30. Part 1: Yêu VIP một, yêu maknae mười (2012)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuyến bay rất dài đến Hoa Kỳ gần như không thể chịu đựng nổi. May mắn là tôi không ngã bệnh, nhưng hoàn toàn không chợp mắt được. Cả người bị tê cóng, cái lưng thì cứng đờ, tôi hét lên một tiếng sung sướng vào lúc nó hạ cánh, có thể tung tăng và chạy bộ rồi.

Tất nhiên là các túi hambuger và khoai tây chiên ở hậu trường cũng không giúp gì nhiều. Nhưng ít ra Seunghyun lớn đã làm rất tốt khi mua thật nhiều thức ăn nhanh cho chúng tôi vào ngày sinh nhật anh ấy. Thời tiết ngập tràn ánh nắng của LA có vẻ hợp với tâm trạng hoàn hảo của Seunghyun. Đây là năm thứ hai liên tiếp anh ấy mừng sinh nhật cùng với chúng tôi ởnước ngoài. Sau đó, tôi muốn chạy ra ngoài tung tăng một chút, nhưng vẫn kịp nhớ lại Jiyong đã bảo chúng tôi có một" kế hoạch riêng" nào đó.

Tuy nhiên, không có gì đặc biệt xảy ra bởi vì tất cả chúng tôi đều quá mệt mỏi. Tôi ngủ sớm sau khi ăn no và hy vọng mình sẽ thức dậy với đủ năng lượng vào sáng hôm sau. Tôi tắt điện thoại trong cả 2 hôm trước và sau concert, đổ mồ hôi trong phòng gym với Hwangssabu hyung.

Khán giả vô cùng tuyệt vời ; toàn bộ vé đều được bán hết, chúng tôi cháy hết mình trên sân khấu với năng lượng dồi dào và trang phục tươi mới. Niềm an ủi lớn lao nhất chính tiếng thét của những người hâm mộ dù khác biệt về quốc gia và ngôn ngữ. Tôi cảm thấy lâng lâng và phấn khích ở đây cho dù Hoa Kỳ không phải nơi mà làn sóng âm nhạc Hàn Quốc bùng nổ.

Hoàn tất 2 ngày concert máu lửa, Jiyong và Youngbae ra ngoài gặp mọi người và dạo quanh các cửa hàng Hearts Crôm hay triển lãm nghệ thuật. Tôi hừng thú hơn với những thị trấn độc đáo ven Hollywood, nên anh quản lý cần phải đi cùng quan sát tôi. Rất tuyệt vời, nơi này khác biệt hẳn và có hàng trăm thứ để học hỏi. Tôi cũng tò mỏ về đam mê của Seunghyun hyung, nhưng anh ấy chỉ ghé thăm mẹ tại một bang khác. Tạo ra kỳ nghỉ nhỏ từ lịch trình dày đặc là một việc tốt. Thật ra mà nói, tôi nghĩ Seunghyun lớn chắc chắn có một sinh nhật hạnh phúc.

Tuy nhiên, tình hình ở New York có biến chuyển. Phía tây thì đầy ánh nắng trong khi phía Đông đang có bão tuyết và vẫn trong quá trình phục hồi sau bão Sandy. Giờ bay bị lùi lại đến 5 tiếng, chúng tôi phải chờ ở sân bay Buffalo cho đến khi thời tiết tốt hơn để bay đến JFK.

Không có việc để làm, tôi ngồi gặm móng tay của mình khi chúng tôi ngồi trong phòng chờ sân bay. Ở bên cạnh là Jiyong đang ngồi nghịch điện thoại di động.

"Yah. Thôi đủ rồi, em đang làm anh lo lắng," Jiyong cười, rướn người đến cuộn mấy ngón tay của tôi vào lòng bàn tay. "Việc này không tốt cho ngón tay em chút nào."

Tôi trợn tròn mắt.

" Nhưng anh luôn luôn cắn chúng" Tôi vặn vẹo. Anh ấy buồn cười đập vào tay tôi.

"Em có một bàn tay đáng yêu, maknae" anh ấy mỉm cười." Nhỏ nhắn, mềm mại. Nếu móng tay cụt ngủn giống như anh sẽ phá hỏng chúng."

Tôi chế giễu.

" Cái gì đáng yêu cơ? Tay em á, thật sao? Hyung nghiêm túc? "

Đến lượt anh ấy vừa trợn tròn mắt vừa nhét điện thoại vào túi.

"Aish, em lúc nào cũng nghi ngờ lời khen của anh" Jiyong khiển trách, cầm lấy tay tôi lật tới lật lui để kiểm chứng. Anh tự cười một mình, viết con số của mình vào lòng bàn tay tôi.

" Vì thế không được cắn chúng nữa" anh ấy lại mỉm cười.

*************************************

Đến lúc được về tới khách sạn, tôi mệt rệu rã cả người, thậm chí chẳng còn hơi sức quan tâm hyung cùng phòng là ai. Sau khi lăn ra giường, tôi sa vào giấc ngủ không mộng mị mà chẳng thèm thay pyjama hay đánh răng. Không biết qua bao lâu, Daesung hyung đến lay vai tôi cho đến khi tôi lăn tròn quanh nệm và rên rỉ.

" Seungri yah, dậy đi thôi!" Daesung cười, thúc vào xương sườn tôi."Ngay cả Jiyong hyung cũng đang chuẩn bị rồi, em còn nằm là chết chắc!"

Mắt tôi nháy vài cái rồi mở choàng sau đó. Hẳn là trễ rồi. Quá trễ. Daesung giúp tôi ngồi dậy trên nệm.

"Em khỏe không vậy, maknae? " Daesung hỏi, đặt mu bàn tay của anh ấy lên trán tôi."Em trông không ổn lắm, hôm qua chúng ta đã phải di chuyển suốt đêm"

Vẫn nửa tỉnh nửa mê, tôi chưa thể kéo ý thức trở về, nhưng vẫn cảm thấy Daesung hyung đang vụng về cuối xuống cạnh mình. Nét mặt lo lắng của hyung đánh thức tôi hoàn toàn, anh ấy nắn bóp vai cho tôi.

Dần dần cảm giác phục hồi trở lại. Rất khoan khoái. Chúng tôi thực sự đang ở đây – New York. Tôi tưởng tượng Jiyong sẽ thích thú ghé thăm các cửa hàng thiết kế. Taeyang đã nói mãi về việc đi xăm một hình mới. Seunghyun lớn có một số bạn bè muốn tụ họp. Daesung nghĩ đến một vài nhà hàng ngon số dzách.

"Em khỏe lại rồi, hyung," Tôi mỉm cười, vỗ nhẹ bàn tay anh ấy." Anh em ta sẽ cùng đi chơi, cùng tạo nên nhiều kỷ niệm nào".

Anh ấy siết lại tay tôi một cái rồi cười rạng rỡ. Sau khi nhốn nháo thay quần áo, chúng tôi gặp Hwangssabu hyung trong hành lang sau bữa điểm tâm nhanh gọn.

  *************************************  

Ngày đầu tiên của concert New Jersey hơi đáng buồn. Có khá nhiều ghế trống khi chúng tôi đang diễn tập tại sân vận động. Nhìn lên những mây xám, tôi thành thật cầu cho thời tiết có thể tốt hơn. Giá vé concert không rẻ, nhưng nhiều fan hâm mộ người đã thanh toán mà lại không thể đi đến. Tôi không thể cười nổi (◕︵◕).

Mặc kệ thế nào, chúng tôi cũng phải biểu diễn thật cuồng nhiệt. Sự thể hiện luôn luôn phải mang lại cảm giác thật tuyệt. Tôi chỉ là có một chút tâm tư u sầu nhỏ, và Jiyong đã để ý. Ngay khi chúng tôi vừa mới rời sân khấu đi xuống phòng thay đồ, Jiyong đã chộp lấy tay và lôi tôi ra khỏi đó, tiến vào một góc hành lang khuất trong hậu trường.

"Maknae ah~~~~~"

Jiyong lấy cả hai bàn tay ôm lấy hông tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào sàn nhà, nên anh ấy phải cúi đầu xuống để nhìn vào mắt tôi.

" Seungri yah."

Đôi mắt nâu của anh ấy hút hồn tôi vào trong, Tôi không biết sao nữa. Nụ cười ngây thơ đó như một nổi ám ảnh, trước tiên dịu dàng rồi lại hơi chút trêu chọc.

" Aish, không sao cả mà. Em thấy đó, buổi biểu diễn đêm nay rất tốt. Maknae cũng thể hiện tuyệt vời" anh ấy cười.

Tôi không thể nói dối Jiyong nữa, và anh ấy biết vậy. Anh hiểu rõ Seungri hơn cả chính tôi. Xiu xuống gương mặt đờ đẫn, tôi nháy mắt vài cái để nước mắt không trào ra.

" Hyung." o(╥﹏╥)o

" Nói anh nghe có chuyện gì." anh ấy dịu dàng dụ dỗ, ngón tay cái miết nhẹ gò má, đôi môi của tôi.

" Hyung, mọi người đều thích anh cả. Chuyện gì hyung cũng làm được cả, nên bắt thời tiết ngừng xấu đi! "

"Gì thế? Maknae, anh đâu có làm được ಠ~ಠ " Jiyong bật cười.

"Nhưng em muốn gặp thật nhiều fan hâm mộ" Tôi bĩu môi." Chuyện gì sẽ xảy ra nếu vài người trong số họ là những người hâm mộ của em? "

Anh ấy ngửa đầu lên, cười ngả nghiêng.

" Yah! Maknae, em không cần thêm những người hâm mộ nữa, bạn đã có lượng fan rất đông rồi!"

" Nhưng vẫn muốn nữa" Tôi lắc lư.

" Aish! Seungri yah, nghiêm túc coi nào. Em đã được yêu rất nhiều rồi. Không được tham lam."

" Nhưng vẫn muốn nữa " Tôi nhắc lại." Ai cũng thích GD" {(>_<)}

Anh ấy lắc đầu,thở dài.

" Maknae, em biết em rất được quan tâm mà, đó là lý do tại sao em không cần ghen tị với anh. Thứ nhất, đó chỉ là do cái tôi to tướng của em, và thứ hai -"

Anh ấy nghiêng người về trước, nhanh chóng hôn lên trán tôi.

"Anh yêu em hơn cả VIP, và VIP biết em thuộc về anh."

Mặt tôi cảm thấy thật sự nóng. Jiyong cười khúc khích, kéo bàn tay tôi đan vào tay anh ấy khi chúng tôi quay lại phòng thay quần áo. Jiyong đi lại phía Daesung đang ngồi trước bàn trang điểm và hỏi xem liệu anh ấy có thể đổi phòng với Daesung khi về lại khách sạn. Một giây sau, Jiyong quay lại mỉm cười với tôi và gật đầu.

    *************************************    

Sue: Sau tất cả, VIP cũng chỉ là tiểu tam thôi mà, làm như ai thèm 2 thím à:

"Anh yêu em hơn cả VIP, và VIP biết em thuộc về anh."  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net