Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cậu có đồ bơi không?” Phó Vân Thâm hỏi Thời Mộ.

Cô lắc đầu, vô cùng thành thật: “Thịnh vượng, dân chủ, hài hòa*, cái gì cũng không có, cần đồ bơi làm gì?”

(*hình như là Thời Mộ đang nói tới vòng 1…)

Phó Vân Thâm: “.........” Không nhịn được liếc mắt nhìn ngực cô.

Im lặng mất hai giây, cậu tiếp tục nói: “Không sao, tôi sẽ cùng cậu xây dựng một xã hội thịnh vượng, dân chủ, hài hòa. Chúng ta cùng nhau kiếm tiền, cải thiện kinh tế gia đình, cậu không cần phải lo lắng.”

?

? ? ? ?

Đại lão à, thiết lập của cậu là lạnh lùng cao lãnh, đừng có nói nhiều như vậy.

“Đi thôi.” Phó Vân Thâm lại kéo tay cô.

Vẻ mặt Thời Mộ mờ mịt: “Đi đâu?”

Phó Vân Thâm: “Mua đồ bơi.”

Khu nghỉ dưỡng có cửa hàng quần áo, còn có cả siêu thị tiện lợi nên quần áo với đồ dùng cá nhân đều có thể mua luôn ở đây.

Thời Mộ đi theo Phó Vân Thâm vào một cửa hàng, nhìn các loại đồ bơi sặc sỡ đủ màu sắc cùng kiểu dáng, lập tức sững sờ. Kiếp trước cô rất ít khi đi bơi, đời này ngay cả áo lót còn không mặc, đừng nói là đồ bơi, cô không nghĩ tới chỉ có hai miếng vải gắn với nhau mà người ta lại có thể thiết kế ra nhiều kiểu dáng đa dạng như vậy.

“Chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho hai vị không?”

Phó Vân Thâm nhìn Thời Mộ, rồi chọn một bộ bikini gợi cảm, còn có dây buộc ren đưa cho cô.

Nhân viên bán hàng lắc đầu: “Thật xin lỗi quý khách, bộ bikini này không thích hợp với cô ấy, cửa hàng không có số đo nhỏ.”

Thời Mộ đang cầm bikini…..mặt đỏ bừng.

“Quý khách có thể xem qua các kiểu dáng bên này.” Nhân viên bán hàng cười tủm tỉm đưa cô sang một khu vực khác.

Màu hồng phấn có thêu hoa, ngay cả viền áo cũng màu hồng còn có viền ren.

Hiển nhiên, đây là đồ dành cho các bạn nhỏ.

Thời Mộ xoa xoa huyệt thái dương, chỉ tay: “Tôi lấy bộ kia.”

Kiểu dáng hai mảnh truyền thống, phong cách bảo thủ, quần giả váy thiết kế không lo bị lộ phần dưới, bên cạnh còn có họa tiết lá sen đáng yêu.

Phó Vân Thâm nhìn bộ bikini gợi cảm treo bên cạnh, trong mắt cậu chợt hiện lên vài phần tiếc nuối.

Thời Mộ cầm túi đồ, hỏi: “Cậu không cần mua à?”

“Tôi có rồi.”

Thời Mộ không hỏi thêm, hai người cùng nhau trở về khách sạn.

Lúc thay quần áo, Phó Vân Thâm chủ động đi sang phòng khác, để phòng ngủ cho Thời Mộ thay đồ.

Lần đầu tiên mặc bikini khiến Thời Mộ có chút không tự nhiên. Cô cố gắng thay đồ thật nhanh, hít sâu một hơi rồi bước ra cửa trước, vừa đúng lúc chạm mặt Phó Vân Thâm.

Thiếu niên mặc quần bơi tứ giác màu đen, thân cao chân dài, cơ thể rắn chắc, vòng eo vô cùng gợi cảm. Thời Mộ giật mình, tầm mắt bất giác đi xuống, liếc mắt một cái rồi vội vã quay đầu đi.

“Phó Vân Thâm, quần bơi của cậu hình như có hơi chật?”

Lông mi cậu run lên: “Kiểu dáng của quần bơi đều như vậy.”

Thời Mộ mím môi, ánh mắt lại lướt qua vị trí nào đó.

Cảm nhận được ánh mắt không được tự nhiên của cô, Phó Vân Thâm mím môi trộm cười, lúc này mới cẩn thận đánh giá cô.

Thời Mộ bình thường chỉ mặc quần áo nam rộng thùng thình, dáng người đều bị che kín nên bây giờ mặc bikini liền lộ ra dáng người vô cùng bắt mắt. Đôi mắt nóng rực của thiếu niên đảo qua cánh tay trắng như tuyết của cô, còn có xương quai xanh mảnh khảnh, vòng eo thon gọn, đôi chân bên dưới bộ bikini lá sen lại càng thêm đẹp mắt.

Cô thật sự rất trắng, làn da trắng như phát sáng khiến cậu có chút hoa mắt, dấu vết trên cổ vẫn chưa biến mất nhưng lại có một vẻ đẹp khó thể nói rõ.

Thiếu niên chưa từng trải qua chuyện yêu đương rốt cuộc vẫn không chịu nổi kích thích này, máu theo xoang mũi chảy xuống, nóng bỏng.

Thời Mộ giật mình, vội vàng rút khăn giấy đưa đến chỗ cậu: “Phó Vân Thâm, cậu bị nóng trong à?” Nói rồi cô giúp cậu nâng đầu lên, che lại cái mũi đang chảy máu. Cô dìu cậu ngồi lên ghế sô pha, rồi lại xoay người vào nhà vệ sinh lấy khăn mặt lau mặt cho cậu.

Phó Vân Thâm ngẩng đầu, có chút choáng váng.

Đúng là nóng trong, nhưng là dục hỏa.

Khóe mắt cậu liếc nhìn Thời Mộ đang ngồi bên cạnh, tay không cẩn thận lại đụng phải phần “thịnh vượng, dân chủ, hài hòa” như thể bị đánh mosaic* kia, “phốc” lại một đợt máu chảy.

(*mosaic: hiệu ứng làm mờ, ở đây có nghĩa là quá nhỏ, có như không có á 🤭🤭🤭)

[Đinh! Người yêu Phó Vân Thâm đột nhiên muốn tâm sự. Hệ thống nhắc nhở: thỏa mãn người yêu…….’’

Thời Mộ lạnh lùng: [Cút]

Hệ thống lập tức giả chết.

Thời Mộ nhíu mày, ném khăn trong tay vào mặt Phó Vân Thâm, hỏi: “Nói, cậu muốn thế nào?”

Phó Vân Thâm nhắm mắt, giả vờ trầm mặc.

“Phó Vân Thâm.” Thời Mộ ghé sát lại. “Cậu thật sự có bóng ma tâm lý sao?”

Cậu nhướng mày, kéo khăn trên mặt xuống, trong mắt cậu là hình ảnh ngược của cô, trầm giọng: “Cậu có muốn thử không?”

“.........”

“.......................”

“Thử cái đầu cậu.” Thời Mộ giơ tay đánh qua, lại không nghĩ tới bị Phó Vân nắm lấy cổ tay, cậu dùng sức một cái khiến Thời Mộ lảo đảo mà ngã nhào vào lòng cậu.

Không còn khoảng cách, hai người kề sát nhau, mỗi tấc da của cô đều có thể cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể cậu. Gò má hai người cũng gần sát, cô có thể nhìn thấy cằm cậu lún phún râu, còn có đôi mắt đen phía dưới cặp lông mày phượng. Phó Vân Thâm thật sự rất đẹp.

Dường như ngày nào cô cũng phải khen cậu một lần.

Hầu kết của thiếu niên chuyển động lên xuống, ngón tay khớp xương rõ ràng nâng những lọn tóc đang rũ xuống của cô. Cậu cúi xuống, hôn lên môi cô. Bả vai Thời Mộ run lên, bàn tay đặt lên lồng ngực rắn chắc của cậu nhưng lại không thể đẩy ra, ngược lại còn bị Phó Vân Thâm xoay người đè xuống ghế sô pha.

Mười ngón tay đan chặt, hai mắt nhắm lại, tựa như đang thưởng thức một cây kem bơ. Đầu tiên là dùng lưỡi mở lớp vỏ rồi liếm một cái, hương vị ngọt ngào mát lạnh, sau đó lại cắn một cái, ừm, hương vị vô cùng ngon.

Sợ kem chảy, lại tăng tốc độ.

Lông mi Thời Mộ run run, hô hấp có chút hỗn loạn.

Cô không khỏi nuốt nước miếng, đầu lưỡi theo phản xạ cố tránh đi sự đụng chạm của Phó Vân Thâm.

Nụ hôn của thiếu niên có chút trúc trắc, răng nanh thỉnh thoảng lại chạm vào răng của Thời Mộ, âm thanh va chạm khiến Thời Mộ cười khúc khích.

Phó Vân Thâm nhíu mày bất mãn, lạnh giọng cảnh cáo: “Không được cười.”

Thời Mộ cố nén cười, chớp chớp mắt: “Không cười, cậu tiếp tục đi.”

Phó Vân Thâm rũ mắt, cúi đầu tiếp tục hôn lên môi cô.

Cậu đã cố gắng học rất nhiều cho đến khi nền tảng vững chắc, vì thế thao tác đã chuyển từ ngây ngô thành thuần thục rất nhanh.

Cả cơ thể của cô như nhũn ra, cổ họng không khỏi phát ra âm thanh mị hoặc vô cùng, giống như hồ ly, lại giống như tiếng mèo con. Phó Vân Thâm choáng váng nhưng lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc trên người cô.

Thời Mộ đã không còn khống chế được cơ thể mình, cô cảm thấy trái tim đang đập điên cuồng, chẳng những thế còn có mị cổ đang thoát khỏi sự kiểm soát, tỏa ra mùi hương quyến rũ, muốn dụ dỗ thiếu niên này thăm dò thế giới bí mật đầy nguy hiểm kia.

Thế nhưng cô không thể ngăn được, thậm chí còn có chút chờ mong.

Dường như xiềng xích cấm cản đã sắp bị phá bỏ, trái tim lại đột nhiên đau xót, triền đằng cổ siết chặt mị cổ bên trong.

[Cái tên chó má này, ngày nào cũng muốn mê hoặc đàn ông? Phát điên rồi à?] Triền đằng cổ lớn giọng, không ngừng siết chặt.

Mưu kế sắp đạt được lại bị ngăn lại, mị cổ tức giận vô cùng: [Buông ta ra!]

Triền đằng cổ: [Ngậm miệng vào.]

Mị cổ: [*Một vạn câu từ thô tục của cổ trùng*]

Hai cổ trùng nhao nhao cãi lộn ầm ĩ nhưng Thời Mộ lại vô cùng thanh tỉnh.

Cô lắc lắc đầu choáng váng, nhấc chân đá Phó Vân Thâm xuống đất.

Chỉ nghe thấy một tiếng rên đau đớn, cậu ngã đập đầu vào bàn.

Cô tùy tiện lau miệng, thở hổn hển kéo dài khoảng cách với Phó Vân Thâm dưới đất, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

Đau đớn rất nhanh đã qua đi, thiếu niên đỡ trán đứng dậy.

Thời Mộ: “Cậu...cậu tránh xa tôi ra.”

Mẹ nó, nếu không phải là có triền đằng cổ thì thiếu chút nữa là cô thất thân rồi!

Gần đây quá an ổn, suýt nữa thì cô đã quên mất thể chất của thân thể này, nếu Phó Vân Thâm không cẩn thận cùng cô làm cái hoạt động không thể miêu tả kia, khẳng định sẽ bị hút khô tinh khí. Công lực của mị cổ cũng nhờ đó mà tăng lên, cắn nuốt triền đằng cổ, đến lúc đó hậu quả…..

Thời Mộ càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, cảnh cáo Phó Vân Thâm: “Cậu, cậu cách xa tôi một chút, đừng có tới gần.”

Phó Vân Thâm bình tĩnh nhìn cô, trong ánh mắt có vài phần ấm ức.

Thời Mộ cắn môi: “Chúng ta hiện tại là vị thành niên, không thể làm chuyện xằng bậy, tôi cũng vì muốn tốt cho cậu thôi…..”

Phó Vân Thâm chớp chớp mắt, chỉ vào trán, chỉ nói một chữ: “Đau.”

Nội tâm cảnh giác của Thời Mộ nhanh chóng bị sự áy náy thay thế, cẩn thận đến gần: “Đau lắm không?”

“Ừm.” Thiếu niên cúi đầu, “Thổi sẽ không đau nữa.”

Thời Mộ chu môi, vừa mới thổi hơi đầu tiên thì cậu đã cố ý áp trán mình vào môi cô.

Sau sự tiếp xúc ngắn ngủi này, Phó Vân Thâm mỉm cười thỏa mãn, đôi tay rắn chắc giam cô lại, cúi đầu ngửi mùi hương trên người cô, giọng nói khàn khàn: “Đối với cậu, tôi không có bóng ma tâm lý.”

Tình cảm của cậu đối với Thời Mộ đã sớm chiến thắng nỗi sợ hãi rồi.

Nếu có một ngày cô biến mất, cậu nghĩ rằng cả đời này cậu sẽ không thể yêu thêm ai nữa.

“Thật xin lỗi, vừa rồi đã dọa đến cậu." Phó Vân Thâm xoa đầu cô, cười ôn nhu: “Về sau sẽ không như vậy nữa.”

Thời Mộ trừng mắt, trong lòng đột nhiên có chút chua xót, vì bản thân cũng vì Phó Vân Thâm.

Thời Mộ lắc đầu: “Tôi không nên đá cậu.”

Không nghĩ tới Phó Vân Thâm lại đáp: “Cậu biết vậy là tốt, hình như tôi bị chấn động não rồi, không thể tự chăm sóc bản thân được thế nên buổi tối cậu ngủ cùng tôi đi, tôi không thể ngủ sô pha một mình được.”

Thời Mộ: “..........” Chưa từng gặp qua loại người nào vô liêm sỉ như vậy.

Cô còn đang lo lắng cho cậu mà trong đầu cậu chỉ có cái mục đích đen tối kia!

Tuy vậy…..

Liệu có thể sống mà không có dục vọng?

Thời Mộ trầm mặc. Cô là một người bình thường, tất nhiên sẽ có phản ứng sinh lý. Vì vậy, cho dù không phải vì Phó Vân Thâm thì cũng cần vì bản thân mà suy nghĩ, về sau trưởng thành cô sẽ trở thành thạch nữ* sao?

(* thạch nữ: những cô gái không có khả năng làm chuyện ấy ...)

Trong lòng Thời Mộ vô cùng buồn bực, không nhịn được nói với hệ thống: [Thể chất của ta như này, về sau lăn giường với Phó Vân Thâm kiểu gì? Ngươi có biện pháp gì hay không?]

Hệ thống: [Thật xin lỗi ký chủ, vấn đề này không nằm trong phạm vi trả lời của tôi.]

Thời Mộ: [Vậy rốt cuộc ta có thể dùng người vào việc quái gì?? Nói mới nhớ, rốt cuộc bao giờ ngươi mới chịu cút đi?]

Hệ thống: [Thật xin lỗi ký chủ, chúng ta xác định là trói định cả đời, chờ khi nào cô chết đi, cũng chính là thời điểm tôi cút thôi. Nhưng cô cứ yên tâm, tôi chỉ là một cỗ máy không có tình cảm, đối với sinh hoạt cá nhân của cô hoàn toàn không có hứng thú. Nếu không có việc gì thì tôi sẽ không quấy rầy cô, yên tâm.]

Thời Mộ: [.....] Có loại hệ thống vô dụng như vậy đúng là... Nhìn mấy hệ thống xuyên qua trong truyện JJ đi, nhìn xem hệ thống nhà người ta, vừa đáng yêu lại vừa hữu dụng chẳng như hệ thống nhà mình…

Nếu hệ thống không giúp được, Thời Mộ quyết định sẽ hỏi triền đằng cổ, dù sao nó cũng là cổ trùng khắc chế mị cổ, nhất định nó sẽ có cách.

Lần đầu tiên Thời Mộ trao đổi trực tiếp với cổ trùng trong cơ thể vì vậy có chút lo lắng . Sau khi lấy lại bình tình, cô cẩn thận lên tiếng: [Triền đằng, triền đằng, ngươi có đó không?]

Triền đằng cổ lạnh nhạt nói: [Có việc thì nói, đừng hỏi có nhà hay không.]

Thời Mộ: [........Nếu tôi cùng với đàn ông……]

Lời còn chưa dứt, triền đằng cổ đã ngắt lời: [Không được, cô là vị thành niên, không thể làm chuyện kia được. Ông ngoại của cô đã cố ý hạ lệnh, trước khi thành niên thì không được kết giao cùng đàn ông.]

Thời Mộ: [Sau khi thành niên thì sao?]

[Có thể.] Nó trả lời không chút do dự.

Thời Mộ nghe vậy thì sửng sốt, [Mị cổ kia……]

Triền đằng cổ trả lời vô cùng tự tin: [Cô tìm cho ta nhiều quỷ hồn lợi hại là được, so với trước kia ta đã mạnh hơn nhiều rồi, chỉ cần có quỷ khí giúp cho năng lực của ta tăng lên thì nó cũng không dám làm gì, cùng lắm đánh thí vài cái, dù sao mùi thí thối cũng chỉ khống chế cô, không ảnh hưởng nhiều.]

Cái mùi hương mê hoặc nam nhân kia là cổ thí(2) ????

(2) thí: rắm 😝

Thời Mộ ôm ngực, vậy cô…..chẳng phải toàn thân cô đều là mùi rắm hay sao???

Thời Mộ vẫn còn chút thắc mắc: [Nếu tôi muốn có con thì sao?]

Triền đằng cổ: [Cô không thể có con, tinh khí nhập thể, trẻ con dương khí lại nhiều, sẽ phản phệ lên ta. Chúng ta được nuôi từ quỷ khí cực âm, khác với cổ trùng bình thường, phải đợi đến lúc chúng ta điều hòa được năng lượng, nếu không cơ thể cô sẽ không thể chịu nổi. Lúc đó sẽ có hai trường hợp, một, cô hấp thụ chúng ta, hai, chúng ta hấp thụ cô, mà với thể chất của cô, trường hợp thứ nhất là không có khả năng.]

Triền đằng cổ đáng lẽ phải biến mất khi cô đủ 18 tuổi, nhưng hiện tại Thời Mộ ăn quỷ thay cơm, vừa vặn giúp nó kéo dài sinh mệnh và tăng năng lực. Là cổ trùng cộng sinh cùng trái tim, năng lực của mị cổ đương nhiên cũng không kém, một khi để nó hút được dương khí, chắc chắn nó sẽ quay lại tấn công triền đằng cổ.

Mị cổ đang bị trói chặt, yếu ớt mở miệng: [Đừng nghe nó nói lung tung, cái đồ xấu tính này không cần đàn ông, nhưng cô thì cần.]

Triền đằng cổ trực tiếp bịt miệng mị cổ.

Thời Mộ phát ngốc, nói như vậy…...không phải cô sẽ trở thành góa phụ cả đời sao?!!

“Đi thôi, đứng ngốc ở đây làm gì?” Phó Vân Thâm thúc giục.

Thời Mộ lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.

Mặt trời dần dần lặn xuống, trên đường nhỏ không người qua lại.

Thời Mộ cẩn thận đánh giá, mấp máy môi, lại không biết mở miệng nói gì.

Bộ dáng ấp a ấp úng của cô khiến Phó Vân Thâm chú ý: “Cậu có chuyện gì vậy?”

Thời Mộ cắn môi: “Phó Vân Thâm, cậu có thích trẻ con không?”

Vấn đề này Phó Vân Thâm chưa từng nghĩ tới, vì nó quá xa vời đối với cậu.

“Tôi không biết.” Cậu thành thật trả lời.

Thời Mộ nhìn cậu: “Nếu về sau tôi không thể sinh con, thì cậu sẽ vẫn muốn ở bên tôi chứ?”

Phó Vân Thâm vẫn nhìn thẳng phía trước: “Thời Mộ, cậu đánh giá tôi thấp quá rồi.”

Cô dừng bước, nhưng rất nhanh đã đuổi kịp cậu: “Vậy là cậu không để ý hả? Cậu không muốn có con sao?”

Giọng nói của cậu vẫn rất bình tĩnh: “Hai chúng ta ở bên nhau không phải vì muốn sinh con. Nếu phải chọn, thì tôi sẽ không chọn con cái.”

Trời sinh cậu đã có một đôi mắt âm dương khiến cậu nhìn thấy rất nhiều hồn ma của trẻ con, bọn họ chết vào năm ba tuổi, bảy tuổi,... nhưng đều ngây thơ không hiểu chết có nghĩa là gì. Trong đó có rất nhiều đứa trẻ chết vì sự sơ suất của bố mẹ hoặc chết vì sống trong sự ngược đãi của gia đình. Lúc đó Phó Vân Thâm đã nghĩ rằng, nếu người lớn không thể đối xử tốt với chúng thì tốt nhất đừng sinh chúng ra.

“Nhưng mà.” Phó Vân Thâm dừng bước, quay đầu nhìn Thời Mộ: “Trước kia tôi đã từng suy nghĩ mình sinh ra để làm gì, nếu có thể sống lại lần nữa trong bụng mẹ, tôi nhất định sẽ tự cắt đứt dây rốn. Tuy vậy bây giờ tôi lại thay đổi suy nghĩ.”

Ánh hoàng hôn bao phủ lên người của thiếu niên, sự lạnh lùng ở đáy mắt đã thay thế bằng sự ôn nhu: "Có lẽ tôi sinh ra là để gặp được cậu."

(Từ đoạn này mình đổi xưng hô nhé!)

Họ là hai linh hồn cô đơn lang thang trong thế giới này, mỗi khi ở cạnh cô, cậu sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa. Chỉ cần nghĩ đến việc mỗi sáng sớm có thể nói chào buổi sáng với cô, cậu lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"Vì vậy chỉ cần anh còn sống là sẽ còn chờ đợi, chờ đợi đến khi gặp được em. "

Thời Mộ chưa từng thấy một Phó Vân Thâm như vậy, thành thục, trầm ổn và hy vọng vào một tương lai tốt đẹp.

Cậu thực sự đã thay đổi, trong ánh mắt đã không còn lệ khí âm trầm, chỉ còn lại sự dịu dàng ấm áp.

Thời Mộ thích cậu như vậy.

*
Đi vào khu vực suối nước nóng, khách ở đây rất ít. Phó Vân Thâm lại đi vào nhà vệ sinh, chỉ còn mình Thời Mộ đứng đợi. Suối nước nóng trong vắt, gợn sóng lăn tăn, cô vươn chân kiểm tra nhiệt độ nước, vừa phải, ấm áp lại thoải mái.

Cô chậm rãi ngâm mình xuống, lấy nước dội qua vết thương trên cổ, miệng vết thương dính nước nên hơi đau, đến khi quen dần thì cũng thấy khá thoải mái.

“Bạn có để ý việc tôi ở đây với bạn không?”

Trong lúc đang hưởng thụ, bên tai cô chợt truyền giọng nói mềm mại của một cô gái.

Thời Mộ cũng không ngẩng đầu, chỉ tùy tiện đáp.

“Tùm" một tiếng, cô gái ngâm mình xuống nước.

“Giọng nói của bạn rất giống với một đàn anh mà tôi quen đó.”

Thời Mộ đang nhắm mắt dưỡng thần thì ngẩn người, mở mắt nhìn sang.

Cô gái nhỏ bên cạnh mặc một bộ bikini màu cam vô cùng đáng yêu, tóc ngắn uốn cụp, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hình như là…….

Thời Mộ liên tục chớp mắt, đúng vậy, là Bối Linh!!!

Tại sao cô ấy lại ở chỗ này???

Đột nhiên, Bối Linh ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh nhân nhìn thẳng Thời Mộ, bốn bắn nhìn nhau, trầm mặc không nói gì.

Không khí giằng co, vô cùng xấu hổ.

Nụ cười trên mặt Bối Linh cứng đờ, cô ấy tưởng chính mình bị hoa mắt, dụi dụi vài cái rồi nhìn lại. Đúng mà, chính là gương mặt này, giống y với gương mặt trong trí nhớ của cô, chỉ là….

Tầm mắt Bối Linh rơi xuống, nhìn chằm chằm vào hai cái bánh bao nhỏ trước ngực cô.

“......”

“............Đàn anh Thời Mộ, tại sao anh lại mặc quần áo của con gái?”

Thời Mộ: “............” Không thể trả lời.

Im lặng một lúc, hai mắt Bối Linh mở lớn, đáy mắt tràn đầy ngạc nhiên, cô chỉ vào Thời Mộ: “A! Thời Mộ, anh…..”

Lời còn chưa nói xong, Thời Mộ đưa tay chặn cái miệng nhỏ của cô lại.

Đôi mắt to tròn của Bối Linh đảo qua đảo lại, thấy cô không có vẻ là đang tức giận, Thời Mộ mới chậm rãi buông tay.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tái nhợt, giọng nói run run: “Anh…..anh là con gái???”

Thời Mộ xấu hổ cúi đầu.

Bối Linh giống như bị chịu đả kích vô cùng lớn, không nói lời nào.

Thời Mộ cũng hiểu.

Nếu một ngày cô biết cô em gái trắng trẻo dễ thương thay đổi giới tính, có lẽ là cô sẽ vì quá sợ hãi mà nhảy lầu mất.

Môi Bối Linh run run, bóp bóp mặt, đau, vậy không phải là mơ, rồi lại ngơ ngác nhìn chằm chằm Thời Mộ.

Thời Mộ quan tâm hỏi: “Em không sao chứ?”

Bối Linh bĩu môi, bộ dáng như sắp khóc: “Sao chị lại làm như vậy? Nếu như bị trường học phát hiện, chắc chắn sẽ bị đuổi học đó. Đến lúc đó chị sẽ bị ghi vào học bạ, các trường khác cũng sẽ không chấp nhận chuyện này đâu. Chị thông minh như vậy, không phải tương lai tươi sáng của chị sẽ bị hủy hoại sao?”

Thời Mộ có chút ngoài ý muốn, cô vẫn luôn nghĩ là cô gái nhỏ này đang tức giận vì bị mình lừa gạt, không ngờ cô bé lại chỉ quan tâm đến tương lai của cô, trong lòng có chút buồn cười lại áy náy.

Thời Mộ nhẹ nhàng an ủi: “Đừng khóc, thực ra cũng không có chuyện gì đâu, chỉ cần em không nói cho người khác là được mà.”

Bối Linh dụi dụi chóp mũi hồng hồng: “Em sẽ không nói lung tung đâu. Nhưng mà vì sao chị lại lừa gạt mọi người? Mấy người anh Phó có biết không? Tại sao chị lại muốn ở ký túc xá nam? Lúc chị tắm rửa có phải bị bọn họ nhìn thấy hết rồi không?”

Bối Linh liên tiếp hỏi một loạt vấn đề, ánh mắt nhìn Thời Mộ rất giống mẹ già đang lo lắng cho cô con gái nhỏ.

Sự thay đổi này khiến Thời Mộ có chút không quen, ha ha cười hai tiếng không trả lời.

Đúng lúc này, Phó Vân Thâm từ nhà vệ sinh đi ra, hiển nhiên là cậu không nhìn thấy Bối Linh, cởi áo tắm ngoài rồi bơi đến bên cạnh Thời Mộ, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô nhân lúc cô không để ý.

Đôi mắt Bối Linh càng mở to hơn nữa.

Thời Mộ cười gượng, khuỷu tay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net