18. Nói lời yêu (2011)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất cả Fic do mình dịch đều chỉ được post duy nhất tại WATTPAD CỦA MÌNH. Vui lòng không mang đi bất cứ đâu, kể cả có để nguồn đi nữa. Mọi hành vi repost đều là TRỘM CẮP. TRỘM CẮP. TRỘM CẮP (điều quan trọng phải nói 3 lần).

Các bạn thông cảm, lên gg search một phát mà mình ức chế quá đi. Fic đã bị mang đi khắp nơi mà mình không hề biết, đã vậy còn bị chuyển  thành couple khác! Nyongtory là couple đầu tiên và duy nhất tới bây giờ mình dành nhiều tâm huyết đến vậy, xin các bạn tôn trọng các tình iu của mình. Fic này chỉ dành cho Kwon Jiyong và Lee Seungri.

--------------------------------------------------------

      Có lẽ, đơn giản là vì chúng tôi đã không quảng bá tại Hàn Quốc đầy đủ cả nhóm trong một thời gian dài, vì thế khi nhìn vào đốm đỏ nhấp nháy của camera, tôi bỗng nhiên thấy cảm động đến nỗi quên mất từ chối hành động đụng chạm âm thầm của người bên cạnh.

      Hình ảnh làn da rám nắng của Jiyong, ánh mắt thiêu đốt và mái tóc ngắn vàng hoe cuốn hút đôi mắt tôi trong lúc anh ấy nói chuyện và chọc cười khán giả. Các cuộc phỏng vấn và gặp gỡ fan thực sự thú vị. Đôi khi chúng tôi được xếp chỗ ngồi cạnh nhau, tay Jiyong sẽ vô tình nán lại trên đùi của tôi, những ngón tay linh hoạt ve vuốt như tơ nhện, thỉnh thoảng hyong lại chu môi phồng má trong vô thức, còn fan bên dưới thì liên tục thét lên phấn khích . Big Bang đã trở lại, tôi nghĩ anh ấy đang muốn tạo ra nhiều  fanservice hơn để tặng người hâm mộ.

      Lần này, nhận thức rõ hơn, tôi mỉm cười để bản thân mình dựa vào anh ấy  hoặc hùa theo bất cứ loại trêu chọc hay  bắt nạt em út nào anh khởi xướng trước. Nỗi buồn và gánh nặng biến mất trong đôi mắt anh. Chúng tôi đã đứng đầu các bảng xếp hạng và lịch trình một lần nữa trở nên vô cùng bận rộn.

   - "Ai muốn uống một cốc cafe nào?"

     Một nhân viên lấy điện thoại của cô ra và kể về một quán cà phê địa phương khá ngon gần đây. Chúng tôi đang ở cùng nhau trong phòng chờ quen thuộc, nghỉ ngơi sau buổi tập luyện cho Big Show 2011. Cả 5 đứa đều trông rõ thiếu ngủ. Jiyong chôn vùi cơ thểq vào sâu nhất có thể trong chiếc ghế sofa dài, đối diện là Seunghyun lớn và Daesung, hai hyong ấy đang cắm cúi vào điện thoại chơi các ứng dụng mới. Youngbae ngồi bên cạnh Jiyong, ngả người dài ra kiệt sức. Đột nhiên, Jiyong rên rỉ , ngóc đầu lên xoay trái rồi lại xoay phải, véo tai và kiểm tra để chắc chắn anh ấy không đánh mất một chiếc khuyên tai nào, thay vì cào cào tóc sau khi thức dậy như thường kệ. Tóc mới của Jiyong là một mớ hỗn độn nhưng mọi người lại tung hô rằng nó rất phong cách =.=!!!

- "Xin một ly u ư ư," Jiyong rên rỉ, vặn bông tai xoay xoay như anh ấy hay làm với mấy chiếc nhẫn. "Tôi rất mệt mỏi, không thể nhìn thấy được nữa."

     Đôi mắt của anh gần như không mở nổi, lem nhem và viền mắt ửng đỏ. Chúng nheo tít lại chảy cả nước mắt khi Jiyong cố nén cái ngáp dài. Tôi thật sự rất buồn cười nên châm chọc:

- "Do anh cả thoai, hyung."

     Jiyong bĩu môi , gờm gờm nhìn như muốn hét lên với tôi, nhưng anh đâu còn tí năng lượng nào, do đó, anh chỉ có thể giả vờ gằn giọng "Shut up!" và gập người trở lại trên ghế. Seunghyun lớn cười giải vây:

"Em thiệt là....em út nói cũng đúng đấy chứ"

"Đừng cỗ vũ em ấy" Jiyong rên rỉ, ngẩng đầu nhìn trừng trừng uể oải vào chúng tôi. Tôi mỉm cười đắc thắng giơ tay chữ V, Jiyong trợn mắt nhìn tôi.

"Hư hỏng!"

Sau đó, chúng tôi đưa cho nữ nhân viên tờ giấy đặt thức uống, giục cô sớm đi mua để  caffeine mau về tới.

"Khi nào là lần cuối  chúng ta tự do ra ngoài  cafe vậy ta?" Daesung trầm ngâm, vẫn chơi với điện thoại của anh ấy. "Thiệt là buồn mà."

"Anh đã mua một lon cafe cách đây hai ngày tại một cửa hàng tiện lợi, có được tính không?" Seunghyun lớn trả lời, kéo cánh tay của Daesung nhằm gây sự chú ý.

"Tất nhiên...không!" Daesung cười, co giật tay lại.

"Hừm. Em nghĩ  các quán cà phê cuối cùng em  được đến là trong khuôn viên trường đại học" Tôi hào hứng kể,  khoanh tay trước ngực và dựa người vào ghế.

"Em út, em không được tính. Quán cafe  có lẽ là điểm tụ họp thường lệ của em rồi đấy" Seunghyun nói như một sự thật hiển nhiên.

"Này!" Tôi phản đối. Jiyong và Youngbae bắt đầu cười khúc khích với đôi vai run run lên lấp ló trên nệm ghế. Tôi còn nghĩ họ đã ngủ mất rồi cơ đấy.

"Hyung! Ai nói sẵng cho anh cười đâu chớ, đến nói chuyện cùng mọi người đi!"

Jiyong ngừng cười, đôi môi đang nhếch lên vì cười mím lại một cách nhanh chóng. Youngbae nhìn người bạn tốt nhất bên cạnh với sự quan tâm trong im lặng, Jiyong khẽ gật đầu.

"Nó vẫn còn quá sâu đậm trong trí nhớ tớ để nói về," Jiyong thì thầm. Youngbae gật đầu và quay đầu mấp máy môi với chúng tôi "chia tay"

"Oh, vậy là lần cuối hyong ở trong một quán cà phê là khi ..." Daesung thừa nhận lặng lẽ. Jiyong nhìn xuống tay mình, trầm ngâm.

Tôi không thích hình ảnh này!

Chớp mắt, một cảm giác nhói lên trong lòng tôi khi Youngbae thoải mái choàng tay qua vai Jiyong an ủi, và Jiyong nới lỏng cơ thể. Tôi phải tìm một cái cớ để bỏ đi sớm trước khi bộc lộ cảm xúc đang tồi tệ. Tôi nhận ra nắm đấm tay mình đang siết chặt.

"Phòng tắm", tôi thông báo qua hàm răng nghiến chặt, thoăn thoắt đi xuyên qua hành lang tìm kiếm một căn phòng trống.

     Tôi tìm thấy một cánh cửa mở ra ở lối rẽ phía bên phải, dẫn xuống vài căn phòng tối om. Nhìn trộm bên trong để đảm bảo không có ai, tôi chạy nhanh vào và nhét mình vào một chiếc ghế thấp. Đó là một phòng thay đồ không được sử dụng. Nếu không bật đèn và mở cửa sổ, nó khá u tối. Tôi hy vọng bóng tối có thể giúp mình bình tĩnh lại, nén xuống các mầm mống ghen tuông kỳ lạ đang kẹt bên trong tôi. Tâm trí rối bời, tôi gập người trên ghế, tựa trán vào cạnh  bàn trang điểm trước mặt và tự nhủ mình bình tĩnh lại

     Có tiếng bước chân rất khẽ trong không gian im lặng. Suy nghĩ vẫn đang lung tung cả lên, vì vậy tôi chỉ lo loay hoay trên ghế.

"Này." Bàn tay thon gầy lắc vai tôi. Một ly thủy tinh đựng nước ngọt được đặt lên bàn.

"Seung Ri yah, em bị lạc sao? Đây rõ ràng không phải là một phòng tắm." Giọng anh nghe có vẻ đã tốt lên, tỉnh táo hơn và tràn đầy năng lượng. Chắc là các nhân viên đã mang caffeine về tới rồi. Tôi ngẩng đầu lên và trông thấy một người đang nhìn chằm chằm vào tôi, vẫn là nụ cười ranh mãnh, nhưng đôi mắt thì ngập tràn lo lắng. Tôi biết đó là anh ấy, ngay cả trong không gian thiếu ánh sáng, nhưng chỉ có Jiyong.... đôi bông tai lấp lánh, mái tóc màu vàng, và cảm giác lành lạnh của chiếc nhẫn trên ngón tay vụng về của anh khi chạm vào tay tôi trên bàn trang điểm.

"Nghe này. Anh xin lỗi." Anh thở dài, nhẹ nhàng chà xát cổ tay tôi bằng ngón tay cái của mình.

"Anh thường không nói với Youngbae trước em," tôi rù rì một cách khó khăn. "Nhưng trong những việc như thế..."

Nhớ lại trong một cuộc họp bàn luận về album trước đây, lần đâu tiên Jiyong đã cho tôi xem hình bạn gái mà anh  hẹn hò vào cùng  thời điểm mà tôi cũng đang quen bạn gái trung học. Lúc đó tôi còn quá trẻ và đã không đáp ứng những trò trêu chọc của hyong, trước khi tôi nhận ra mình thích anh.

"Được rồi," Jiyong trầm ngâm, "Anh đã không nói với Youngbae tất cả sự thật. Lời bài hát cũng không phải là toàn bộ sự thật."

      Tôi gật đầu. Tốt lắm. Anh ấy không nói toàn bộ sự thật với Youngbae.

"Vậy nói với em đi. Toàn bộ sự việc. Hãy kể nó bây giờ, hyung."

      Jiyong hít hút mũi rồi đành thở dài.

"Anh biết rồi"

      Anh ngồi bên cạnh, hơi tựa vào vai tôi.

"Lúc đó anh đang hẹn hò bí mật với một cô gái , nhưng sau đó tâm trí anh bắt đầu  .... bận rộn với những chuyện khác."

      Bàn tay của anh đã trở nên nóng bỏng hơn, mở ra rồi siết lại.

"Anh hẹn hò với cô ấy, nhưng một người khác đã vào tâm trí anh."

      Hyong cười một cách lo lắng.

"Anh không thể làm gì cho cô ấy. Sân khấu solo của em làm anh lo lắng. Ý anh là, anh không bao giờ biết những gì em sắp làm, em cải thiện chính mình, còn anh chỉ ..."

      Tôi không thể tin điều này.

"Vì vậy, cô đã chia tay với anh tại một quán cà phê. Cô ấy nói 'Anh không cần em nữa. Suy nghĩ của anh rõ ràng chỉ hướng đến một người nào khác."

      Tôi nhìn chằm chằm vào anh đầy hoài nghi.

"Anh ... chỉ đang trêu em một lần nữa, phải không? Em thực sự trong ngu ngốc sao?"

"Đương nhiên là anh không, đồ ngốc! Em làm anh không ngủ được mỗi đêm ... tất cả mọi thứ về em luôn đáng lo ngại."

"Vì vậy, đó là lỗi của em sao?"

"Tất nhiên rồi."

      Tôi cau mày và lắc đầu.

"Nhưng điều đó không giống nhau ... anh đã lừa dối cô ấy. Còn với em.... vì là trưởng nhóm nên anh lo lắng và cố gắng kiểm soát em út".

      Đôi mắt Jiyong mở to. Anh nhìn chằm chằm vào tôi, nghiêng đầu và nghiến răng.

"Không đúng! Đó không phải là toàn bộ sự thật.Anh thực sự lo lắng về em. Quá nhiều, quá thường xuyên."

Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay của chúng tôi đang đan vào nhau, một chút mồ hôi toát ra.

"Anh ... đã cố gắng làm những gì em muốn. Không được quá sở hữu. Anh đã cố gắng để cho em đi, nhưng sau đó em vẫn tiếp tục kiểm soát anh... chết tiệt ..."

     Tôi siết chặt tay trấn an.

"Hyung."

     Anh cắn môi mình, không nhìn thẳng vào tôi.

"Hyung."

     Trái tim tôi tăng tốc, lồng ngực phập phòng . Tôi rất lo lắng, không thể tin điều này là thật. Có lẽ tôi đang mê sảng, có lẽ tôi cần ngủ nhiều hơn.

"Hyung. Em ngu ngốc khi bảo anh cứ đi thẳng và đừng sở hữu em. Em đã nói thế, nhưng lại không thể quen với điều đó"

     Anh mắt anh bừng sáng lên, nhìn tôi nghi vấn, ẩn ẩn một chút cầu xin.

"Em chắc chứ?"

"Chắc chắn" Tôi gật đầu và mỉm cười. "Anh thích em quá nhiều, và anh lo lắng quá nhiều, ...điều đó....thật là tốt vì em cũng thích anh rất nhiều. Em đã từ chối anh lúc đầu ... nhưng bây giờ anh hãy ở lại, được không?"

     Môi anh mím lại trong sự kinh ngạc và tay siết chặt. Hơi thở của anh rõ ràng mạnh lên khi tôi nghiêng người về phía trước và vùi trán mình vào bờ vai rắn chắc của anh. Việc này thật ngại ngùng. Tôi không thể cho Jiyong thấy mặt mình nữa.

     Chúng tôi ngồi lặng lẽ trong căn phòng tối. Trái tim tôi đã quá choáng ngợp vì vậy tôi không thể thốt lên lời nào nữa, nhưng loại không khì yên tĩnh này lại không có chút lạnh lẽo. Chúng tôi cảm thấy mãn nguyện, không cần phải nói gì. Nỗi oán giận cay đắng của tôi đã nhạt dần và biến thành một cảm xúc ngọt ngào khi bị hôn đến mê  đắm và tê liệt. Cảm giác giống như một số loại thuốc, nâng tôi lên và bay đi. Trái tim trong lồng ngực vừa đau vừa hạnh phúc, đó gọi là tình yêu.

p/s Va lung tung rồi, hôm nay đọc chap này có thấy ấm không ~^^~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net