26. Xin lỗi đã để em chờ đợi (2012)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào các bạn, đã 17 ngày từ lần cuối ra Chap mới rồi, thật ngại quá :((((((( Để các bạn dễ nắm bắt mạch truyện, mình tóm tắt lại phần trước nhé:

"Sau scandal sử dụng cần sa vào cuối năm 2011, Jiyong đã tự phong bế chính mình. Anh giữ khoảng cách với maknae vì không muốn làm tổn thương em ấy trong lúc trạng thái tinh thần không tốt. Mặc dù cảm thấy cô đơn và hụt hẫng, SeungRi vẫn dành cho Jiyong thời gian và không gian để tự giải thoát tâm hồn u uất của anh."

Chap 26: Xin lỗi đã để em chờ đợi

Từ cuối tháng tư cho đến đầu tháng năm, chúng tôi chỉnh sửa các phần cuối cùng trong album Alive. Thời gian cho các tour diễn ở Nhật đã cận kề, nên mọi hoạt động đều bị thúc đẩy nhanh chóng, đặc biệt là quảng bá ca khúc Monster. Tóc Jiyong hyung bây giờ đã được nhuộm đỏ thẫm, nổi bật hẳn so với kiểu tóc húi cua của tôi, đã vậy còn bị cắt tiả ngắn lên nữa.

Seunghyun lớn đã có kinh nghiệm đóng phim, vì thế quá trình quay MV Monster với máy quay Hollywood công nghệ cao, thực hiện trong bối cảnh tòa nhà đồ sộ sụp đổ làm anh ấy hứng thú. Thật thoải mái khi có thành viên lão luyện như một ngôi sao điện ảnh, Seunghyun hyung, dù thời gian quay kéo dài bốn ngày cũng không thấy áp lực. Tôi thích được tắm trong ánh sáng mặt trời càng nhiều càng tốt, nên tất nhiên, đây là cơ hội hiếm có để tận hưởng ao ước bấy lâu, tôi là thành viên đầu tiên kết thúc các phân cảnh của mình. Vừa xong việc, tôi liền chạy lại rên rỉ với hyungs, tay tôi bị thương vì con ma - nơ - canh chết tiệt. Mặc dù không nhận được nhiều thương hại đối với chấn thương nhẹ, tôi vẫn tiếp tục mè nheo. Tuy bị đau, tinh thần tôi vẫn rất tốt.

Trong khi Jiyong và Youngbae đang làm việc cùng với nhà sản xuất, Tôi đã đăng ký vào Đại học Gukje, trường trực tuyến để có thể tiếp tục học tập trong thời gian rảnh rỗi. Đồng thời cải thiện thêm vốn  tiếng Nhật. Các kiểu đùa theo văn hoá Nhật Bản cần phải có phong cách riêng, xa lạ hẳn với Đại Hàn và những đất nước khác. Nhưng bây giờ Daesung hyung và tôi đã có thể bi bô chọc ghẹo nhau bằng nhiều cụm từ tiếng Nhật và cười liên miên. 

Chúng tôi không sống trong kí túc xá cũ trong thời gian này do đang bận lưu diễn, vì vậy cả nhóm thường trú lại những khách sạn gần đó cho thuận tiện đi lại, cũng là để tận dụng thời gian ngủ thêm một chút.

     Kể từ khi liên tục thay đổi nơi ở, chúng tôi quyết định thay phiên nhau chia sẻ phòng với thành viên yêu thích của mình. Seunghyun chuyển đổi qua lại từ người quản lý đến Daesung, trong khi Jiyong và Youngbae đặc biệt gần gũi. Vì vậy,  hầu hết các đêm tôi hoặc chia sẻ  phòng với Daesung, hoặc với anh quản lý.

     Sau khi hoàn thành công việc tại Nagoya và Yokohama, chúng tôi bay qua đến Osaka vào cuối tháng Sáu. Thời gian này Jiyong thường xuyên kéo tôi vào một phòng với anh từ sớm rồi khóa cửa phòng . Một cái gì đó đã xảy ra. Một lần, ngay ở sảnh khách sạn, anh giữ chặt khuỷu tay tôi bằng cánh tay rắn chắc của mình rồi thì thầm cụm từ mà tôi đã không nghe được trong một thời gian dài.

"Maknae là của anh."

Anh đẩy mạnh tôi vào trong thang máy, nửa trên của bức tường là gương, phản ảnh lại mọi thứ. Tôi chỉ còn biết nhìn xuống đôi chân của mình, cố gắng che giấu khuôn mặt đang đỏ lên, chăm chú vào mấy viên gạch lát sàn màu xám xịt đơn điệu. Những người còn lại trong thang máy là hai nhân viên mang hành lý hộ chúng tôi, và Jiyong đang nói tiếng Hàn nên họ sẽ không hiểu.

"Tại sao thay đổi thành viên cùng phòng?" Tôi hỏi, cố gắng để tìm một vết bụi bẩn hoặc bất cứ điều gì trên sàn nhà để tập trung vào, nhưng người Nhật vô cùng sạch sẽ. Tôi không có may mắn đó, và còn xui xẻo lướt qua ánh mắt Jiyong trong gương nhìn lại tôi. Anh mỉm cười và véo mũi tôi, làm tôi nao núng lùi lại. Anh càng lấn tới, xoa hai má tôi vào lòng bàn tay anh.

"Dừng lại! Hyung!" Tôi hét lên. Anh cười khúc khích.

"Dễ thương quá" Anh thản nhiên.

"Hyung!"

Anh cười, đứng xích ra để tôi có không gian thoái mái hơn.

Nhưng vẫn chỉ có vài inches giữa chúng tôi, đôi mắt nâu của Jiyong hyung như nhốt tôi vào trong đó.

"Maknae" Jiyong thở nhẹ, mỉm cười dịu dàng với tôi.

Như thể  không có chuyện gì, Jiyong nhanh chóng nghiêng người đến gần hơn, tôi còn có thể cảm nhận được mồ hôi anh rơi chạm vào mình, sau đó anh tìm tòi một cái gì đó  từ túi sau quần jean, lấy ra một chồng nhỏ phong bì màu hồng và trắng rồi lựa chọn. Thư của fan từ sân bay sao?

"Yah, anh cần em giúp đọc cái này," Jiyong ranh mãnh cười khẩy về phía tôi.

"Ồ," tôi trả lời một cách khập khiễng. "Được thôi"

Anh đưa cho tôi một cái màu hồng nguệch ngoạc chữ, đó là một sự kết hợp của hiragana và katakana (Tiếng Nhật có 3 loại chữ viết: Hiragana, Katakana, và Kanji. Hiragana và Katakana là loại chữ biểu âm, mỗi chữ biểu thị một âm tiết). Đó là một bức thư tình dài 3 trang. Vì vậy, tôi chỉ lướt qua nó và hy vọng anh sẽ không thèm để ý.

"Oo-waah! Sugehh! GD wa hontoni kinbendesu" Tôi đọc cho anh. Sự nhiệt tình của cô gái này còn bùng nổ hơn tôi. "Cô ấy nói rằng anh đang thực sự chăm chỉ."

Jiyong cười toe toét. Đến tận bây giờ, anh vẫn phản ứng theo cách này để ghi nhận tình yêu của người hâm mộ. Tôi lén ngước lên nhìn anh đang nhắm nghiền mắt lại với vẻ hạnh phúc rõ ràng.

"Leadah erai yo," tôi tiếp tục. "Trưởng nhóm tuyệt vời."

"Aish!" Anh rên rỉ, vẫn cắn móng tay và rũ xuống trên vai tôi.

"Cô ấy nói đúng đấy," tôi nói thêm.

"Yah!" Anh ngại ngùng.

"Oh, hyung." Tôi bật cười. "Nó không có gì mới".

Anh vùi đầu mình vào cánh tay và thở dài, gặm nhấm môi mình lo lắng.

"Anh thích nghe em đọc nó như vậy" anh cười, nhẹ giọng nói.

"Sao cơ?" Tôi hỏi, mỉm cười trêu ghẹo hyung. "Hyung thích điều này? Em sẽ nói nó ở buổi hòa nhạc tối nay nếu anh muốn!"

"Không phải thế!" Anh phủ nhận, ngẩng đầu lên từ bàn tay.

"Em thấy oppa thích mà.....oppa..oppa...!!!" Tôi trêu chọc. Anh thở dài.

"Ngay cả khi anh nói không được, em vẫn sẽ cứ làm điều đó nếu em thích" Anh càu nhàu. "Anh thật xấu hổ vì em"

"Các fan sẽ thích nó," tôi trả lời, thè lưỡi của mình. Anh đảo mắt nghi ngờ, nhưng vẫn bật cười sau đó, rồi lại nghiêng người áp sát vào tôi một lần nữa. Những ngón tay anh trêu chọc vành tai tôi, lắc lư nó. Tôi không cảm thấy đau nữa, nhưng nó vẫn rất kỳ lạ.

Môi anh chạm nhẹ nhàng vào tai tôi, và sau đó cẩn thận trượt xuống má tôi. Nhiệt độ ập tới nhanh chóng làm tôi đỏ bừng mặt. Tôi vội nhắm chặt đôi mắt lại. Ở đây sao? Chịn này sẽ xảy ra ngay bây giờ?

Tôi cảm thấy hơi thở của anh quanh quẩn giữa mũi và môi trước khi gậm nhấm đôi môi tôi, hoàn toàn mất cảnh giác, tôi mù quáng  khép kín đôi mắt, nhất quyết không chịu mở. Điều gì xảy ra nếu đôi mắt của chúng ta gặp nhau? Tôi nên nói gì?

"Seungri yah," anh cười, vuốt ve gò má tôi với lòng bàn tay của mình.

"Mmmhhh" tôi bị bóp nghẹt. Má tôi đã bị tay anh ép lại khiến đôi môi chu lên thành vết gấp,  anh cúi xuống hôn tôi một lần nữa.

"Đây là tất cả những gì anh cần" anh thở dài hạnh phúc.

"Hả?"

"Chỉ cần có em. Cảm ơn em. Và cũng xin lỗi em" Anh trả lời, nghiêng ra phía sau một chút.

"Vì cái gì?"

"Để em phải chờ đợi như vậy."

"Oh."

Tôi nhận ra rằng Jiyong  luôn là một người đàn ông tôi không bao giờ dự đoán được, và bằng cách nào đó anh có khả năng nói ra những lời hùng hồn với số từ ngữ hạn hẹp. Bộ não của tôi vẫn cố gắng để bắt kịp, xử lý chậm chạp trong khi trái tim lại điên cuồng đập nhanh.

Vì vậy, những lời khen ngợi và những lời yêu thương đã được tôi hét lên tại buổi họp fan ở Osaka cho  mọi người nghe, và bởi vì tôi vẫn trái lời anh mà nói ra, anh đã bẹo má tôi trước tất cả các khán giả đến xem =.=!!!


End chap 26

Chap sau có xôi thịt nha các mị \\o=^^=o//


Video Sưng Ni bị thương khi quay MV, thương Út lắm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net