#39, "Cả đời"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đau thương… mất mát… Anh trải qua đã nhiều rồi.
Nhưng anh nào biết… Nó sẽ đeo bám anh đến hết đời…
Giá như không quen biết, thì có lẽ đã không rung động.
Giá như không gặp, thì có lẽ sẽ chẳng đau thương.

Trên khoảng sân rộng, cậu nhóc thút thít ngồi thu mình vào một góc tường.Phía trước cậu là một chú chó đen óng, cao lớn, nhưng đã bị xích. Chú chó liên tục sủa lớn khiến cậu nhóc sợ hãi mà nước mắt không ngừng được, cứ từng đợt rơi xuống.

“Pochi, em đang dọa Jungkook đó.”- Từ trong nhà, Ami vội vàng chạy ra. Sau khi quát chú chó mà mình thường chơi đùa cùng, Ami chống tay nhìn con người vẫn đang nức nở kia. Lắc đầu bất lực, Ami mở miệng trêu chọc:

“Chẳng phải chúng ta đang chơi trốn tìm sao? Cậu còn không tìm mình mà còn ngồi đây khóc với lóc?”

“Hức… Nhưng… Pochi…”- Jungkook dụi mắt, vừa nấc vừa nói đầy thảm thương.

“Chậc, Jungkook à… Cậu nhát gan như vậy, sau này liệu sẽ thế nào chứ?”- Ami ngồi xuống, giơ tay gạt những lọn tóc rối đẫm nước mắt của Jungkook, mỉm cười đầy trìu mến.

“Hức… Ami… Cậu phải bảo vệ mình chứ.”- Tiếng nấc đầy tủi hờn lại lần nữa vang lên. Lần này, sau câu nói đầy vô tư của Jungkook, Ami không nhịn được mà bật cười thành tiếng:

“Hahaha... Jungkook ơi là Jungkook… Cậu thật sự muốn thế à?”

“Hức… Đúng vậy.”

“Vậy… Jungkook này. Để Lee Ami này bảo vệ cậu đến hết đời nhé!”- Ami vuốt nhẹ bờ vai vẫn hơi run của Jungkook, năm lấy bàn tay trắng trẻo của cậu, cô nàng dẫn Jungkook vào nhà:

“Mẹ mới làm bánh đấy, ngon lắm.”

“Lee Ami… Cậu phải giữ lời đấy.”- Chăm chăm nhìn vào đôi bàn tay đang được nắm lấy, Jungkook vẫn không quên nhắc lại lời hứa vừa nãy của Ami.

“Chậc. Được rồi. chúng ta ngoắc tay nhé.”- Ami thở dài, đưa ngón tay út dính ít dầu của bánh rán  lên. Jungkook thấy vậy cũng vội vàng giơ ngón tay út của mình ra.

“Hứa.”

Đã từng có lời hứa như thế…

Nhưng… Liệu lời hứa trẻ thơ đó… Sẽ tồn tại đến bao giờ?

Một năm? Hai năm

Hay… Thậm chí là cả đời?

___

“Jungkook, tôi biết Ami đối với ông quan trọng như thế nào. Nhưng ngoài Ami ra, xung quanh ông còn rất nhiều người quan tâm đến ông.”- Kangjae hừ mạnh, mặc dù đã chấp nhận lời xin lỗi nhưng giọng nói của cậu vẫn mang đầy vẻ bực bội.

“Tôi biết. Nhưng Ami đối với tôi…”- Jungkook cúi đầu, lấy từ chiếc ví ra tấm ảnh cậu và Ami.

“Ami với ông như thế nào chứ? Liệu hai người có thể bên nhau cả đời không?”

“Kangjae, ông lại mất bình tĩnh rồi.”- Hamin đấm vào ngực Kangjae, lên tiếng nhắc nhở bạn mình.

“Thật ra… Tôi không chắc rằng chúng tôi sẽ bên nhau cả đời.

Nhưng… Tôi dám chắc những kí ức về cô ấy…

Tôi sẽ không bao giờ quên.

Từng phút…

Từng giây…

Ở bên cô ấy, đối với tôi là vô giá.

Và… Dù dạo gần đây cô ấy có xa lánh tôi, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để có thể lại lần nữa ở bên cô ấy.”

Jungkook mỉm cười, tấm ảnh trên tay khiến cậu không kìm lòng được mà nói ra tất thảy những lời từ lâu đã giấu kín.

Có một Jungkook như thế…

Một Jungkook ngốc nghếch, chỉ biết đến Ami.

Một Jungkook dại khờ trong tình yêu.

Một Jungkook dại khờ trong cuộc sống.

Một Jungkook yêu đến mù quuáng.

Một Jungkook chung thủy đến đau lòng.

Thấy cái nhìn đầy trìu mến của Jungkook đối với tấm ảnh đã cũ trên tay, trong tim Kangjae và Hamin chợt nhói lên. Cảm giác có lỗi ngập tràn trong tâm trí, Hamin thở dài, đưa cho Kangjae một cái ra hiệu. Kangjae nhìn Hamin, gật đầu hiểu ý, liền đứng lên, kéo Jungkook khỏi ghế đá.

“Jungkook, bọn tôi muốn hiểu thêm về ông. Ông không phiền nếu như chúng ta đổi địa điểm chứ?”

“Bãi cỏ xuất hiện trong bức hình ấy… Thì sao?”

(Còn)

#Maki

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net