27. Làm ơn, chú ý đến em (2012)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: chapter có chứa nội dung  18+

Từ giữa tháng Sáu, tôi sẽ ở lại Nhật Bản trong hai tháng để quảng bá cho chiến dịch solo. Jiyong hyung, trong khi đó, đã bắt đầu một album solo thứ hai cho riêng mình tại Seoul. Một lần nữa chúng tôi bị tách ra. Nhưng lần này đã có một cái gì đó thay đổi giữa chúng tôi, hoặc ít nhất là với tôi, mặc dù chúng tôi tiếp tục bị chặn lại bởi khoảng cách vật lý. Lần duy nhất tôi thấy các thành viên khác là khi tôi rời Nhật Bản đến tham dự buổi biểu diễn chung của cả nhóm ở Trung Quốc. Nó không bao giờ đủ.

Ngày trăng tròn tháng Bảy, tôi chuyển đến căn hộ của riêng mình, không còn trong sự chăm sóc của nhân viên khách sạn. Tôi sống một mình, mặc dù chắc chắn là không ai cảm thấy đủ yên tâm khi nghĩ về điều này. Tôi bắt đầu viết nhật ký trực tuyến, một hình thức mà các fan có thể đăng ký để theo dõi cuộc sống hàng ngày của tôi. Và cũng bắt đầu đi gặp gỡ với nhiều thần tượng và diễn viên hài Nhật Bản mà tôi rất ngưỡng mộ. Có thêm rất nhiều số điện thoại trong danh sách liên hệ, nhiều hơn bao giờ hết. Tôi thậm chí còn được tặng một loạt bức tượng con vật nhỏ sinh động đề trang trí căn hộ của mình. Có một cặp vợ chồng chó đốm đen trắng mà tôi phải vất vả tìm mua cho đủ một bộ, trên đầu giường còn sắp xếp vô số mô hình nhỏ của hươu, sư tử, cừu và ngựa. Chúng làm cuộc sống bình thường trở nên vui vẻ náo động hơn. Quan niệm sống của tôi là làm hết sức mình để rồi vui chơi, thử những điều mới và sống trong một nền văn hóa khác biệt. Trong quá trình này, tôi đã gặp rất nhiều người tuyệt vời . Jiyong đã nói với tôi trong cuộc trò chuyện điện thoại rằng anh cũng đã có những trải nghiệm tương tự khi ở Paris một tháng trước đây. Anh đã có thể bay nhảy vui chơi với quả tóc màu hồng của mình và rủi ro mạo hiểm với thời trang. Jiyong luôn vô cùng cởi mở và thích mạo hiểm, phải không? Khi anh chơi nhạc trong phòng của mình, nó không bao giờ cố định ở chỉ một thể loại nhạc. Sự cởi mở của hyung là một trong những điều tôi thực sự ngưỡng mộ. Rủi ro. Jiyong hyung không sợ nó. Vì vậy, tôi cũng không thèm sợ 凸(¬‿¬)凸

Vấn đề đối với tôi, đó là tôi không có may mắn vượt qua rủi ro như Jiyong đã có. Sự thành công không đến một cách tự nhiên. Tôi đã lên kế hoạch từng chút cho con đường của mình. Tuy nhiên, ứng khẩu trong biểu diễn hoặc chương trình hài kịch là một chuyện, nhưng thể hiện chúng một cách thoải mái lại là chuyện khác. Tôi đã đặt ra giới hạn cho bản thân như một kẻ ngốc, và rồi không biết hỏi ai để vượt qua giới hạn đó. Mọi thứ bắt đầu có một chút cẩu thả, tôi không được ngủ nhiều. Mặc dù tôi tự nói với bản thân mình không đơn độc, tất cả đã dồn lại quá nhiều. Tôi thật sự chỉ có một mình. Tôi vô dụng quá.

Thông qua vài mối quen biết, từ một giám đốc có mối liên hệ với người quản lý tại cửa hàng khiêu dâm, tôi gặp một người phụ nữ lớn tuổi sau một studio ghi âm. Mặt trời đang lặn xuống, cô ta ăn mặc như đã sẵn sàng cho một bữa ăn tối tốt đẹp. Tôi biết tên cô ấy. Cô ta đủ xinh đẹp, mặc váy bó sát có khóa màu đen dài nâng ngực lên cao, một cơ thể giết người dưới lớp váy uốn lượn quanh đôi chân dài của mình. Cộng với một cái lưỡi điêu luyện, biết tất cả các câu chuyện cười tôi thường luyện tập. Kiến thức về ngành công nghiệp giải trí Nhật Bản của cô ấy thật đáng kinh ngạc. Cô muốn trở thành nữ diễn viên một lần trong đời, nhưng giấc mơ phai mờ, và bây giờ cô ấy làm công việc gần như một vũ nữ thoát y.

Trong khoảng thời gian buông lỏng cảnh giác đó , tôi - như một kẻ ngốc, đã cho cô gái lạ ấy một cánh cửa để bước vào. Giống như một cấp độ mới về sự ngu ngốc. Suy nghĩ ngu ngốc nhất của tôi lúc ấy là: Tôi chỉ có một mình.

Vào ngày sinh nhật của Jiyong, cuối cùng tôi cũng chịu thua. Tôi đặt một phòng cho chính mình tại một nhà hàng phô trương ở trung tâm thành phố, mang theo máy ảnh, buộc mọi người ra ngoài rồi ngồi trước bánh kem, gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật hyung mà tôi yêu nhất. Tôi vỗ tay và mỉm cười trước ngọn nến nhẹ nhàng thắp sáng, cười nói: "Hyung, sinh nhật vui vẻ nha". Khoảng cách xa xăm này làm mọi thứ trở nên thật lạ. Tội lỗi. Đây là một lời nói dối. Tất cả các fan hâm mộ sẽ xem video này, và tôi đã nói dối họ, về cảm giác lạc quan. Tôi tự hỏi Jiyong sẽ nhìn thấy gì sau khi xem nó.

Sau khi video kết thúc, môi tôi run lên và tôi khóc nức nở. Một người đàn ông đã trưởng thành ngồi trong nhà hàng sang trọng, khóe mắt ẩm ướt ủy khuất nhìn về chỗ trống bên cạnh, người ấy đã không ở đây. Sau đó, với nỗ lực lấp đầy sự trống trải , tôi lấy ra điện thoại di động quay một số liên hệ mới, ngay lập tức tôi biết mình không nên. Nhưng tôi đã làm thế rồi, và cô ấy tham gia cùng tôi ăn tối thậm chí không phải chỉ kéo dài một giờ. Thậm chí sau đó, tôi mời cô ấy đi xa hơn nữa.

Tôi đã chọn buông lơi chính mình đêm đó. Như là một S (Sadism - S trong SM đóng vai trò người làm chủ, người kiểm soát, người nắm giữ quyền lực tuyệt đối), tôi bỏ qua đôi môi của cô ấy. Có được cô ta thật tùy tiện, quá dễ dàng, làm cho tôi trở nên bất cần. Tôi chỉ đơn giản lùng bùng trong một mớ hỗn độn, không có suy nghĩ dừng lại hay bước tới. Tâm trí của tôi lan man ở nơi khác trong khi di chuyển hông mình mạnh lên, vào trong cô ấy, bây giờ đó là tất cả những gì cần thiết với tôi. Tôi chỉ cần cảm xúc dâng lên mãnh liệt để sớm có thể kết thúc nó , sớm để nỗi căng thẳng trong tôi được nới lỏng , rồi tôi có thể đánh bại cơn cuồng phong đang nỗi bão trong lòng mình.

Tôi thậm chí không chú ý đến những gì tôi đã làm, nhưng tôi chắc chắn mình đã trở thành một con người khác. S là kẻ gian gây ra đau đớn như cách tôi đã gây ra với cô ấy. Một lần nữa, cẩu thả và lộn xộn. Nghẹt thở. Nắm đấm tay cô bám chặt sâu vào ga giường trong khi hai chân nàng quấn quanh thắt lưng tôi. Cảm xúc quá mức và nỗi bất an khiên cô sợ hãi, tuyệt vọng kéo thân trên rời xa khỏi tôi. Bởi vì cô ấy di chuyển, tôi buông tay để cô thoát khỏi ngực mình. Nhìn quanh trong chốc lát, tôi chỉ có thể phủ lên giúp cô một chiếc khăn tắm trông sạch sẽ nhất từ đống đồ nhàu nát trên sàn. Tôi có thể nhận ra cô ấy rất không hài lòng, vô cùng bất mãn. Có lẽ đó là những gì tôi muốn. Nếu tôi thích nó, sau đó tôi sẽ cảm thấy tồi tệ hơn về những gì tôi đã làm với Jiyong.

Tôi ngủ thiếp đi không lâu sau đó, không bàng quan còn có người bên cạnh. Cũng giống như tại câu lạc bộ đêm ở Tokyo khi Jiyong kéo tôi ra ngoài, hét lên rằng anh sẽ không trở lại bên tôi. Rằng tôi là kẻ đáng lo ngại và không thể được tin cậy. Cũng giống như những đêm tôi đã nông nổi chơi đùa với những cô bạn gái xinh xắn trong khuôn viên trường đại học. Cũng giống như nỗi đau tôi chợt thấy trong đôi mắt Jiyong khi hyung nghĩ rằng tôi đã không để ý đến cảm xúc của anh. Tôi đã trưởng thành, nhưng điều đó không có nghĩa những gì tôi làm sẽ luôn ngập tràn ánh sáng tích cực.

Tôi đã nhắn tin cho các hyung một vài lần để họ biết rắng tôi vẫn rất tốt, hoặc ít nhất là giả vờ tôi đang ổn lắm, chỉ có một người gọi lại cho tôi, kỳ lạ hơn, đó là Daesung hyung. Gần đây anh ấy  đến thăm Nhật Bản thường xuyên hơn, vì thế tôi được gặp lại anh vài lần trong studio. Daesung hyung nói với tôi rằng anh muốn bàn với Hyun Suk hyung về chuyện di chuyển đến ở cùng trong căn hộ của tôi. Theo lịch trình, Youngbae hyung sẽ tham gia một chuyến đi ngắn đến Nhật Bản vào tuần tới, và cũng ở lại trong nhà tôi. Seunghyun lớn vẫn đang cực kỳ bận rộn đóng phim. Còn người kia, tất nhiên, tôi đã không nghe được bất cứ thông tin nào từ Jiyong trong gần một tháng nay. Album solo của Jiyongie sắp được phát hành, tôi biết hyung đang rất tập trung vào công việc.

Hai ngày trước khi phát hành album trực tuyến của Jiyong là khi vụ bê bối của tôi nổ ra. Nó bị đăng trên một tạp chí lá cải của Nhật. Đối mặt với scandal, tôi có thể tự nhốt mình trong căn hộ và trốn tránh. Nhưng đó không phải là tôi - Victory. Tôi sẽ không thể là một kẻ hèn nhát.

Khi Youngbae đến thăm là lúc không khí u ám đã qua thời kỳ đỉnh điểm, hoặc ít nhất là những gì tôi nghĩ rằng tồi tệ nhất đều đã ập tới hết rồi. Anh đóng sầm cửa, quăng mạnh hành lý trên sàn nhà.

"May cho em là Jiyong chưa biết", Bae hyung chỉ trích tôi. "Cậu ấy không cần điều này khi đang cố gắng tập trung vào sự nghiệp riêng của mình. Chúa ơi, em đang như một ..." hyung thở dài, cúi đầu xuống tại lối đi  để nới lỏng dây giày của mình, mang dép đi trong nhà vào.

Tôi không muốn nghe thấy anh ấy nghĩ những gì về mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên.

"Em thật sự đã không biết. Bọn anh luôn nghĩ thầm Bigbang có maknae tốt nhất. ." anh ấy chậm rãi nói, vừa đi vào nhà bếp và lấy ra một chai nước trong tủ lạnh.

" Seungri yah, theo em Jiyong sẽ phản ứng ra sao nếu cậu ta. .." anh ấy bắt đầu mở nắp chai nhựa.

" Em biết rõ, hyung," Tôi thẳng thắn." Anh ấy sẽ nhìn chằm chằm em bằng đôi mắt lạnh lẽo không có tí cảm xúc, sẽ không nói chuyện với em trong một thời gian dài như lúc chúng ta  bắt đầu. Anh ấy sẽ bảo em phải chính chắn hơn, nhưng sau đó anh ấy vẫn sẽ tha thứ cho em, và rồi một thời gian sau, em sẽ lại làm xáo trộn mọi thứ."

Chúa ơi, điều này như một điệp khúc tuần hoàn, lặp đi lặp lại. Nhưng nó thật sự luôn như vậy.

" Tại sao em không thể ngưng xáo trộn mọi thứ lên!" Bae hyung nói với chất giọng khẩn nài xen lẫn thất vọng, đó không phải là một câu hỏi.

"....." Tôi suy nghĩ. Tại sao vậy? Vì tôi là người tìm kiếm sự chú ý. Vì Tôi là con người  không muốn bị lãng quên. Vì Tôi không thể ngậm miệng lại. Vì Tôi không thể ngồi yên. Vì Tôi không sống lặng lẽ được hoặc vì tôi không thể ngừng chứng minh sự tồn tại. Thật sự là vì bất kỳ mấy thứ này đúng không, không có Jiyong trong những lý do đó? Hyung ấy - người sẽ ném ánh mắt sắc lạnh vào tôi, sẽ ghét tôi trước tiên vì những rắc rối....nhưng cũng sẽ chú ý đến tôi. Tôi nhớ cách anh trêu chọc rồi xoa đầu tôi, đó là điều duy nhất  tôi mong chờ sau những việc làm dại dột.

" Bởi vì anh ấy chỉ tự chiến đấu một mình tại thời điểm tồi tệ nhất, sau khi nó qua đi, anh ấy như rời khỏi theo. Em tự mình xoay xở quá lâu, và anh ấy để em lại trong chờ đợi"

Tôi cúi đầu, mở rộng cánh tay của mình ra kẹp chặt thành bồn rửa chén trước mặt. Youngbae đến bên cạnh,  chạm vào gáy tôi với chai nước của anh ấy.

"Nó lạnh!" Tôi cau mày, muốn đưa tay lên che lại cổ, nhưng Youngbae đã bắt cả hai tay trên không trung và giữ chúng sau lưng tôi, túm rất chặt. Tôi luồn lách vai mình để thoát khỏi sự giam cầm của hyung nhưng không thể được. Tôi ngước lên nhìn hyung,  anh hoàn toàn nghiêm túc và mạnh mẽ, o ép tôi vào cạnh tường.

"Em sợ gì, Seungri yah? Tại sao em lại cúi gập người? " anh ấy hỏi, giọng lạnh và các cơ căng lên. Sự chèn ép của anh ấy quá chặt chẽ, các móc kim loại ở vòng tay cũng cọ xát vào tay tôi.

" Vì em không thể." Tôi mím môi." Em không thể làm cho anh ấy phải rõ ràng nói. .. yêu em" Tôi thì thầm.  Cuối cùng, Youngbae nới lỏng giam cầm của anh ấy.

" Và những gì em gây ra sẽ giúp em sao?" Anh ấy lạnh nhạt hỏi hỏi." Seungri yah, em chọn sai cách rồi"

"......" 

Nó là tất cả những gì tôi có thể nói, thật sự, trước khi Youngbae siết chặt nắm tay, một lần nửa mở ra nắp chai nước của anh ấy và đổ toàn bộ lên cổ tôi, rỉ nước xuống bồn rửa chén. Tựa như có dải băng trượt xuống phía sau của tôi. Bây giờ vẫn là mùa hè, nhưng bên trong phòng đang mở điều hoà ở mức tối đa. Tôi rùng mình, khom người, tóc bị làm ướt sũng và nước lấp loáng chảy cả vào trong mắt mũi tôi. Nó châm chích khó chịu. 

" Tỉnh táo lại đi, maknae" anh ấy rên rỉ, lấy hành lý của anh ấy trên lối đi và đặt cạnh sopha nhỏ. Tôi nghĩ, trong tất cả các hyungs, tiếng thở dài của Youngbae là nặng nề nhất, ảnh hưởng sâu sắc đến tôi nhất. Vì Youngbae rất ít thể hiện nỗi thất vọng. Nên nó làm đau tôi. Anh ấy không nói chuyện với tôi suốt thời gian còn lại của đêm đó và chỉ ngủ trên ghế bên ngoài, tuyệt không bước vào phòng trong. Tôi không thể trách anh ấy. Jiyong cũng sẽ làm y như vậy. Youngbae đã rất nhẹ tay với tôi, tôi biết vậy. Sáng hôm sau Young Bae hyung lên lớp tôi một bài giảng dài hơn, tôi ngoan ngoãn và yên lặng lắng nghe. Jiyong sẽ  sớm biết thôi những thứ hay ho tôi đã gây ra, thực sự tôi không dám nghĩ đến hậu quả.

Jiyong hyung solo, dĩ nhiên, đánh bại mọi bảng xếp hạng. Tôi sẽ phải không đối mặt với anh ấy cho đến khi chúng tôi cùng nhau đến Singapore, và thứ duy nhất chờ đợi tôi chắc chắn là đôi mắt giận dữ nhưng không thể đành lòng bỏ mặt

Sắp đến lúc phải tới Singapore rồi. 

End chap 27

Bất ngờ chưa! Đúng là có xôi thịt nha nhưng hông phải của hai bạn Rồng và Gấu (╥﹏╥)

1. Mình sẽ giải thích một chút về khúc SM. Bạn tác giả đã nhìn nhận scandal của Ri ở một góc khá lạ. Trong lúc "mần ăn" với cô gái đó, Seungri đã có cảm giác như một S. Vì thế mặc dù không bạo lực với cô ấy, nhưng Ri cũng đã không dịu dàng.  Trong một số điều kiện sống đặc biệt như tuổi thơ dữ dội, môi trường làm việc khắc nghiệt,... một số cá nhân sẽ dần hình thành trong tiềm thức một nhu cầu được giải tỏa tâm lý thông qua hành vi  bộc phát. Thời gian này Ri phải ở xa nhóm, hoạt động một mình ở Nhật, lại không nhận được sự hồi đáp tình cảm từ Jiyong. Mọi thứ dồn nén và cái gì phải tới cũng đã tới....

2. Ngày 18/08/2012, Gấu mỡ đã đăng một video chúc mừng sinh nhật Jiyong. Cap: em yêu anh Jiyong, đừng từ chối em nha :*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net