#22, Đau thương của anh... hay của em?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Là sao chứ? Này Ami, mau lên đây."- Đã rất lâu không gặp nhau, trong khi cậu vui mừng biết mấy thì cái con người kia sao lại bày ra vẻ mặt như không có chuyện gì vậy?

Khó chịu... Khó chịu lắm. Nó khiến Jungkook thực sự khó chịu. Cậu đã nghĩ rằng Ami là có lí do gì đó mới không thể quay về thăm cậu được. Dù gì cũng đã xa nhau lâu như vậy, cậu nhớ Ami như vậy. Nhớ cô tưởng chừng như muốn chết đi sống lại.

Vậy mà... sao cô nỡ thản nhiên đến đáng sợ như thế chứ?

Chẳng có lẽ... Cậu là người duy nhất cảm thấy nhớ da diết sao?

Thản nhiên đi chơi vậy, chắc là cuộc sống bây giờ của cô... ổn lắm.

Nghĩ đến đây, Jungkook mím chặt môi mà đứng dậy, quay mặt về phía Ami mà nhìn. Chỉ là một cái nhìn trong im lặng. Chỉ là một cái nhìn ôn nhu.

Chỉ là... cái nhìn xen chút xót xa.

Và trong khoảnh khắc đó, ở trái tim của 2 người con gái, nhói đau.

"Lâu không gặp, cậu đổi kiểu tóc rồi nhỉ?"- Jungkook lặng lẽ đưa tay lên, theo thói quen mà vuốt nhẹ làn tóc mà cậu nhớ nhung bao ngày. Cái câu nói khi nãy, khách sáo đến như vậy. Tuy miệng nói mà lòng cậu đau như cắt, cũng chỉ vì vào khoảnh khắc này, chẳng hiểu sao trong lòng không thể nghĩ thêm một câu nào nữa. Và chẳng thể lặng im mà nhìn Ami được. vẫn là nên mở miệng. Nhưng mở miệng nói chuyện tựa người bạn xã giao thế này, quả là đôi chút khiến người đối diện ngạc nhiên.

Ami sau khi nghe lại giọng nói với thanh âm trong trẻo kia thì chỉ biết im bặt, thế rồi lặng lẽ nghiêng người sang trái ngó ra sau lưng cậu.

"Cô gái đó... Là bạn gái của cậu?"- Thanh âm trong trẻo vang lên, tuy rất nhẹ, nhưng đủ khiến Jungkook sững sờ.

Vốn dĩ đang mân mê vài sợ tóc ngắn kia, vậy mà con người đối diện lại cố ý tránh né mà nghiêng người. Và còn cái câu hỏi kia nữa. Chẳng phải trong thâm tâm, Ami chính là người biết rõ cậu nhất sao. Tại sao nay lại hỏi một câu khá ngờ nghệch như vậy.

Thật khiến cậu khó xử. Đôi tay đang lở lửng giữa khoảng không nhẹ nhàng hạ xuống. Cảm giác trống rỗng cứ thế xâm chiếm. Quay đầu nhìn về phía Ami đang hướng tới, Ánh mắt chỉ biết đặt lên lưng của cô, mang theo nỗi niềm khó tả.

Có một người, mặc dù biết sau lưng mình có ánh nhìn của ai kia mà chẳng thể quay đầu lại. Bước chân nhỏ nhắn tiến đến bên người con gái đang gắng gượng đứng dậy, giơ một tay lên trước mặt Yoomi, Ami nở nụ cười tươi:

"Để mình giúp."

Đờ đẫn một hồi trước cách cư xử lạ lùng giữa Jungkook và Ami, thế rồi Yoomi cũng đưa tay lên và nắm lấy bàn tay gầy guộc của Ami.

"Cảm ơn."

Người qua đường sau khi tò mò một hồi cũng bắt đầu tản ra để về nhà. Dù gì giờ này cũng đã xế trưa, chẳng thể nào cứ đứng đây nhìn 3 con người kia mãi.

Sau khi đứng dậy, Ami kéo kéo tay Yoomi và bước đến bên Jungkook. Nhẹ nhàngđẩy nhẹ người Yoomi tiến lên, Ami nở nụ cười dù tươi tắn, nhưng lại mang chút gượng ép.

"Trưa rồi, hai người đi ăn đi. Mình không làm phiền nữa."

Lúng túng một hồi vì cách Ami hành động, Yoomi lắp bắp nhìn Jungkook rồi cuối cùng cũng không biết nói gì. Ngước lên nhìn cậu, tất cả biểu cảm trên gương mặt cậu đều chỉ có thể miêu tả bằng chữ 'tệ'. Gương mặt đờ đẫn không hề có chút sắc thái nào của sự sống, bờ môi mỏng mím chặt tựa như đang kìm nén điều gì đó. Còn ánh mắt, trước sau chỉ đinh ninh dán chặt vào người ai kia. Bối rối trước sự tình này, và rồi nhận ra sau câu nói của Ami thì cô nàng quả thực bước đi rất nhanh tiến xa chỗ hai người đang đứng. Mặc kệ cái chân đang đau của mình, Yoomi cà nhắc chạy lại phía Ami mà kéo tay cô nàng.

"Ami, cậu khoan đi đã."

Giật mình vì hành động của Yoomi, Ami ngước lên nhìn chăm chăm vào gương mặt xinh đẹp kia với ánh mắt khó hiểu.

Cô biết mình đang hành xử cực kì ngu ngốc. Nhưng ngoài việc này ra cô không còn biết phải làm sao nữa. Hoàn toàn không thê quay lại nhìn ai kia lấy một lần. Và rồi nhận ra từ phía xa, chiếc xe ô tô màu trắng quen thuộc đang tiến lại gần quãng đường này. Lặng lẽ gỡ tay Yoomi ra, Ami lúc này mới quay đầu nhìn gương mặt người con trai mà mình yêu thương kia, khẽ nhoẻn miệng cười, Ami lanh lảnh nói để cái người ở xa kia cũng nghe rõ được:

"Hai người, nhất định phải đi chơi vui vẻ nhé."

Thế rồi, trước sự ngạc nhiên của Jungkook và Yoomi, Ami chạy một mạch đến phía chiếc ô tô và mở cửa. Chị Yoon có vẻ hơi ngạc nhiên vì Ami bỗng nhiên xuất hiện và ngồi vào ghế. Nhìn Ami một hồi, chị biết đã có chuyện. Chiếc ô tô chạy chậ nhất có thể cứ thế tăng dần tốc độ lên, cho đến khi vút qua một trai một gái. Chợt nhận ra vào khoảnh khắc hình ảnh người con trai kia in lên cửa sổ xe, Ami nhẹ nhàng gọi một cái tên, tha thiết.

"Jeon Jungkook."

Đến lúc này, Yoon mới có thể lờ mờ được chuyện gì đang diễn ra. Với sự tinh ý của mình, Yoon giơ tay lên vuốt nhẹ mái tóc Ami như an ủi cô nàng. Việc này khiến Ami hơi nhảy người lên rồi cuối cùng cũng chỉ biết ngồi im lặng vì nhận ra bàn tay đang đặt lên đầu mình không phải là của ai kia.

"Gặp cậu ta trong tình cảnh oái oăm. Đúng chứ Ami?"

Quay đầu nhìn về phía ghế lái, Ami đặt tay mình lên mái tóc rồi nắm lấy đuôi tóc mà kéo xuống.

"Cậu ấy còn chẳng nhận ra đây không phải là tóc của em."- Ai oán nhìn mái tóc giả dưới tay mình, Ami nói như sắp khóc. Cổ họng như bị ai chặn lại, chỉ muốn nấc lên. Lời nói vì thế cũng trở nên ngắt quãng.

Yoon nhìn mái tóc giả kia rồi lại nhìn gương mặt của Ami, đôi tay bẻ bánh lái sang và tấp xe vào lề đường một cách thành thục.

"Cứ khóc đi em. Lúc này khóc mới là cách giải quyết tốt nhất."- Kéo người Ami về phía mình, Yoon vuốt nhẹ lưng Ami an ủi rồi nhìn về phía tòa nhà cao tầng với cái biển hiệu màu trắng 'bệnh viện X'

Ami gục mặt vào đùi Yoon mà khóc. Biết bao cảm xúc dồn nén bấy lâu nay có dịp mà xả hết ra ngoài. Nước mắt cứ thi nhau chảy xuống, ướt đẫm một mảng chiếc quần jean xanh Yoon đang mặc. Hai con người đó, một nức nở, một nhẹ nhàng vuốt ve, cứ thế cho đến khi nước mắt ai kia đã cạn.

Ami ngẩng mặt lên nhìn Yoon rồi vuốt nhẹ khóe mắt, gạt nốt giọt nước mắt cuối cùng của mình ra ngoài.

"Xin lỗi, em làm quần của chị bẩn hết rồi."

Yoon nghe Ami nói vậy thì trìu mến nhìn cô nàng. Sau khi khóc thỏa thê, đôi mắt kia sưng lên không ít, càng làm gương mặt tiều tụy hơn. Nở nụ cười hiền, Yoon nắm lấy tay Ami và xoa nhẹ để làm ấm nó.

"Em không nên như vậy chứ. Vừa nhìn là biết giữa hai người họ không phải mối quan hệ yêu đương rồi mà. Tại sao lại bỏ mặc cậu ấy mà đi như vậy chứ. Để rồi giờ đây như vậy."- Dù câu nói trách móc nhưng lời nói của chị lại rất nhẹ, nửa vỗ về nửa trách móc.

"Em biết chứ. Thậm chí trong phút chốc em đã rất vui đấy. Vì cậu ấy không cô đơn. Vậy là em không phải lo lắng nhiều rồi."- Ami ngẩng mặt lên, qua cửa lái, ánh chiều đã dần trải xuống. Cơn gió lướt qua kéo theo một số cành rẻ quạt rơi xuống. Ánh chiều tà hắt lên nụ cười đau đớn của cô nàng 17 tuổi.

(Còn)

#Maki

Ầy ầy. Sau chap này cho phép con Maki lười biếng này rest để ôn thi nhé. Yên tâm là trong quá trình ôn mị vẫn sẽ viết truyện nhưng không đăng sớmđược mà sẽ đăng thất thường ý. Mong là mấy chế đừng ném đá quá nhèo :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net