29. Part 1: Chuyến lưu diễn Châu Á (2012)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sue: Phần này tác giả có một ý tưởng rất hay là "khoe khoang" khả năng ngôn ngữ của Ri khi lưu diễn vòng quanh các quốc gia khác nhau. Vì thế mình sẽ giữ luôn mấy câu ý nha:*>
Hãy vote cho tớ nhé ^^

Sau Singapore, Daesung hyung và Tôi quay ngược về Nhật Bản để tiếp tục lịch trình riêng của cả hai rồi một tuần sau lại bay sang Thái Lan. Bận rộn, bận rộn túi bụi luôn. Tháng 10 và Tháng 11 đã được xếp lịch cho các buổi trình diễn solo của chúng tôi, sau đó là thời gian nghỉ ngơi cho các chuyến du lịch cá nhân. Cuối cùng là cùng nhau tụ họp để luyện tập cho các buổi Lễ trao thưởng cuối năm. Thế nhưng toàn bộ kế hoạch sớm bị thay đổi bởi vì chúng tôi được thông báo sẽ tổ chức thêm một concert cuối trong dome ở Nhật, và sau đó cả nhóm phải tiếp tục dành thêm thời gian thu âm phiên bản tiếng Nhật cho các ca khúc solo của mỗi người.

Hứng thú mới nhất của Youngbae và Jiyong hyung là loại súng đồ chơi kiểu Mỹ, các thành viên sẽ lén lút bắn nhau và các viên đạn xốp nhỏ màu mè sẽ phọt ra từ họng súng văng lên khắp quần áo. Trò chơi yêu thích trước đây của họ là ván trượt, vậy xem ra ít nhất lần này sẽ không phải bận tâm về mấy vết sẹo hay trầy xước.

Bởi vì món đồ chơi mới không thể làm bị thương lẫn nhau, em út dễ thương nghiễm nhiên trở thành mục tiêu chọc ghẹo. Youngbae hyung vẫn ghi hận tôi, rõ ràng là thế, và vì Jiyong và Youngbae là cặp đôi bạn bè thân thiết, Jiyong hyung cũng phối hợp cùng anh ấy chống lại tôi, săn đuổi tôi chạy xung quanh hậu trường.

Tôi nghĩ đây là quãng thời gian quay về tuổi thơ của các hyung, vì thế tôi để cho hyungs có mình trong lúc này. Sau tất cả, họ sẽ không làm em út bị đau. Họ không thể. Tôi là maknae chuyên gây chuyện, nhưng tôi biết họ vẫn yêu tôi.

"Raaaaarahhhh!"

Khắp không gian vang vọng tiếng gầm gừ điển hình của Jiyong, anh ấy rượt theo khi tôi vừa gào thét vừa hớt hải chạy xuống hành lang của phòng thay đồ, phòng trang điểm rồi lượn quanh khu vực luyện thanh chứa đầy thiết bị âm thanh và nhạc cụ. Daesung hyung đang thử giọng nên các thành viên còn lại có thể nghỉ ngơi một chốc.

Khi Jiyong rượt đuổi tôi chạy vào góc tường thì ngay phía đằng sau Youngbae hyung hùng hổ đi tới. Ngay lập tức họ bắn tất cả đạn bọt xốp vào tôi trong khi tôi vừa cười nắc nẻ vừa đưa hai cánh tay lên cao cố ngăn cản lại. Lực phóng của súng không đủ mạnh để đạn dính chặt vào tôi, rất nhiều bột xốp mềm nhỏ cứ thế rơi xuống đất. Jiyong ngồi thụp xuống sàn nhà nạp thêm đạn vào súng của anh ấy trong khi Youngbae nhanh chóng khống chế tôi với miếng võ khoá đầu.

" Hajima! Hajima!" <Đừng làm thế mà! Đừng làm thế!> Tôi thét lên với âm lượng vượt ngưỡng bình thường. Jiyong cười khúc khích, quỳ xuống sàn nhà ôm lấy chân tôi từ bên dưới. Youngbae túm chặt cổ tôi hơn. Tôi nheo mắt, nhăn mặt tỏ ra đau đớn cùng cực.

" Hmm. Không dừng đấy!" Youngbae hyung ngắn gọn trả lời trong khi tôi đang cố nhoài người thoát ra.

" Kỹ năng diễn xuất của em tốt lắm, rất cần cho công việc đó maknae."

" Yah! Phải gọi em là ca sĩ giỏi cơ!"

Sau khi Jiyong ngừng được cơn cười vô hạn của anh ấy, hyung xấu xa liền bắt đầu dùng cả hai tay ôm lấy chân của tôi từ bên dưới, quấy phá khả năng giữ thăng bằng cực kỳ tốt của tôi. Vì nó quá nhột, tôi ngay lập tức té lăn quay khi Youngbae hyung vô cùng hợp tác buông tay ra (=.="). Đúng lúc đó, một nhân viên cầm theo phục trang đi xuống hành lang. Tôi té lăn cũng không làm anh ấy quay lại. Anh ta chỉ cười trêu chọc rồi chạy nhanh đến noona ở xa, chẳng hề hối tiếc. Khu hành lang lại trở về trạng thái tĩnh lặng, nên bây giờ Jiyong đang cười kiêu ngạo với tôi với khẩu súng vừa nạp đạn đầy đủ trên tay.

Tôi không nhận ra, vào lúc mình vấp ngã trên mặt đất, Jiyong đã đặt đầu gối anh ấy thấp xuống, gần như ngồi bệt dưới sàn nhà lạnh ngắt để đỡ bớt cho tôi. Ngay lúc này đây, ngòi súng của anh ấy đã được chỉ ngay trái tim tôi, và Jiyong, như mọi khi, mỉm cười tuyên bố thắng lợi:

"Bang!" Jiyong giả vờ giật mạnh khẩu súng rồi thả nó xuống lướt qua người tôi. Cả hai chúng ta hiện giờ nằm dài trên sàn.

Trực giác mách bảo tôi có lẽ không nên than phiền khi Jiyong tự nhiên gối đầu lên vai phải tôi và kéo áo sơ mi lên một chút để rờ rẫm dạ dày của tôi.

" Chà. Cơ bụng của em đi vắng hết rồi này" anh ấy cười khúc khích, răng cắn vào cổ áo sơ mi của tôi. Ngón tay lần tìm xương sườn của tôi và vuốt ve chúng.

"Em đang cố tìm nó về đây," Tôi thở dài." Aish, hyung biết mà, một đêm tập với Hwangssabu hyung là không đủ và...ưm.."

Răng của anh ấy chạm vào vùng da bên dưới cổ áo sơ mi, gặm cắn xuống dưới trong khi cùi chỏ tiếp tục thúc nhẹ vào bụng tôi. Vai Jiyong run lên trong tiếng cười.

"Dĩ nhiên một đêm không đủ" anh ấy trả lời, lè lưỡi ra khiêu khích, cắn vào cổ tôi thêm lần nữa.

" Hyung," Tôi rên rĩ, mím chặt môi lại khi anh ấy tiếp tục gặm cắn vào đúng trên xương đòn của tôi. Đây là tra tấn, bất cứ điều gì anh ấy đang làm đều thiêu đốt tôi.

Jiyongie nghểnh cổ lên để nhìn tôi, mỉm cười trước "thành tựu" của mình.

" Như một trưởng nhóm, anh có nhiệm vụ mới giao cho em" Anh ấy lại cuối xuống, dùng ngón út trêu ghẹo cái rốn xinh xắn của maknae. Tôi lắc đầu, quằn quại vì cảm giác kỳ quặc.

"Đó là gì hyung? "

Anh ấy nhìn qua vai chính mình, trái rồi phải, cả đằng sau, khắp nơi, trước khi quay trở lại nhìn tôi. Hành lang vẫn vô cùng yên tĩnh.

Jiyong cúi xuống hôn lên khóe miệng tôi trước khi ngồi xổm lên rồi tự đứng dậy nhanh chóng như cách anh hay làm trong concert. Tôi chớp mắt khi anh cúi xuống lần nữa, giúp kéo tôi ngồi dậy.

' Anh có một kế hoạch."

Cuối cùng thì tôi cũng vươn tay ra phía trước đáp lại sự trợ giúp của anh, nhưng Jiyong lập tức giơ tay lên đầu đúng khi tôi sắp sửa nắm chặt nó.

" Yah!" Tôi tức tối. Hyung luôn có trò chơi mới để đùa giỡn tôi, phải không? Anh ấy sẽ mãi là hyung khó nhằn nhất mà tôi chẳng bao giờ có thể quyết định rằng tôi ghét hoặc vui thích với những trêu chọc. Nhưng đó mới là Jiyong. Luôn sáng tạo, trêu ghẹo, thích thách thức . Những ngày tháng tự tại nhất chính là khi chúng tôi tự xưng là Tom và Jerry.

Nhân viên đang tìm kiếm Jiyong cùng với Seunghyun lớn để diễn tập cho phần trình diễn đôi của họ. Anh ấy nhanh chóng nói chào tạm biệt trước lúc quay nhanh đi theo hướng ngược lại. Tôi bị bỏ rơi trên sàn nhà, không biết phải làm gì tiếp theo trong lúc chờ đến lượt tập dợt riêng của mình sân khấu, vì thế tôi lười biếng nằm luôn tại đó cho đến khi tên của mình được gọi. Ngay khi tôi vừa chợt nhớ ra khẩu súng đồ chơi của hyung vẫn trên sàn nhà thì một noona đi ngang lập tức nhặt nó lên. Tại sao tôi chẳng bao giờ may mắn thế này (✖╭╮✖)?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net