🍓 Chương 8 🍓: Lấy lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sel

Ngón tay của anh nhẹ nhàng chạm vào.

Da thịt ấm áp da, hai tròng mắt đong đầy nước mắt, nốt ruồi son này là sau khi cô khóc mới lộ ra?

Nặc Nặc thật vất vả dừng lại âm thanh nghẹn ngào, liền chạm phải ánh mắt quỷ dị của nam chủ.

Ánh mắt của anh dừng ở trên khóe mắt của cô.

Sau đó anh lại cúi người xuống lần thứ hai.

Nặc Nặc sửng sốt một giây, khóe mắt ấm áp ẩm ướt.

Cô ngây ngốc một lúc mới hiểu được Cừu Lệ làm cái gì! Cái tên biến thái này, anh ta dám liếm chỗ đó.

Nơi đó...... Là nơi mang đến thay đổi sau khi cô xuyên sách.

Xong đời rồi.

Gương mặt Nặc Nặc ửng đỏ, thân thể lại lạnh băng. Cô thấy rõ sự mê luyến trong mắt nam chủ.

Đó không phải yêu thích bình thường, mà là bệnh tâm thần đối với đồ vật yêu tha thiết, vừa muốn chiếm hữu vừa hủy diệt.

Cô nhớ lại biểu tình đêm đó khi anh nói "Cô thật đẹp".

Trong lòng rét lạnh giống như kết băng, anh nhìn thấy nốt ruồi son kia, sau đó lại muốn cô chết sao?

Nặc Nặc vừa sợ vừa hận, cô lớn như vậy, đây là lần đầu tiên cô bộc phát hận ý đối với một người.

Cừu Lệ thích bộ dáng này của cô, liền không tính toán buông tha cô.

Trong khoảng khắc tay anh mạnh mẽ vói vào trong vạt áo của cô, Nặc Nặc không thể nhịn được nữa, run rẩy cho anh một cái tát.

"Đừng chạm vào tôi!"

Tiếng vang thanh thúy, ở ban đêm an tĩnh phá lệ chói tai.

Khi đó đã là tháng chín.

Đêm tối mùa thu hơi se se lạnh.

Dục vọng biến thái trong mắt anh còn chưa tan đi, biểu tình trên mặt cứng đờ. Đầu anh cũng không lệch đi, lạnh băng mà rũ mắt nhìn cô.

Nặc Nặc còn ở dưới thân của anh.

Cô khóc đến nỗi đôi mắt phiếm hồng, cả người còn run đến lợi hại.

Xong rồi...... Lúc này thật sự phải chết, cô dám đánh nam chủ. Tên nam chủ này chính là người chỉ cần ánh mắt ngươi không đủ cung kính thì đều sẽ bị giết chết một cách thô bạo.

Lúc này, ở thời điểm hai người cũng đủ tỉnh táo. Nhất định anh sẽ tra tấn cô đến khi chết.

Ngón tay cái của Cừu Lệ xoa xoa khóe miệng.

Trên môi anh còn giữ lại hương vị nước mắt của cô.

Động tác anh nhìn qua vô cùng tuỳ ý, nhưng trong mẳ đã tràn ngập huyết tinh, khiến Nặc Nặc một trận tuyệt vọng.

Thật lâu sau, anh cười: "Cô cho rằng tôi thèm chạm vào cô?"

Nặc Nặc nghĩ tới vẻ mặt biến thái say mê của anh vừa rồi, cảm thấy anh rất "thèm".

Nhưng nếu cô còn muốn giữ mạng, thì có cho tiền cô cũng không dám nói lời này ra.

Chết qua một lần, hưởng qua cảm giác đáng sợ đó, tới thời điểm này, sự sợ hãi liền bị phóng đại đến mức lớn nhất.

Cô không muốn chết...... Không muốn chết!

Nặc Nặc bỗng nhiên nâng đôi mắt lên. Trước khi nam chủ còn chưa ra tay giết cô, hết thảy còn có hi vọng.

Chỉ là nốt ruồi son mà thôi, lớp trang điểm của cô còn chưa bị phai hết. Nam chủ cũng chưa nhìn thấy khuôn mặt chân thật của cô.

Cô vẫn là Tống Nặc Nặc!

Cô vẫn muốn sống tiếp.

Cừu Lệ híp híp mắt, tay đã đặt ở trên cổ của cô.

Chớp mắt một cái Nặc Nặc lại nghênh diện cảm giác hít thở không thông này.

Cô cắn răng, chết cũng không cầu xin, làm theo cách trái ngược, không phải nam chủ không chịu nổi có người khiêu chiến tự tôn của anh sao? Vậy cô sẽ học theo Tống Liên cùng nguyên thân Tống Nặc Nặc.

Cô giơ khuôn mặt nhỏ lên, nước mắt rõ ràng còn không có chảy ra, giọng nói cũng mềm mại, chính là lời nói của cô lại làm Cừu Lệ nháy mắt lạnh mặt.

"Tát anh ba cái, dù anh có bóp chết tôi, tôi cũng không thiệt."

Sau một lúc lâu, gióng nói lạnh lẽo của anh truyền đến: "Cô nói đúng, cho nên ông đây nên ngủ với cô rồi lại giết sau."

Nặc Nặc trợn tròn mắt.

Không phải nam chủ nên nói rằng "Nếu đã như vậy, tôi muốn giữ cô lại chậm rãi tra tấn" sao?

Lời nói không có liêm sỉ này, quả thực không phải lời kịch cửa một nam chủ bá đạo tổng tài. Không còn nghi ngờ gì nữa, tên này đúng là bệnh thâm thần.

Thời điểm anh xé quần áo của cô, Nặc Nặc rốt cuộc mới biết giãy giụa.

Cô khóc thút thít: "Cừu Lệ, tôi sai rồi, không muốn, không muốn......"

Cô khóc đến càng thương tâm, càng sợ hãi, nốt ruồi son câu nhân nơi khóe mắt càng nhiều thêm vài phần diễm sắc.

Cừu Lệ cong cong môi.

Thật đẹp.

Rõ ràng lá gan không lớn, còn cố tình dám học theo bộ dáng ghê tởm của Tống Liên.

Anh bóp chặt cằm cô, giống như đang nhìn một cái gì đó thú vị đang giãy giụa hấp hối.

"Không muốn chết?"

Trong mắt cô hàm chứa nước mắt, nhu nhược gật đầu.

"Biết lấy lòng tôi như thế nào sao?"

Tuy mạng của Nặc Nặc nằm ở trong tay anh, nhưng một khắc nghe thất câu nói kia, cô vẫn nhịn không được cảm thấy da đầu tê dại.

Cô nhìn anh, trong mắt ba phần mờ mịt.

Cừu Lệ nhàn nhạt mở miệng: "Nói chuyện."

"Biết." Cô biết cái quỷ gì!

"Tốt lắm."

"Ngày mai bắt đầu, để tôi nhìn thấy thành ý của cô." Anh đứng dậy, cuối cùng cười nhạo nhìn cô một cái, ra khỏi phòng.

Cả người Nặc Nặc cũng chưa lấy lại được sức lực.

Sau một lúc lâu cô mới đứng dậy, đem nước mắt lau khô, lại đi đóng cửa lại.

Tồn tại thật khó.

Nhưng cho dù có khó hơn, nàng cũng muốn chờ đến ngày mình rời đi khỏi anh, tìm được cách để trở về.

Ba mẹ cô còn đang chờ cô.

Nặc Nặc cắn môi, thiên đạo luân hồi, ông trời sẽ chẳng bỏ qua cho ai.

Chỉ có sống thật tốt, cô mới có thể nhìn thấy báo ứng của Cừu Lệ!

Xác định Cừu Lệ đã rời đi, Nặc Nặc lại lấy đồ trang điểm của nguyên thân ra.

Nặc Nặc lấy ra gương nhỏ, quả nhiên nốt ruồi son ở khóe mắt đã lộ ra.

Tốt xấu gì lớp trang điểm vẫn còn.

Nặc Nặc thở dài, lần này là cô vận khí tốt, không biết lần sau còn được may mắn như vậy không?

Nặc Nặc trang điểm lại một lần, nhưng không che đi nốt ruồi son kia nữa.

Nếu Cừu Lệ đã phát hiện, giấu đầu lòi đuôi ngược lại không tốt.

Cô ngủ cũng không tẩy như cũ trang, vô cùng khó chịu. Nhưng so với bảo vệ mạng sống, mấy chuyện cỏn con này không đáng giá nhắc tới.

Đến lúc này rồi, tuy cốt truyện của nam nữ chủ còn chưa khai triển, nhưng tình cảnh của Nặc Nặc lại càng ngày càng gian nan.

Cô cũng không biết nên lấy lòng Cừu Lệ như thế nào, nhưng cô cần thiết phải sống sót.

Cái tát đêm nay, chính là đánh vào ngạo khí cùng tự tôn của Cừu Lệ.

Nếu thiết lập tính cách của nam chủ là kiêu căng ngạo mạn, thì nhất định sẽ không bỏ qua cho Nặc Nặc.

Nặc Nặc muốn trước tiên phải bảo vệ lớp trang điểm, để sau này sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn như đêm nay.

Sau đó cô phải có tiền, hiện tại Nặc Nặc vẫn đang học lớp 12, đi học hay tan học đều là người của Cừu Lệ đưa đón. Cô không có thời gian đi làm thêm, cũng không khỏi tai mắt của Cừu Lệ được. Muốn làm thêm kiếm tiền là chuyện không thể thực hiện được.

Trong trường học mặt có cây ATM. Nặc Nặc nhìn thẻ của nguyên thân trong tay, quyết định ngày mai đi thử vận may.

Nhưng vận may của Nặc Nặc cũng không tốt.

Cô trước sau sắp xếp lại ngày sinh nhật của nguyên thân nhập vào mật mã, nhưng tất cả đều không phải.

Nặc Nặc chưa từ bỏ ý định, lại ấn bừa mấy số.

Và tất nhiên là không được, thẻ còn thiếu chút nữa bị khoá lại.

Nặc Nặc không dám thử tiếp, cầm lấy thẻ quay trở về phòng học.

Vẻ mặt của cô uể oải, ai nấy đều thấy được.

Bây giờ Lữ Tương rất thích cô: "Cậu sao vậy?"

Nặc Nặc cười lắc đầu: "Không có việc gì."

Thần sắc của Lữ Tương có chút vi diệu, tới gần bên tai Nặc Nặc nhỏ giọng hỏi: "Cậu cũng biết chuyện đó à?"

Nặc Nặc mờ mịt: "Chuyện gì?"

Lữ Tương lấm lét nhìn về đằng sau, thấy cao lãnh học bá Hàng Duệ không ở đây, vội vàng nói bát quái cho Nặc Nặc: "Hoa khôi của lớp 3 vừa đưa thư tình cho Hàng Duệ."

Nặc Nặc dừng một chút, sau một lúc lâu chậm rì rì mở miệng: "Khá tốt mà."

"Cậu không thích Hàng Duệ sao?"

Nặc Nặc mở to hai mắt nhìn Lữ Tương, sao toàn thế giới này đều biết Tống Nặc Nặc thích Hàng Duệ nhỉ?

Lữ Tương cười tủm tỉm: "Đừng nghĩ rằng mình không nhìn ra, trước kia ai cậu cũng không thèm để ý, chỉ thích tìm Hàng Duệ nói chuyện."

"......"

"Nặc Nặc cậu đừng hoảng hốt, Hàng Duệ không có nhận thư tình, huống chi cậu đẹp hơn cô gái lớp 3 nhiều, bạn trai của cô ta một tháng thay ba người, đào hoa như thế nhất định Hàng Duệ sẽ không thích. Mình ủng hộ cậu theo đuổi Hàng Duệ."

Nặc Nặc dở khóc dở cười.

Sau khi cô suy nghĩ một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: "Mình không theo đuổi Hàng Duệ đâu, cậu ấy rất tốt, mình không xứng với cậu ấy."

Tối hôm qua Nặc Nặc đã suy nghĩ suốt một đêm, cô không phải nguyên thân, nói không chừng Hàng Duệ sẽ không thích cô. Tuy nói cô có thể chắc chắn khiến Hàng Duệ không bị ba con becgie đen kia cắn bị thương thương, nhưng vận mệnh ai cũng không nói trước được, chẳng sợ tránh được việc bị thương, Cừu Lệ mà tức giận thì Hàng Duệ chắc chắn sẽ không an ổn.

Việc cô đi xong cốt truyện có thể về nhà chỉ là suy đoán, Nặc Nặc vẫn luôn coi nơi này là một quyển sách, nhưng nếu thế giới này đã tồn tại, đối với người trong sách mà nói, đây là cả một đời của bọn họ.

Mà Hàng Duệ cũng có quyền được hưởng quyền lợi tốt hơn, Nặc Nặc quyết định ăn cả ngã về không, chờ thời cơ chín mùi, tự mình rời đi nam chủ.

Nếu không ở bên Nặc Nặc, nói không chừng Hàng Duệ có thể học đại học, sau đó cưới một cô vợ vừa đẹp vừa hiền huệ, bình an trải qua một đời này.

Nặc Nặc sợ Cừu Lệ, nhưng cô cũng không muốn lại kéo một cái thiếu niên tốt xuống nước cùng mình.

Cô nhớ tới thân ảnh quật cường đơn bạc che chắn cho cô vào đêm mưa đó, thấp giọng lặp lại một lần: "Mình sẽ không theo đuổi cậu ấy, vĩnh viễn đều không."

Cậu ấy nên sống thật tốt.

Vẻ mặt Lữ Tương vặn vẹo, ý bảo Nặc Nặc nhìn về phía sau.

Nặc Nặc quay đầu lại, đối diện với một hai tròng mắt đen nhánh trầm tĩnh.

Cậu mặt vô biểu tình mà cúi đầu nhìn cô.

Nặc Nặc lúc này mới nhận ra, khuôn mặt hồng lên.

Hàng Duệ đã nghe được cái gì rồi?! Nhưng đảo mắt một suy nghĩ, Hàng Duệ hẳn là phải vui vẻ mới đúng.

Người đáng ghét không dây dưa với mình nữa, đây là chuyện tốt.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng là Hàng Duệ chuyển tầm mắt đi.

Trên trán thiếu niên ướt đẫm, hẳn là vừa rửa mặt xong.

Nặc Nặc quay đầu lại.

Đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Bạn học Hàng Duệ."

Ngón tay Hàng Duệ căng thẳng, trong lòng có loại khó chịu nói không nên lời. Cậu nâng lên đôi mắt nhìn cô.

Cô cắn môi: "Cậu có thể nói cho mình biết sinh nhật của cậu được không?"

Hàng Duệ trầm mặc mà nhìn cô, trong mắt biến ảo không chừng.

Lữ Tương trong lòng phun tào, này không phải là đang theo đuổi sao?

Nặc Nặc vội vàng giải thích: "Mình không có ý gì khác, mình muốn biết cái này...... ừm...... Có ích."

"23 tháng 10." Thiếu niên nhìn cô, đạm thanh nói, "Sinh nhật."

Nặc Nặc không nghĩ tới cậu thật sự sẽ nói ra.

Cô ngẩn người, chẳng lẽ Hàng Duệ cảm thấy về sau cô không bám lấy cậu nữa nên nhìn cô thuận mắt thêm một chút? Đôi mắt Nặc Nặc hơi cong, mềm giọng nói: "Cảm ơn cậu."

Ngữ điệu của cô mềm mụp, Hàng Duệ mất tự nhiên rũ mắt xuống.

Cậu không rõ trong lòng mình làm cảm giác gì, cô đã biết sinh nhật rồi, sau đó thì sao?

Sau đó Nặc Nặc cầm lấy thẻ đi thử lại.

Rút được tiền ra!

Tiền tiêu vặt của nguyên thân còn hơn 1 vạn (khoảng hơn 32tr tiền Việt mình)

Nặc Nặc ngơ ngẩn nghĩ mật mã đúng.

Nguyên thân...... Hẳn là thật rất sự thích Hàng Duệ đi.

Cô sờ sờ ngực của mình, yên tâm đi, lúc này đây, Hàng Duệ khẳng định có thể hạnh phúc.

Chẳng qua từ hôm nay trở đi, đối mặt với Cừu Lệ, biến thành chuyện của một mình cô.

Việc cấp bách chính là phải ngoan ngoãn ở trong tay hắn thêm 8 tháng nữa.

Nặc Nặc ôm tiền đi mua một đống đồ trang điểm mới về, cắn môi nghĩ, dựa theo tính cách của Tống Liên, bá tổng nam chủ chắc chắn sẽ chú ý đến nữ chủ trong sáng hào phóng lại chính nghĩa.

Cô chỉ cần ngoan một chút, nghe lời một chút.

Nam chủ cảm thấy không thú vị, liền sẽ buông tha cô đi?

Hiện tại cô đã mua đồ trang điểm không thấm nước, hẳn là sẽ khôg xảy ra vấn đề gì nữa.

~

Ngón tay Cừu Lệ ở trên bàn gõ nhẹ, khẽ cười một tiếng: "Sau khi tan học cô ấy mua cái gì?"

Tài xế nói: "Tiểu thư đến trung tâm thương mại mua một đống đồ trang điểm."

Đây là hành động rất bình thường.

Nhưng nếu không phải tối hôm qua ngoài ý muốn, thì ngay cả nốt ruồi son kia anh cũng không nhìn thấy.

Cừu Lệ vân vê môi.

Đột nhiên nhịp tim trở nên nhanh, bắt đầu chờ mong.

Anh giữ lại một mạng cho cô, cũng không phải vì cái gọi là lòng tốt.

Anh không có lòng tốt.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tống Nặc Nặc, anh thấy cặp mắt trong trẻo kia liền nghĩ, đôi mắt đủ xinh đẹp, nhưng gương mặt kia lại không đủ để làm lòng người rung động.

Chính là hiện tại, anh có loại suy đoán mới.

Rất có khả năng, cô sẽ cho anh một bất ngờ.

Mà bất ngờ này cũng có khả năng làm anh say mê.

Anh đã muốn lập tức biết được đáp án, lại sợ chính mình sẽ thất vọng, loại này thất vọng đủ để cho anh thất vọng đến nỗi muốn giết cô.

Đây đúng là món quà mà anh chờ mong nhất trong non nửa cuộc đời của mình.

"Sau khi Tống Nặc Nặc hết tiết tự học buổi tối, trực tiếp mang cô ta đến bể bơi Côn Sơn."

Học được cách lấy lòng anh?

Vậy rửa mặt trước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net