Vân Thâm còn nhéo nó, chỉ cần lại di động một chút, Tấn Giang giả liền sẽ từ hình thức đứng thẳng biến thành hình thức chấn động.

Cái này còn có cái dạng này a! ! !

Thời Mộ mặt ngoài vững như lão cẩu, nội tâm kì thực hoảng thành một đám.

Cô đoạt lấy điều khiển, ấn nút close, lật người lên, mắt nhìn hạ bộ, rất tốt, trở về, nhẹ nhàng thở ra. Thế nhưng là nguy cơ vẫn còn ở phía sau, cô phải giải thích như thế nào về cái hành vi đáng xấu hổ kia đây...

Thời Mộ tất cả biểu tình biến hóa đều thu vào mắt Phó Vân Thâm, cậu nhìn bao quát biến hóa của cô, nếu là bình thường , nam sinh bị bằng hữu chống đỡ háng, khẳng định tức giận vung tay rời đi, trước kia Phó Vân Thâm nhất định cũng sẽ làm như vậy, thế nhưng là rất kỳ quái, cậu lại không tức giận, từ khi ngày ấy mộng xuân qua đi, Phó Vân Thâm phát hiện đối Thời Mộ độ chấp nhận cao hơn rất nhiều, mặc kệ cô làm ra cái gì chuyện gì quá phận, đều có thể hoàn toàn bao dung.

Thiếu niên chậm rãi từ trên giường chống lên , ung dung nhìn cô.

Thời Mộ làm như không nhìn thấy ánh mắt tìm tòi của cậu ta , nói : "Tôi đi giặt quần áo."

Cánh tay mảnh khảnh bị thiếu niên nắm chắc.

Thời Mộ trầm mặc, nơm nớp lo sợ quay đầu, ánh mắt liếc qua cậu.

Phó Vân Thâm giống như cười mà không phải cười, mỗi khi cậu có loại vẻ mặt này , Thời Mộ lập tức biết cậu muốn đùa nghịch xấu.

"Sao, làm sao. . ." Thời Mộ thử giãy giãy tay.

Cậu kéo càng chặt: " Điều khiển từ xa là dùng để làm gì."

Mắt Thời Mộ đảo lòng vòng: "Không có gì , điều khiển máy điều hòa không khí."

Phó Vân Thâm nói: "Cậu cho là nhà tôi không có điều hòa?"

Thời Mộ: ". . ."

"Lấy tới tôi xem một chút." Cậu xòe lòng bàn tay ra.

Thời Mộ cúi đầu, nháy mắt mấy cái, "Thâm ca, cậu có đường trí tuệ rất dài, xem xét chính là người thông minh, trong lòng bàn tay hơi trắng bệch, cậu phải chú ý bổ khí, cẩn thận đến khi trung niên bị thận hư."

Cậu cười nhạt: " Gì nữa?"

Thời Mộ chững chạc đàng hoàng nói tiếp: "Còn có cậu đường mạch sống thật dài, nhất định có thể sống một vạn tuổi."

Phó Vân Thâm: "Cậu cho rằng tôi là con rùa?"

Thời Mộ: "Con rùa chỉ có thể sống ngàn năm, con rùa vạn năm rùa chưa từng nghe qua a, cậu quá xem thường chính mình rồi."

So về miệng lưỡi , Phó Vân Thâm căn bản không thể địch được Thời Mộ.

Thời Mộ ngẩng đầu ưỡn ngực: "Vậy tôi đi a."

Cậu kéo Thời Mộ, cánh tay dùng sức, trực tiếp đem người kéo trở lại trên giường.

Thời Mộ nhìn cậu , cặp mắt đào hoa đen trắng phân minh, ướt sũng , ngập nước.

"Thời Mộ, cậu có phải rất có nhu cầu ở phương diện kia ."

". . . ?"

Cậu xụ mặt: "Không cần phủ nhận, tôi đều biết."

Biết. . . Biết rồi?

Thời Mộ trợn mắt há mồm, run rẩy: "Cậu biết rồi?"

Phó Vân Thâm không nói chuyện, trực tiếp kéo ra ngăn kéo, lấy ra một cái họo màu hồng phấn nhỏ  .

Vật bên trong là hoàn toàn mới , Thời Mộ nhìn chằm chằm đồ chơi kia có chút không hiểu, cô đang suy nghĩ, suy nghĩ loại đồ vật không thể miêu tả này vì sao lại ở trong nhà mình, chờ nhìn thấy vỏ bọc phía trên , nhớ ra, cái này không phải là cái mà nhân viên bán hàng tiểu tỷ tỷ tri kỷ tặng quà tặng nhỏ sao!

Cái này mẹ nó thật đúng là một phần lễ vật khiến người ngạc nhiên .

Thời Mộ cực kì hối hận, cô nếu biết trong hộp này chứa cái đồ chơi trứng rung vui vẻ, cho dù có chết cũng không muốn!

Nhưng Phó Vân Thâm sao lại tìm thấy cái này?

Thiếu niên cười đắc thắng, ánh mắt như nhìn thấu cô, "Cậu còn gì muốn nói không?"

Thời Mộ nghiến răng, dù sao trong lòng lão đại cô cũng là một tên nhóc đồng tính rất thích mặc quần áo phụ nữ, thi thoảng sẽ quấy rối bạn học , bởi vậy, cậu có nhận ra nó bây giờ, dường như cũng không quan trọng.

Cô không nói chuyện, giật lấy quả trứng rung, tức giận nói : "Cậu không cần quản tôi , tôi cũng cần mặt mũi!"

Phó Vân Thâm cười thầm.

Ánh mắt cậu trượt xuống, rơi xuống đáy quần, trong mắt lóe lên: " Cậu ... phải để ý đến thân thể của mình !"

Thời Mộ sững sờ, "Cái gì?"

Phó Vân Thâm nói: "Hiện tại cậu còn chưa thành niên, sau này đừng đi tới những loại nơi kia."

Nơi kia????

Loại nơi đó là loại nơi nào?

Thời Mộ nhíu mày suy nghĩ, nói: " Quán Gay phải không?"

Cậu không nói trông có vẻ không vui.

Thời Mộ xoa xoa mái tóc dài của mình, giọng điệu bất lực: "Yo, huynh đệ tốt của tôi , cậu nghĩ nhiều rồi, trước tôi đi đến nơi ấy vì lão Hoàng, chúng tôi gặp mặt ở đó , khi ấy hắn bị bỏ rơi , tôi sợ hắn nghĩ quẩn nên mới ở lại an ủi hắn. Ngoài lão Hoàng ra thì người pha rượu là người tôi nói chuyện nhiều nhất. "

Cô từ trên giường kéo người dậy, đẩy cậu ra cửa, "Tôi muốn dọn dẹp phòng này, cậu đi ăn sáng trước đi, ngoan."

Trong lúc đối phương không để ý, Thời Mộ vội vàng đóng cửa khóa lại, không quên kéo rèm ở đó.

Nhìn thấy quả trứng rung trên tay trái và chiếc điều khiển từ xa trên tay phải, trái tim đang đập của Thời Mộ cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Hiện tại Phó Vân Thâm ngày càng khẳng định cô là một tên gay dục cầu bất mãn, phải dựa vào công cụ để tự an ủi , nhưng cái này không sao, chỉ cần không quay xe, mọi thứ vẫn diễn ra theo kịch bản liền tốt. Kỳ thật, nghĩ kỹ lại , cho dù không có loại đồ chơi trứng rung này, Phó Vân Thâm cũng sẽ vẫn nghi ngờ giới tính của cô , dù sao người bình thường cũng sẽ không thể nghĩ rằng sẽ có con gái suốt ngày mặc đinh giả, thậm chí có lẽ cậu ta còn không biết những thứ như Tấn giang giả có thể đeo được.

Giờ điều khiến cô lo lắng hơn, chính là vừa rồi cô còn "cứng " với boss, boss có nghĩ cô là kẻ biến thái không?

Phó Vân Thâm không đem cô là biến thái, mà coi chính mình là biến thái.

Cậu rất bối rối, rất vướng bận và những cảm giác không rõ ràng cứ lởn vởn trong tâm trí cậu ta.

Thời Mộ có thể hay không ... có chút thích cậu ta ?

Vừa rồi cô có lẽ cố ý đã ngã đè và dán chặt vào cậu , các nữ chính trong tiểu thuyết đều là như thế này hấp dẫn sự chú ý của nam chủ , Phó Vân Thâm chưa từng yêu, nhưng giác quan thứ sáu cao siêu cho cậu biết Thời Mộ đối xử với mình không bình thường.

Nghĩ kỹ lại , ngay từ đầu Thời Mộ hình như đã có ý định tiếp cận cậu, có lẽ tối hôm đó cậu gặp cô ở cửa quán bar đồng tính , cậu đã mê hoặc cô.
( tự sướng quá đi anh zai ....😏😏)

Phó Vân Thâm quay đầu lại nhìn mình trong gương, gương mặt thanh niên kia sắc nét góc cạnh, mày rậm mắt phượng, mũi cao, trên cằm nổi lên một cục mụn đỏ cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của toàn bộ khuôn mặt. Cậu cũng tự biết bản thân mình quyến rũ như thế nào.

Phó Vân Thâm nhướng mày nhìn mê man trong gương, thầm nghĩ người này thật đẹp trai.

Nhưng vấn đề đặt ra là, nếu Thời Mộ tỏ tình với cậu thì cậu nên làm gì?

Cậu lại không cong, xem phim cấm cũng sẽ có phản ứng; nhưng nếu không cong, vì cái gì sẽ đối Thời Mộ có cái loại ý tưởng kia? Làm ra cái loại mộng xuân kia? Nếu cong, cong...... Vì cái gì nhìn mông của Chu Thực sẽ cảm thấy ghê tởm?

Rốt cục cậu là cong hay không cong?

Thiếu niên vẫn chưa đầy mười tám tuổi không thể hiểu ra vấn đề này, liền kéo tóc trầm mặc.

"Phó Vân Thâm, tiện thể tôi giặt đồ ngủ của cậu luôn nhé?" So với Phó Vân Thâm, Thời Mộ kiến thức rộng rãi hơn, đối mặt với nhiều trường hợp khẩn cấp, đã sớm khôi phục lâu rồi.

Cô cầm trên tay bộ đồ ngủ màu xanh lam đậm, hỏi Phó Vân Thâm.

Phó Vân Thâm lấy lại tinh thần, ngơ ngác nhìn cô.

Thời Mộ ngoẹo đầu: "Không cần?"

Phó Vân Thâm mở miệng: "Nếu cậu muốn thì giặt đi."

"Ồ, vậy thôi tôi không muốn, cần thì bảo tôi."

Thời Mộ ném quần áo qua.

Phó Vân Thâm nắm chặt đồ ngủ, cắn môi dưới, giọng điệu bất bình lộ ra: "Cậu không hề khách sáo một lát được à?"

Buồn.

Cô ấy có hay không thích cậu vậy?

Đến trường vào sáng sớm Chủ Nhật, Thời Mộ nhận được tin nhắn của lão Hoàng nói rằng video thi đấu của cô đã vượt qua vòng sơ loại, vòng hai của cuộc thi sẽ tổ chức vào tuần sau, chỉ cần cô vào top 10 là có thể tham gia vào trận chung kết và giành được giải thưởng 100.000 nhân dân tệ.

Thời Mộ cảm thấy với thực lực của bản thân và Bối Linh, việc lọt vào top 3 sẽ không có vấn đề gì.

Đặt điện thoại xuống, Thời Mộ lấy trong cặp đi học một ít đồ ăn vặt khô, nói đến đồ ăn vặt, cô mới nhớ ra mình đã lâu không ra ngoài bắt quỷ, điều này khiến Mị Cổ động dục vào ban đêm, gào đòi nam nhân. Đối với nam nhân, nếu gào khóc hữu dụng , thế giới này liệu còn nhiều cẩu độc thân như vậy sao.

"Chào buổi sáng, Thời Mộ."

Cửa bị đẩy ra, Hạ Hàng Nhất xách một cái túi lớn đi vào.

"Chào buổi sáng, cậu đang cầm cái gì thế ?"

Hạ Hàng Nhất đặt đồ xuống, nói: "Sản phẩm đặc biệt mẹ tôi gửi từ quê lên. Người nhà chú giết bò phơi khô, thịt bò khô rất nhiều. Tôi sẽ cho cậu một ít."

Sau đó, cậu ta lấy ra một vài gói thịt bò khô và ném chúng lên bàn làm việc.

Thời Mộ cũng không khách sáo, cô mở ra và nếm thử, thịt bò khô rất dai, ăn rất ngon, nhưng lại nghĩ thiếu cái gì đó, nhếch môi: "Không biết quỷ có thể sấy khô được không nhể ... "

Nhìn Hạ Hàng Nhất: "Cậu nói xem có được không?"

Vẻ mặt Hạ Hàng Nhất có chút kinh hãi: "Cậu là nói nghiêm túc sao?"

Cô là nghiêm túc đó nha.

Khô bò là thịt bò phơi khô, phơi khô thịt lợn là thịt lợn khô, thì ... Không phải là khô ma sao? Các loại ma đủ vị! Nghĩ đến đây, Thời Mộ nước miếng chảy ra ròng ròng.

"Các huynh đệ, tôi tới rồi --!" Hai người đang nói chuyện, Chu Thực từ bên ngoài bước vào, nở nụ cười đắc ý, ôm lấy Thời Mộ, "Mộ ca, tôi nghe nói rồi. Chúc mừng, nếu cậu nhận được giải thưởng lớn, nhớ mời bạn bè đi ăn tối. "

Thời Mộ thở dài liếc hắn : "Cậu tin tức nhanh thật đấy "

Chu Thực cười nói: "Lúc trở về tôi gặp phải Bối Linh, cô ấy đã nói với tôi. Nhắc mới nhớ, Thâm ca đã đi đâu rồi ?"

Thời Mộ: "Đi siêu thị mua cái gì đó rồi ." Đưa qua một miếng thịt khô, "Ăn thử đi, Hạ Hàng Nhất mang tới."

Chu Thực nuốt một ngụm, hai má cựa quậy, miệng mơ hồ: "Ngon lắm."

Thời Mộ nhéo nhéo khuôn mặt ngốc nghếch của cậu nhóc, xoay người đi ra ban công phơi quần áo.

Chu Thực vừa ăn một miếng, lại nhìn Hạ Hàng Nhất: "Còn nữa không?"

Hạ Hàng Nhất miễn cưỡng đưa cho Chu Thực vài cái túi lớn, đưa điện thoại di động qua: "Cậu có thể hủy phần mềm thông báo cho tôi được không? Thông báo luôn kêu liên tục , rất khó chịu."

"Có thể nha ."

Mút ngón tay, Chu Thực nhận điện thoại.

Tuy nhiên, khi cậu ta nhìn thấy ảnh trên màn hình bảo vệ, khuôn mặt chợt cứng lại.

Nếu cậu ta không nhận lầm , thì ảnh trên màn hình bảo vệ của Hạ Hàng Nhất chính là Mộ ca, đúng không? Chu Thực ngước mắt lên, cẩn thận nhìn Hạ Hàng Nhất còn đang chưa có chú ý.

Trong lòng hồi hộp mở khóa, thật sự cả ảnh trang chủ cũng là của Mộ ca !!

Chu Thực giả vờ bình tĩnh: "Thông báo của Wechat cũng hủy luôn à?"

Hạ Hàng Nhất: "Ừ , hủy cả thông báo ở phía trên."

"Ok."

Chu Thực nhấp vào Wechat liền không thể bình tĩnh.

Hình nền trò chuyện của Wechat hóa ra cũng là Thời Mộ !!!

Mấu chốt là ... Bức ảnh này rõ ràng là một bức ảnh chụp lén.

Thời Mộ đang mặc bộ đồ thể thao dưới gốc cây, chân dài duỗi ra, đôi mắt nhắm hờ, ánh nắng cắt bóng cây thành từng mảnh, rơi xuống mặt cô tạo thành một bóng mờ. Hình ảnh rất đẹp, rất đẹp, giống như một sao nam đang hot gần đây.

Liệu những người bình thường có chụp ảnh anh em mình như thế này không?

Chu Thực không chắc, nhưng chắc chắn là không.

Với tâm trạng bối rối và lo lắng, Chu Thực cài đặt xong chương trình, đã trả lại điện thoại, sau khi nói lời cảm ơn, Hạ Hàng Nhất cất điện thoại vào túi quần, tự nhiên đi làm việc khác.

Chu Thực nhìn cậu ta với ánh mắt nghi ngờ, nuốt nước bọt xong, nắm lấy Hạ Hàng Nhất, liếm môi, ngập ngừng hỏi: "Lão Hạ, cậu đã yêu đương bao giờ chưa?"

Hạ Hàng Nhất lắc đầu: "Không có, tôi không có năng lực gì, người khác cũng đều coi thường tôi."

Giọng điệu của Chu Thực cẩn thận hơn: "Vậy thì ... Vậy thì cậu thích kiểu gì?"

Hạ Hàng Nhất dừng công việc trên tay, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, sau đó cười xấu hổ: "Tôi thích những người đẹp trai, như Thời Mộ, Thời Mộ vừa đẹp trai lại vừa trắng trẻo, trông thật dễ nhìn "

Da của cậu ta có hơi đen, trông khá khỏe mạnh nhưng cậu ta vẫn ngưỡng mộ những cậu bé có làn da trắng.

Nhịp tim của Chu Thực đập thình thịch khi nghe thấy câu trả lời, cậu ta nhìn Thời Mộ ở ngoài ban công rồi nhìn Hạ Hàng Nhất đang bận rộn trước mặt, cả người đều không tốt lắm.

Hình như ... cậu ta đã biết được một bí mật động trời!!!!

Nhưng cậu ta có nên nói với Thời Mộ về điều này không? Nên nói như thế nào bây giờ?

Đang lúc rối rắm, Phó Vân Thâm từ trung tâm mua sắm trở về.

Nhìn thiếu niên u ám vừa vào cửa, Chu Thực như nhìn thấy cứu tinh, ánh mắt sáng ngời.

Cậu ta cầm lấy gói thịt bò khô, chạy đến chỗ Phó Vân Thâm, ôm cổ cậu ra ngoài.

Chu Thực ôm chặt cổ Phó Vân Thâm , giọng nói nồng đậm mùi thịt bò, "Thâm ca, có chuyện lớn rồi ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net