🍓 Chương 58 🍓: Chờ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Tiểu Anh

Nặc Nặc liếc nhìn tờ giấy trong chốc lát rồi rời mắt, chuyên ngành của cô vào năm nhất và năm hai thì vô cùng bận rộn nhưng đến năm ba và năm tư thì sinh viên sẽ được tự do phát triển.

    Nặc Nặc và Trương Hoan cùng bước vào lớp liền nhận ra lớp chuyên ngành đã chật kín đến mức gần như không còn chỗ ngồi.

    Trương Hoan sững sờ: "Không phải chứ, chuyên ngành của chúng mình... Khi nào lại có nhiều sinh viên như vậy?"

    Lưu Du Châu vừa cười vừa liếc nhìn Nặc Nặc.
    Khi họ bước vào, hầu hết ánh mắt của các sinh viên nam đều dõi theo Nặc Nặc.

    Có một nam sinh táo bạo, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi Nặc Nặc: "Cậu có muốn ngồi đây không?"

    Nặc Nặc không ngốc, nhanh chóng hiểu ra tại sao lại có nhiều người như vậy. Cô hơi xấu hổ, đúng là từ nhỏ đã có nhiều người theo đuổi cô. Ba Vân đã từng dùng chổi đuổi đánh một bạn học nam không biết trời cao đất rộng theo cô đến tận cửa nhà.

    Nhưng các nam sinh ở đại học lại có vẻ nhiệt tình lạ thường.

    Nặc Nặc hơi mất tự nhiên, cô lắc đầu, nói cảm ơn.
    Nhìn các cô đều đang cầm sách đứng làm các sinh viên của chuyên ngành khác hơi ngượng ngùng. Tất cả đều bày tỏ sẽ nhường chỗ cho họ, Trương Hoan cảm thấy thú vị, kéo Nặc Nặc và Lưu Du Châu lại ngồi: "Đây vốn là lớp của chúng mình mà."

    Giáo sư bước vào, vừa nhìn thấy phòng học đông nghịt người, liền vui vẻ nói: "Ôi chao, tôi đã dạy học nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy loại tình huống này."

    Trước đây không có tình huống nào như vậy, bởi vì danh tiếng của Nặc Nặc cũng chỉ trong khoa của bọn họ biết. Lần hôn mê này vốn đã vô cùng kì lạ vậy nên rất nhiều người đã biết về Nặc Nặc. Ban đầu nghe nói trong khoa Phát thanh có một đại mỹ nhân, lúc đó họ có chút khinh thường, có thể xinh đẹp đến mức nào chứ? So với các ngôi sao nổi tiếng có thể đẹp hơn sao? Kết quả là khi nhìn thấy ảnh chụp của cô, họ liền bị vả mặt rồi, biết được Nặc Nặc trở lại trường học, họ liền chạy tới chiêm ngưỡng người thật.

    Giáo sư tính tình tốt, cũng không đuổi người, cứ như vậy vui vẻ, hớn hở bắt đầu buổi học.

    Kỳ thực những chuyện được lưu truyền trong trường không chỉ có vẻ đẹp của Nặc Nặc mà còn cả về tình trạng gia đình của cô. Khi Nặc Nặc tan học, cô liền gặp phải một nam sinh cầm một bó hồng lớn, nam sinh với thân hình cao, lại gần nhìn Nặc Nặc liền cảm thấy cô thật xinh đẹp lại vô cùng có khí chất.

    Đặc biệt là đôi mắt của cô khi nhìn người khác, đôi mắt lấp lánh ánh nước ấy, thật rung động lòng người.

    Nam sinh kia là một tên ngậm thìa vàng chính hiệu: "Vân Nặc Nặc, anh biết em chưa có bạn trai, hay là thử cân nhắc anh một chút đi, ba anh là chủ tịch của tập đoàn AS, ba em có thể đến AS làm việc."

    Cậu nam sinh nhỏ giọng nói, nhưng Trương Hoan và Lưu Du Châu ở gần đấy đều có thể nghe thấy. Sắc mặt hai cô nàng có chút khó coi, EQ của tên nam sinh này thật là thấp.

    Kẻ có tiền liền coi trọng bản thân cũng chả sao nhưng những lời này lại trực tiếp vạch trần gia cảnh của người khác, điều này không chỉ bất lịch sự mà còn làm tổn thương đến lòng tự trọng của người khác, họ liền nhanh chóng đi đến bên cạnh Nặc Nặc.

    Nặc Nặc lại khá bình tĩnh, những lời này cô đã từng nghe qua nhiều lần, lúc đầu cô hổ thẹn đến mức mặt đỏ tai hồng, cảm thấy mình bị xúc phạm nhưng sau đó cô không để tâm đến nữa. Suy cho cùng, những người ngậm thìa vàng ngay từ khi được sinh ra đã có cảm giác vượt trội hơn người bình thường.

    Vì vậy Nặc Nặc lắc đầu: "Không cần, cảm ơn."

    Nói xong, cô đi vòng qua cậu ta, cũng không nhận lấy bó hoa từ tay nam sinh.

    Đi được một quãng xa mà trong lòng Trương Hoan vẫn còn mắng thầm, hừ, tập đoàn AS thì hay ho lắm ấy, cũng chỉ là dựa dẫm vào ba mẹ để sống mà thôi. Tỏ tình mà cũng phải xúc phạm đến gia cảnh người khác như vậy sao.

    Nặc Nặc cũng không cảm thấy có điều gì đáng xấu hổ về gia đình mình, cũng như không cảm thấy rằng mình cần sự giúp đỡ của người khác. Những ngày tồi tệ nhất đã qua, những ngày sau đó sẽ chỉ còn tương lai tươi đẹp đang đợi chờ cô phía trước.

    Cô sống trong ký túc xá của trường, vì vậy vào buổi tối sau khi mọi người tắm rửa xong, lúc nằm trên giường, các cô liền trò chuyện vui vẻ một lúc.

    Ký túc xá phòng 415 quan hệ rất tốt, trong phòng bốn người có một nữ sinh khác chuyên ngành mặc dù vậy cô ấy cũng có thể tán gẫu rất vui vẻ với bọn họ.

    Sau khi các cô thay váy, áo ngủ, nằm lên giường liền bắt đầu nói về những bí mật nhỏ giữa các cô gái.

    Nói đến chuyện ban ngày, Triệu Di, nữ sinh học khác khoa, mỉm cười hỏi: "Nặc Nặc, cậu thích kiểu con trai như thế nào?"

    Nặc Nặc đang lau tóc liền hơi dùng lại một chút, sau đó lắc đầu: "Mình không có hình mẫu rõ ràng." Chỉ cần đó là người cô thích, còn hình mẫu lý tưởng thì cô không xác định được.

    Triệu Di nói: "Mình biết con trai của chủ tịch tập đoàn AS. Anh ta là học sinh năm cuối, cực kỳ nổi tiếng luôn. Thời nay những người đàn ông giàu có đều rất được quan tâm."

    Trương Hoan: "Điều đó chưa chắc đúng đâu, mình nghĩ những người đàn ông dịu dàng, tận tâm sẽ được để ý nhiều hơn chứ. "

    Triệu Di vặn lại: "Cậu đọc nhiều ngôn tình quá rồi đấy." Cô ấy đảo mắt rồi mỉm cười với Nặc Nặc, "Nặc Nặc, cậu không thích kiểu tổng tài bá đạo ư?"

    Nặc Nặc vén tóc sang một bên để sấy tóc bằng máy sấy, khi nghe được câu đó thì trả lời: "Mình không thích."

Những người đó thường tự cao tự đại, cho mình là đúng, một người đàn ông lúc nào cũng cho mình là cái rốn của vũ trụ thì có gì để thích chứ.

    Triệu Di nói: "Cái này cũng có thể." Nặc Nặc nhìn rất xứng đôi với kiểu nam thần học đường sạch sẽ, tinh khôi. Các cô không phải ghen tị, họ đều rất yêu quý Nặc Nặc, nhưng họ chỉ tò mò không biết trong tương lai bạn trai của Nặc Nặc sẽ là kiểu người như thế nào.

    Lưu Du Châu liếc nhìn đôi chân thon dài nuột nà của Nặc Nặc, tặc lưỡi hâm mộ: "Trắng như vậy, nếu không phải là ở chung một phòng, mình thật sự không tin là cậu không hề chăm sóc nó."

    Các cô gái thấy vậy, cùng nhau trêu đùa: "Thật nha, ngay cả lông chân cũng không có một cọng nào."

    Trương Hoan tiện tay sờ soạng Nặc Nặc một phen làm cả khuôn mặt của Nặc Nặc đỏ bừng. Cô nàng cười đến nỗi không đứng thẳng nổi: "Cậu thật là ngây thơ, nếu mình mà là đàn ông mình nhất định sẽ cưới cậu, cưới không được sẽ đè cậu ra "ăn"."

    Triệu Di cũng không nhịn được cười, nói Trương Hoan thật là một sắc nữ.

    Giờ giấc của các nữ sinh trong ký túc xá thường không tốt lắm, các cô sau 12h đêm mới chịu đi ngủ.
    Nặc Nặc đã có một khoảng thời gian yên bình ở trường đại học, đảo mắt mùa hè đã đến. Trong khoảng thời gian này, chuyện bệnh tình của cô truyền ra ngoài, có thêm nhiều streamer nữ tới tìm cô để trang điểm. Có vẻ như họ muốn tìm hiểu xem cô đẹp là do trang điểm hay thật sự cô có vẻ đẹp tự nhiên.

    Nhờ vậy mà Nặc Nặc đã kiếm được không ít tiền, các chị gái streamer trên mạng đều rất hào phóng. Gia đình cô trong thời điểm này nhất thời cũng trở nên dư dả hơn.

    Mẹ cô lo lắng cho cô, thường ngày không tín Phật vậy mà còn đi xin riêng cho cô một lá bùa hộ mệnh.
    Lá bùa tam giác màu vàng trông có vẻ quê mùa, nhưng Nặc Nặc không hề ghét bỏ, mẹ cô không tiện đi lại, vậy mà đi đâu, làm gì cũng nghĩ cho cô. Cô chỉ cảm thấy cảm động và ấm áp, không một chút ghét bỏ, vì vậy cô nhận nó rồi đeo lá bùa lên cổ.

    Cần cổ mảnh mai, trắng nõn lại đeo một lá bùa màu vàng xấu xí. Đến tuần hè thứ hai liền bị bạn cùng phòng oán thán đến văng nước miếng.

    Trương Hoan nói trắng ra: "Cậu như vậy sẽ làm bao nhiêu trái tim tan nát đây!"

    Vòng cổ bằng pha lê, đá quý thì bị cô từ chối, còn cái lá bùa xấu xí, tầm thường này lại được cô nâng niu đeo lên cổ.

    Khóe miệng Nặc Nặc nở nụ bất đắc dĩ, trông có chút ngây thơ: "Mình nghĩ nó khá tốt đấy chứ."

    Chỉ cần có tâm ý đặt trong đó, nói không chừng thật sự có thể xua đuổi tà ma, giữ bình an.

    Tuy nhiên, không bao lâu sau Nặc Nặc liền nhận ra là bùa này thật không có tác dụng gì cả.

    Vào đầu tháng bảy, vào đêm trước khi được nghỉ hè.

    Đêm hè ở thành phố S mang hơi nóng ẩm dào dạt, gió đêm mang đến hương hoa thoang thoảng. Nặc Nặc cảm thấy đầu hơi đau, lúc đầu chỉ hơi đau nhẹ, sợ đánh thức bạn cùng phòng nên cô cắn răng không nói gì.

    Sau đó đầu lại đau nhói như kim đâm, nhưng cô còn chưa kịp gọi người giúp, ngay sau đó trước mắt liền tối sầm.

    Đầu óc cô trong phút chốc trở nên trống rỗng.

    Khi định thần lại, cô nhận ra trời hơi lạnh, đúng vậy, hơn nữa cô còn cảm thấy cả người rất đau.

    Màn đêm tối đen như mực, những tia chớp lóe lên ngang dọc như muốn xé toạc bầu trời. Gió lạnh gào rít giữ dội, thổi tung những tán cây, cho đến khi được người khác nâng dậy cô mới cảm nhận được đầu gối của mình bị thương.

    Cậu thiếu niên rất căng thẳng: "Nặc Nặc, cậu không sao chứ?"

    Rất đau. Cô chớp chớp mắt, vịn vào cánh tay của thiếu niên đứng lên.

    "Chúng ta phải đi nhanh thôi, đi xa thêm một đoạn nữa mình sẽ giúp cậu kiểm tra vết thương."

    Đêm đen thật đáng sợ, nhưng Nặc Nặc không biết cậu thiếu niên này là ai. Khoảnh khắc cuối cùng cô còn ở trên giường trong ký túc xá, buổi tối mùa hè ở thành phố S cũng không phải như thế này, sau một trận đau đầu, trong nháy mắt cô đã đến nơi này. Đầu gối của cô còn bị thương nữa.

    Chàng trai lại kéo cô đi.

    Nặc Nặc thật sự không thể chạy được nữa, rút tay lại.

    Hàng Duệ giật mình quay lại. Cậu chưa kịp nói gì thì đèn của biệt thự đột ngột bật sáng.

    Đêm đen bỗng sáng hơn cả ban ngày.

    Nặc Nặc ngẩng đầu lên, thiếu niên cùng thiếu nữ thấy rõ được khuôn mặt của đối phương.

    Hàng Duệ sững sờ: "Cậu..." Không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, nhưng Tống Nặc Nặc trước mặt lại có vẻ khác lạ. Cậu đang nghiêng người đỡ cô, liền nhìn thấy nốt lệ chí đỏ tươi ở khóe mắt cô. Cô thật đẹp nhưng việc này cũng quá quỷ dị. Dù vậy Hàng Duệ không hề buông tay, trong lòng có chút lo sợ: "Phải đi trước đã nếu không hắn ta sẽ phát hiện ra chúng ta mất."

    Ai phát hiện?

    Cửa biệt thự được mở ra, một người đàn ông một thân vest đen bước ra.

    Có người cầm ô cho anh, các vệ sĩ lần lượt đứng xung quanh, vây quanh Nặc Nặc và Hàng Duệ. Lúc này Nặc Nặc mới cảm thấy không ổn chút nào, cô lờ mờ nhớ ra cuốn tiểu thuyết mà bạn cùng phòng đã kể như một trò cười trước đây, sắc mặt liền thay đổi.

    Không phải chứ?

    Cô đang ở trong một cuốn sách.

    Tiếng sấm trên bầu trời ầm ầm vang lên, kế tiếp là những giọt mưa thi nhau rơi xuống. Cơn mưa lớn kéo đến bất ngờ không kịp phòng bị, Nặc Nặc còn chưa kịp sốc và bối rối, có một chiếc ô đen đã che trên đỉnh đầu cho cô.

    Cô ngước mắt lên, bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành, đẹp trai.

    Đồng tử của anh tối đen, anh đang che ô cho cô.

    Cô không quá xác định, giọng hơi run run gọi: "Cừu Lệ?"

    Vẻ mặt của người đàn ông dường như đông cứng lại, cuối cùng anh đè nén giọng nói run rẩy của mình: "Là tôi."

    Dưới tán ô chỉ có Nặc Nặc, anh đem tán ô che chở cho cô kín kẽ, còn toàn thân anh lại ướt đẫm.
    Nặc Nặc đột nhiên hơi run sợ, cô muốn lùi lại. Phía sau cô là Hàng Duệ cũng đang sửng sốt không kém.

    Nặc Nặc  đột nhiên nghĩ đến số phận của người thiếu niên trẻ tuổi trong cuốn sách, động tác rời xa Cừu Lệ đột nhiên trở nên cứng ngắc. Có chút chột dạ nhìn Cừu Lệ, liệu anh ta có thực sự tàn nhẫn và tồi tệ như trong sách nói?

    Nước mưa chảy xuống cằm người đàn ông, nhỏ giọt trên mặt đất, những bọt nước nhỏ bắn tung tóe.

    Làn gió thổi qua bên tai, mái tóc đen nhánh của anh ướt đẫm. Nhưng Nặc Nặc đột nhiên cảm thấy biểu hiện của người đàn ông rất lạ, anh ta không có vẻ tức giận mà giống như ... sắp khóc.

    Nhưng anh ta là nam chính mà, sao lại khóc được, có lẽ là nước mưa.

    Nặc Nặc sợ mình sẽ làm hại Hàng Duệ nên không dám lùi bước.

    Trong mắt người đàn ông chỉ chứa đựng hình bóng của cô, thật lâu sau mới trầm giọng nói: "Thả cậu ta đi."

    Hàng Duệ đột nhiên ngẩng đầu muốn tới bên Nặc Nặc. Nhưng Nặc Nặc lại nhanh chóng nói: "Hàng, Hàng Duệ, cậu đi đi."

    Hàng Duệ cau mày, và ngay sau đó, đám vệ sĩ ập đến, không quan tâm đến ý muốn cậu, mạnh mẽ cưỡng chế cậu rời đi.

    Dưới màn mưa rộng lớn, chỉ còn lại Nặc Nặc và nam chính. Cô hơi khẩn trương, nam phụ rời đi rồi, nam chính không phải muốn giết cô chứ? Cô đã phản bội anh ta.

    Đối mặt với nỗi sợ hãi trước cái chết, cô sợ hãi nói: "Thực xin lỗi, tôi không phải..."

    Nhưng ngay sau đó, chiếc ô của Cừu Lệ đã được người bên cạnh nhận lấy. Anh nghiêng người bế cô bước vào biệt thự.

    Anh ướt sũng, tiếp xúc với anh thật khó chịu. Nhưng Nặc Nặc liền nghe thấy nhịp tim của anh, mạnh mẽ đến mức chấn động, như thể bi thương cùng vui sướng đan xen, giây tiếp theo chính là điên cuồng cùng tuyệt vọng.

    Cô an tĩnh lại.

    Điều gì đã xảy ra với nam chính vậy?

    Lúc này cô mới nhận ra tình tiết truyện có sự thay đổi, con chó của nam chính không những không đuổi ra cắn vào chân Hàng Duệ mà nam chính còn trực tiếp để nam phụ rời đi rồi.

    Lẽ nào mình không phải xuyên thành Tống Nặc Nặc? Có lẽ nào cô trở thành Tống Liên?

    Nhưng vừa rồi nam phụ gọi cô là Nặc Nặc.

    Nặc Nặc bị chóng mặt, đầu gối của cô còn bị thương. Nam chính không lên tiếng, cô cũng không dám mở miệng.

   Cho đến khi nam chính bế cô vào phòng tắm trên tầng 2 cô mới thật sự cảm thấy kinh hoàng, sợ hãi.

    Nặc Nặc được đặt vào trong bồn tắm, cô biết trong những cuốn tiểu thuyết như vậy nam chính rất thích dùng vũ lực, cô rõ ràng chỉ mới gặp anh ta lần đầu tiên, cô không hề quen biết anh ta. Anh ta muốn làm gì?

    Những ngón tay mềm mại và mảnh mai của Nặc Nặc nắm lấy thành bồn tắm, cố gắng đứng dậy.

    Người đàn ông đột nhiên ngồi xổm xuống, bởi vì cả người ướt đẫm, toàn thân liền toát lên chút hoang dã không kiềm chế được. Nhưng đôi mắt anh rất dịu dàng, anh đưa tay ra rồi vuốt ve khuôn mặt của Nặc Nặc.

    Nặc Nặc cứng người lại, có vài phần bất an nhìn anh.

    Ngón tay anh chạm nhẹ vào giọt lệ chi nho nhỏ ở khóe mắt cô, vẻ mặt anh đột nhiên có hiện lên vẻ điên cuồng, trong mắt của Nặc Nặc, đó là một tia biến thái, vặn vẹo ngắn ngủi.

    Đột nhiên tiếng sấm nổ vang trời, đêm tháng năm trời vẫn tiếp tục mưa. Anh khàn giọng nói: "Em đã trở lại, cuối cùng tôi cũng đợi được em ..."

    Nặc Nặc sợ hãi ôm lấy cơ thể của chính mình.

    Cô kinh ngạc, tròn mắt nhìn anh, anh ...anh ta chắc không phải bị bệnh thần kinh chứ.

03/04/2022
3091 words


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net