🍓 Chương 34 🍓: Đáng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Chee

Chúc mừng sinh nhật muộn bann @syyanie nha ❤️ dù hơi muộn xíu nhưng mà chưa hết ngày thì vẫn kịp đúng khum nàa 🥲

-

Ngày hôm sau Nặc Nặc tỉnh dậy, phát hiện thành phố B tuyết đã rơi.

Lúc cô mở mắt ra thì chỉ có một mình cô ở trên giường, nhưng cô lại ngửi được mùi gì đó rất kì quái.

Cô nhăn mũi ngửi ngửi, mùi đó rất kì lạ, nhưng cô cũng không rõ nó lạ ở chỗ nào.

Hình như hơi tanh?

Nặc Nặc nhìn chiếc chăn đắp trên người mình trong chốc lát, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định ngửi xem mùi đó là mùi gì.

Đồ mà Cừu Lệ đã dùng rồi, cô mà cứ ngửi mãi thì chẳng khác gì biến thái cả.

Nặc Nặc không tin Cừu Lệ, trước khi ra khỏi phòng cô còn kiểm tra lại thân thể mình từ trong ra ngoài một lần.

May quá, không hề có cảm giác không khoẻ, cũng không có vệt đỏ khả nghi nào.

Nặc Nặc nhẹ nhàng thở ra.

Cô vuốt vuốt mái tóc rối của mình rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Bởi vì đồng hồ sinh học của cô thường hay dậy sớm, nên lúc này mới có 6 giờ sáng.

Mà ánh đèn trong văn phòng đã sáng choang, Cừu Lệ đang cau mày xem tài liệu.

Biểu tình của anh nghiêm túc, lúc không cười khiến người ta phải hoảng sợ, có chút doạ người. Phần lớn thời điểm đều mang lại cảm giác lạnh lẽo xa cách. Nặc Nặc không biết anh đang xem cái gì nhưng cũng biết anh đang không vừa lòng.

Tiếng đẩy cửa của cô khiến anh quay đầu lại: "Tỉnh rồi à?"

Nặc Nặc đối diện với anh có hơi xấu hổ, hôm nay mới là thứ sáu, cô phải nhanh nhanh đến trường.

Cừu Lệ buông tài liệu trong tay xuống: "Để tôi đưa em đi ăn sáng."

Nặc Nặc xua tay: "Không cần đâu, anh cứ làm việc của mình đi. Tôi tự về là được."

Cô sợ Cừu Lệ nên đành bổ sung thêm: "Chỗ này cách trường học xa quá, nếu ăn sáng xong sẽ không kịp giờ đi học."

Cừu Lệ rũ mắt cười: "Được rồi."

Anh bất động thanh sắc hỏi cô: "Tối qua để em chịu ấm ức rồi, đêm đến lạnh lắm, em ngủ có ngon không?"

Nặc Nặc gật đầu.

Ánh mắt của anh sâu hơn một chút: "Em đi học đi."

Nghe anh nói vậy, Nặc Nặc vội vàng rời đi.

Lúc cô xuống thang máy, vẫn còn đang mải suy nghĩ xem có chỗ nào không đúng.

Dì dọn vệ sinh của công ty tới rất sớm, trước 5 giờ phải đi làm, trước 8 giờ phải dọn dẹp xong, sau đó công ty mới tiến hành những công việc thường ngày.

Hôm nay trợ lý Mễ cũng đi làm từ sớm, vừa lúc thấy dì dọn vệ sinh với vẻ mặt đầy đáng tiếc mà ném quần áo của boss vào thùng rác thì vội ngăn lại: "Dì làm gì vậy?"

Dì ấy nói: "Trợ lý Mễ, đây là tổng giám đốc bảo tôi vứt đi."

Trợ lí Mễ nghi ngờ nhìn dì, ngày thường boss không cho ai động vào quần áo của mình, sao hôm nay lại tuỳ tiện bảo dì dọn vệ sinh vứt đi?

Dì dọn vệ sinh không dám giải thích quá nhiều, ấp úng nói: "Dù sao cũng là sếp bảo tôi vứt."

Sáng nay lúc sếp gọi bà lên tầng 88, bà đã sợ tới mức tái mặt, kết quả sếp của bà chỉ lạnh mặt ra lệnh: "Bộ quần áo này ném đi, không được nhiều lời."

Haiz, quần áo đắt tiền như vậy mà...

Cuối cùng dì ấy vẫn tiếc bộ quần áo đắt tiền ấy, giá của nó cũng bằng mấy năm tiền lương của bà. Kết quả vừa đi xuống lầu, trộm liếc thấy hình như đũng quần có gì đó là lạ.

Đó là...

Mặt già của dì dọn vệ sinh không nhịn được đỏ lên, chạy nhanh vứt vào thùng rác.

Bà chưa nhìn thấy cái gì của sếp cả!

Trợ lí Mễ tặc lưỡi một cái, cũng không hỏi nhiều.

Không biết ai to gan dám động vào đồ của boss. Bây giờ cô thừa dịp tâm trạng boss tốt mà báo cáo xong việc của mình, coi như năm nay đã trôi qua một cách viên mãn.

-

Lớp 12 của Thất Trung còn một kì thi tháng cuối cùng nữa

Triệu Lệ lòng đầy cảm khái mà đi vào phòng học.

"Lần này lớp chúng ta thi rất tốt, điểm trung bình của cả lớp cũng đứng đầu khối, cô Triệu cảm thấy cực kì tự hào về các em."

Các bạn học sôi nổi vỗ tay.

Đây là lần đầu tiên lớp đứng hạng nhất trong suốt ba năm qua.

"Bạn Hàng Duệ lần này đứng đầu trường, mọi người vỗ tay cổ vũ bạn đi."

Tiếng vỗ tay lại kịch liệt vang lên.

Lữ Tương nói: "Trời ơi lợi hại thật đấy."

Nặc Nặc cũng mỉm cười gật đầu.

Lớp trưởng phát phiếu điểm cho mọi người, Lữ Tương thò sang nhìn: "Mình xem điểm của cậu với."

Nặc Nặc đưa phiếu điểm cho cô nàng nhìn.

Lữ Tương: "..."

Huhu Nặc Nặc thật lợi hại, vậy mà lại lọt vào top 20 của lớp!!!

Đáng sợ thật, một người từ đội sổ dần dần tiến bộ lọt vào top 20.

Lữ Tương đau lòng nhìn phiếu điểm của mình, xếp hạng lớp: 28

"Ông trời đúng là không công bằng, các cậu ăn gì mà thông minh vậy chứ?"

Nặc Nặc sợ cô nàng đánh mất tư tưởng nên vội vàng nghiêm túc khuyên nhủ: "Lữ Tương, cậu đừng nhụt chí. Cái gì cũng có cái giá của nó mà, tối nào về nhà mình cũng ôn từ đơn rồi luyện đề. Cậu xem Hàng Duệ kìa, cậu ấy ở nơi người khác không nhìn thấy nhất định cũng rất nỗ lực. Càng nỗ lực mới càng may mắn!"

Hai mắt Lữ Tương sáng lên: "Cậu nói đúng, mình muốn nỗ lực hơn nữa!"

Cô nàng tự nhủ từ bây giờ về nhà sẽ không đọc truyện tranh nữa mà phải giống như Nặc Nặc vậy, chăm chỉ học từ đơn và luyện đề.

Nặc Nặc cười cười gật đầu.

Bảng thành tích được dán lên, ánh mắt của mọi người nhìn Nặc Nặc cũng không giống nhau. Người có quan hệ với boss lớn của Cừu thị mà còn nỗ lực như vậy, cô muốn mọi người phải sống sao đây?

Diêu Giai Giai chuyển đi thì Tống Liên lại có bạn mới, tên là Nhậm Tiểu Mân.

Nhậm Tiểu Mân lặng lẽ nói với Tống Liên: "Tống Nặc Nặc xếp thứ 20."

Tống Liên nhìn phiếu điểm của mình.

22, đúng là trời xang trêu ngươi.

Nếu là trước đây cô ta nhất định sẽ hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ có lẽ trải qua chuyện của Cừu Lệ khiến cô ta hiểu ra, cánh chim của Tống Nặc Nặc càng cứng cáp thì mới càng có khả năng thoát khỏi Cừu Lệ.

Tống Liên không có ghen ghét, mà ngược lại còn có chút phục Nặc Nặc.

Vài lần ba cô ta hận sắt không thành thép nói: "Con bé Nặc Nặc ngốc quá đi mất, ngày nào cũng ngồi làm mấy cái đề toán, Cừu tổng bận mà nó cũng không biết đường đi tìm cậu ta."

Tống Liên không hé răng nói câu nào.

Đến tiết thứ hai, Triệu Lệ ra hiệu cho mọi người yên lặng.

"Năm nay không tổ chức Đại hội mùa Đông nên trường học định tổ chức hoạt động tuyên thệ." Triệu Lệ phấn chấn nói tiếp: "Lớp chúng ta thi đứng nhất nên được giao nhiệm vụ dẫn đầu."

"Trước khi tuyên thệ thì phải có bạn cầm cờ đỏ đi vòng quanh sân thể dục, vậy người dẫn đầu lớp chúng ta là..."

"Tống Nặc Nặc ạ!"

Lời này vừa nói ra, cả lớp an tĩnh một giây.

Nặc Nặc cũng ngây ngẩn cả người.

Triệu Lệ biết bối cảnh của Nặc Nặc rất lợi hại, sợ cô không muốn. Được cử cầm cờ tuy vinh quang nhưng đối với nữ sinh thì có hơi nặng. Mà với những ai tâm cao khí ngạo còn cảm thấy hành động ấy trông ngốc nghếch cực kì.

Triệu Lệ cẩn thận hỏi cô: "Tống Nặc Nặc, em có đồng ý không?"

Nặc Nặc đứng dậy: "Em cảm ơn cô ạ."

Triệu Lệ thở ra một hơi, lộ ra nụ cười vui vẻ. Nửa năm nay Tống Nặc Nặc thay đổi thật sự rất lớn, là một học sinh ngoan, cần cù lại thật thà. Tuy bối cảnh lớn mạnh nhưng không hề khoe khoang. Ngay từ đầu Triệu Lệ không thích cô, bây giờ cũng nhịn không được mà muốn thiên vị cô học sinh nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện này.

"Tan học Tống Nặc Nặc đến văn phòng copy nhạc nhé, bây giờ Hàng Duệ xuống văn phòng với cô một lát."

Lữ Tương tò mò hỏi: "Cậu đoán xem cô Triệu gọi Hàng Duệ xuống văn phòng làm gì?"

Nặc Nặc nghĩ nghĩ rồi nói: "Chắc về chuyện cử đi học đại học."

Lữ Tương mở to hai mắt.

Trong mắt Nặc Nặc mang theo tia nhu hoà nhợt nhạt.

Đúng vậy, không xảy ra sự kiện bỏ trốn nên bây giờ cũng đến lúc Hàng Duệ nhận được thông báo về việc cử đi học đại học.

-

Văn phòng.

Triệu Lệ cười nói: "Phía bên đại học M nói có thể đặc cách cho em đỗ thẳng vào trường. Trường đó là trường đại học nằm trong top 1 top 2 của nước ta, Hàng Duệ, em phải biết quý trọng cơ hội lần này, thời gian sắp tới cũng không được chậm trễ."

Hàng Duệ nhận lấy đơn thông báo kia, mím môi đáp: "Em biết rồi ạ."

Lúc cậu đi ra khỏi văn phòng, Lữ Tương đang lôi kéo Nặc Nặc đi ngắm tuyết rơi.

Bông tuyết trắng như lông ngỗng bay khắp trời, cô vươn tay, bông tuyết dừng trên găng tay màu trắng của cô.

Khoé miệng cô mỉm cười, vừa an tĩnh vừa dịu dành, lộ ra tinh thần đáng yêu phấn chấn của những cô gái ở độ tuổi này.

Tay Hàng Duệ nắm chặt đơn thông báo kia.

Nếu thời gian quay lại lúc trước, quay lại ngày mà Tống Nặc Nặc tỏ tình với cậu.

Thì nhất định hôm nay cậu sẽ không nhận lấy đơn thông báo này, cậu muốn chờ cô.

Đại học M đúng là trường đứng thứ nhất thứ hai của cả nước.

Tốt đến nỗi nếu không phải thông minh xuất chúng hoặc tiền nhiều đến nỗi không đếm xuể thì căn bản không có cửa bước vào ngôi trường này.

Thành tích bây giờ của Nặc Nặc ở khối 12 cũng chỉ xếp thứ 300.

Giây phút cậu nhận lấy đơn thông báo ấy cũng chính là lúc cậu hoàn toàn từ bỏ Nặc Nặc.

Nếu khi đó cậu không chán ghét Nặc Nặc mà là đồng ý với cô, cậu sẽ lựa chọn lui một bước, chẳng sợ không được vào đại học tốt nhất cậu cũng muốn ở bên cạnh cô.

Chính là không có "nếu như".

Hàng Duệ biết mình thua rồi.

Cô đi rất chậm, an tĩnh ôn nhu. Từ trước đến nay cậu chưa từng đợi cô, chỉ hi vọng cô phải chạy đuổi theo mình.

Mà ngày họp phụ huynh hôm đó, cậu biết mình thua.

Người đàn ông kiêu căng tên Cừu Lệ kia, rõ ràng trên mặt tỏ vẻ lạnh nhạt, trong mắt lộ ra chán ghét cùng mất kiên nhẫn, nhưng vào lúc cô chậm rì rì không theo kịp, trong mắt anh ý cười như một đoá hoa chậm rãi nở ra, quay đầu lại cứng rắn nắm lấy tay cô.

Sau đó sóng vai cùng nhau đi về phía trước.

Phảng phất giống như dù cả đời này cô có đi chậm, anh cũng không buông tay, vì muốn đồng hành với cô mà sẽ vĩnh viễn nhân nhượng.

Hàng Duệ vùi đầu ở khuỷu tay, nước mắt lặng lẽ tràn ra, như vậy cũng khá tốt.

Chỉ mong sau này bọn họ có thể cầu gì được nấy, vui vẻ sống hết đời này.

Vào được ngôi trường tốt như vậy, tương lai của cậu cũng bằng phẳng, có thể thoát khỏi người ba như kí sinh trùng kia.

Trận tuyết này rất lớn, chôn vùi toàn bộ rung động không người biết của thiếu niên tên Hàng Duệ.

Thiếu niên hơi nghẹn ngào, ký ức khắc sâu trong đầu cậu lúc này chính là vào tiết tự học buổi tối của tháng chín, cô thấp thỏm quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi: "Cậu có thể giảng bài cho mình được không?"

Khi đó gió đêm bên ngoài cửa sổ nhẹ nhàng phe phẩy, trong mắt cô lại trong suốt sạch sẽ.

So với bầu trời đêm ngoài kia còn xinh đẹp hơn.

-

Vào lúc tuyết đã ngừng rơi, chỉ còn mấy bông tuyết bay lả tả, Cừu Lệ về nhà.

Liền thấy Nặc Nặc cầm cờ đỏ rực đứng trong hoa viên, còn có khúc quân hành vang lên ở đâu đó.

Hai chú becgie là Đại Mao cùng Nhị Mao vây quanh chơi với cô rất vui vẻ, còn Tiểu Mao đang ở bên cạnh nghịch tuyết.

Cô luyện tập rất chăm chú.

Mẹ Trần đi tới cười nói: "Cừu thiếu đã về."

"Cô ấy đang làm cái gì vậy?"

"Cô chủ nói mấy hôm nữa phải cầm cờ dẫn đầu, cô ấy chưa làm cái này bao giờ nên muốn luyện tập."

Hoa viên rất lớn, còn lớn hơn cả sân thể dục ở trường.

Làm xong một việc gì đó không khó, nhưng muốn làm tốt lại không dễ gì.

Nắm giữ nhịp, muốn bước đi đầu tiên khớp nhịp rất khó làm được.

Cô vô cùng chuyên chú, khuôn mặt nhỏ cũng trở nên nghiêm túc.

Trong tay cầm cờ, dẫm nhịp đi lên.

Cừu Lệ đứng ở xa nhìn cô, ngón tay để trên môi, nhịn không được bật cười.

Ngốc đến đáng thương lại đáng yêu.

Sao lại có thể khiến người ta yêu thương vậy nhỉ?

Đại Mao cố tình quấy rối, dùng đầu cọ vào chân khiến cô không đi được.

Cô luống cuống nên lỗi nhịp, nhịn không được kiều giọng trách mắng: "Đại Mao, tránh ra nha."

Vài bông tuyết đọng trên hàng mi dài của cô.

Cô đội mũ lông, bọc kín mít.

Nhị Mao chặn đường cô le lưỡi liếm tuyết, lạnh đến nỗi vội rụt lưỡi lại. Nặc Nặc cong mắt cười, cố ý lấy cờ che mắt nó lại.

Cừu Lệ thấp giọng cười mắng một câu thô tục.

Đây là lần đầu tiên anh thấy hình ảnh cô hoạt bát như vậy, mẹ nó đáng yêu muốn chết.

2549 words
19/07/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net