#25, Tạm biệt cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khởi đầu một tuần mới với gương mặt chẳng chút sức sống, Jungkoook quăng cặp xuống mặt bàn rồi gục mặt ngay trên cái cặp xanh lơ đó. Không hề bận tâm gì đến xung quanh, mắt cậu nhắm nghiền mà suy ngẫm đủ thứ. Nhưng tất cả những thứ đó chỉ gói gọn lại bằng một cái tên

Lee Ami...

Thế rồi chuông báo vào lớp vang lên, tâm trí để học hành gần như bằng 0 nên cậu chỉ định chào giáo viên cho qua loa rồi lại gục xuống bàn. Thế nhưng một phút... rồi hai phút trôi qua, chẳng hề có tiếng hô nào. Chậc, chắc hôm nay giáo viên không đến. Vì vậy gương mặt điển trai kia cứ giữ nguyên trạng thái dính chặt với mặt bàn mà chẳng them ngẩng lên một khắc nào.

Bỗng từ đâu một thứ gì nhỏ nhỏ đáp thẳng lên đỉnh đầu cậu, đến lúc này cậu mới ngước đôi mắt lên nhìn xung quanh xem thứ vừa rồi là gì. Ngó quanh một hồi, cuối cùng cậu cũng xác định được thứ màu trắng kia chính là hung khí. Và dù tâm trsi đờ đẫn nhưng cậu cũng bắt đầu lờ mờ nhận ra tất thảy học sinh trong lớp đều phóng ánh nhìn vào mình.

Hóa ra người phóng viên phấn kia là giáo viên chủ nhiệm, và cũng chính là cái người đang hằm hằm sát khí trên bục giảng. Trong một giây, Jungkook ngớ người vì không hề nhận ra giáo viên vào từ bao giờ. Mọi hôm khi giáo viên vào, lớp trưởng đều đứng lên và hô chào nên cậu có thể nhận ra dễ dàng mặc dù đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Nhưng hôm nay lại khác. Phóng tầm mắt lên chỗ ngồi đầu tiên gần cửa ra vào, Chậc, chỗ đó trống không. Và cũng vì thế nên cậu bị nghe mắng một hồi, với 2 tội là ngủ trong giờ và không chào giáo viên.

Bị đuổi ra ngoài đứng là phải rồi. Dù là học sinh ưu tú nhưng dạo gần đây cậu học hành sa sút đến vậy, cậu không ít lần khiến giáo viên tức điên. Nhưng dường như việc bản thân đang dần trở thành trò cười cho cả lớp cũng chẳng khiến Jungkook chớp mắt lấy 1 lần, cậu lẳng lặng cất sách vào cặp và bước ra ngoài.

"Thưa cô, em xin phép về trước."- Jungkook cất giọng hơi khan khan, đôi mắt đục ngầu nhìn thẳng về phía trước. Lời nói vừa cất lên đã khiến giáo viên nghẹn họng, mãi một lúc sau cô mới xử lý kịp thời thong tin. Đến lúc này Jungkook đã đứng sẵn ở cửa, chỉ chờ 1 cái phẩy tay là bước ra khỏi phòng học ngột ngạt ấy.

Đôi mắt kia trước sau vẫn chăm chăm nhìn ra ngoài, phía gốc câu bằng lăng tím trước cửa. Thế rồi quá bất lực bởi cậu, cô Joha đành gật đầu cho phép cậu ra về.Vì cô biết với tâm trí bây giờ của Jungkook, có giữ ở lại lớp cũng chẳng học hành thêm được nửa chữ.

Jungkook sải từng bước dài ra phía cổng. Trường Jungkook học khá dễ dàng trong việc ra vào, dù gì nơi đây cũng khá xa thành phố, số lượng học sinh với quyết tâm học để đỗ đạt không hề nhiều. Đôi khi có nhiều học sinh học chỉ để lấy một cái bằng cấp 3, sau này có them cơ hội việc làm. Một số học sinh trong giờ học còn ra khỏi trường, để đi làm them trang trải cuộc sống.

Bước khỏi cổng trường, một cơn gió thổi qua cuốn vài chiếc lá mùa thu trôi theo. Jungkook ngước mắt lên nhìn ngắm trời xanh, đưa tay đón lấy một chiếc rẻ quạt vàng óng. Chẳng hiểu sao khi nhìn chiếc rẻ quạt ấy hổi lâu, Jungkook quyết định kẹp nó vào giữa trang sổ tay của mình mà không vứt đi.

Đôi chân đờ đẫn bươc đi trong vô thức mà không hề biết địa điểm dừng. Bỗng một mùi hương quen thuộc phảng phất trong gió khiến cậu giật mình mà ngó quanh. Thế rồi cậu xác định được hướng mùi hương đó, bạn Jeon không hề chần chừ gì mà chạy ngay về hướng đó.

Là bóng lưng quen thuộc

Là người khiến cậu như thể không còn là bản thân mình.

Là người xoay cậu tựa như chong chóng mà bản thân cậu vẫn gật đầu chấp nhận điều đó.

Lee Ami.

Đôi chân dài vụt chạy đến phía sau Ami, không nghĩ ngợi gì mà vội vàng ôm lấy bong hình nhỏ bé ấy, ôm thật chặt như thể sợ bóng hình ấy vội vụt tan.

"Ami..."- Giọng nói khan khan cất lên ngay trên tai Ami khiến Ami giật mình không ít.

Là cậu, là Jungkook.

Là người... dù muốn nhưng cũng không nên gặp.

Hơi rung mình vì hơi ấm nơi bàn tay cậu chạm vào da thịt. Jungkook vẫn thế, vẫn ấm áp tựa ngày nào. Ami muốn níu lấy cái hơi ấm này thêm chút nữa, nhưng không được rồi.

Nhẹ nhàng lấy ngón tay cậy từng chút một đôi tay đang ôm lấy mình ra, thế rồi khi vòng tay ấy nới lỏng hơn một chút, Jungkook đã vội siết chặt nó hơn cả lúc ban đầu.

"Đừng, Ami. Để mình như vậy them một chút. Một chút nữa thôi. Mặc dù mình không biết dạo gần đây có việc gì, mình đã làm sai điều gì mà khiến cậu trở nên như vậy. Nhưng Ami à... anh xin em... để anh ôm em them chút nữa được không? Ami..."- Giọng nói mang đầy sự cầu khẩn tha thiết cất lên ngay bên tai khiến trái tim Ami mềm nhũn. Đôi tay lơ lửng giữa không trung , rồi đặt nhẹ lên cánh tay rắn chắc đang ôm chặt mình mà khẽ vuốt ve nó. Jungkook thấy vậy thì không khoit mừng thầm, cho rằng đó cũng có nghĩa Ami đã bớt xa lánh mình hơn, một phần.

Nhưng rồi vui mừng chẳng được bao lâu thì Ami vội vàng giằng tay cậu ra mà chạy về phía trước. Để rồi mất đã mà loạng choạng, cô nàng ngã mạnh xuống nền đường đầy sỏi đá.

Jungkook giật mình trước phản ứng của Ami, nhưng rồi thứ khiến cậu giật mình hơn chính là vết thương trên đầu gối của Ami đang dần rỉ máu. Vội vàng chạy lại toan đỡ dậy thì bị cô nàng hất thẳng tay.

Lại nữa, lại nữa. Ami lại lần nữa khiến cậu trở nên khó xử như vậy. Chẳng nhẽ cậu trở nên đáng ghét, đáng ghê tởm đến vậy sao. Mặc dù không biết bản thân đã làm gì mới khiến Ami xa lánh, đến mức không muốn chạm vào mình như vậy, Jungkook vẫn một mực khẳng định rằng mình đã sai.

"Jungkook... Cậu đừng đến đây nữa được không? Cũng đừng gặp mình nữa."- Ami ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào Jungkook mà nói. Mặc dù lời nói đanh thép nhưng chất giọng Ami lại như sắp khóc đến nơi, như có gì nghẹn lại trong cổ họng.

Jungkook đơ người hồi lâu, vẫn là một chân quỳ xuống, một tay giơ ra phía trước toan đỡ nàng mèo bé nhỏ của cậu. Không biết 2 người như thế trong bao lâu, Jungkook mới ngỡ ngàng cất giọng đầy ai oán:

"Ami... Mình không biết mình làm sai điều gì. Nhưng xin cậu... xin cậu đừng bỏ mình mà Ami. Thiếu cậu, mình chẳng còn là mình nữa."

Jungkook à... Mình cũng vậy...- Ami nghẹn ngào đáp lại, nhưng chỉ trong suy nghĩ. Mím môi thật chặt cố không để giọt nước mắt lăn dài trên má, Ami cất lên những tiếng nói, quyết định chấm dứt với Jungkook từ đây.

"Cậu không đi, mình sẽ đi."

Đến lúc này, khi nhìn sâu vào đôi mắt như đang rực lửa kia, Jungkook biết cậu thua rồi. Cậu thua sự ngoan cố của Ami. Đúng vậy, lúc nào cũng là cậu thua. Thua đau đớn, thua mê dại. Nhưng cậu chấp nhận điều đó. Chỉ riêng lần này, cậu không muốn điiều đó xảy ra nữa.

"Vậy... Ami à. Mình đi. Tạm biệt cậu."

(Còn)

#Maki

Hú hú. Dặn lòng là phải chăm chỉ mà dạo Tết bận rộn quá, cứ đặt lưng xuống giường là ngủ say tít luôn nên không ra thêm chap được. Hicc các đại ka tha tội...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net