Chương 10: Anh không ngu ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Giang Mỹ Kỳ không biết từ lúc nào đứng ở bên cạnh, Giang Dĩ Mạch liền vội vàng kéo Mộ ngốc: "Ông xã, cẩn thận đứa con hoang trong bụng của cô ta!"

Sắc mặt Đường Hạo Thiên lạnh lùng, đi tới ôm Giang Mỹ Kỳ: "Giang Dĩ Mạch, xin cô nói chuyện chú ý một chút! Là tôi không thích cô, cô không cần gây khó dễ với Kỳ Kỳ."

Liếc nhìn Mộ ngốc, ôm Giang Mỹ Kỳ đi vào.

Ánh mắt Giang Dĩ Mạch đỏ bừng, quật cường nhìn người đã từng là chồng chưa cưới của mình ôm em gái đi vào.

Cô vĩnh viễn là kẻ dư thừa.

Mộ ngốc đau lòng nhìn cô nói: "Bà xã, em đừng khổ sở, về sau ông xã sẽ thương em gấp bội, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào khi dễ em, em đừng khóc."

Rõ ràng chỉ là lời nói của một người ngốc, nhưng làm cho lòng Giang Dĩ Mạch không nhịn được cảm thấy chua xót.

Ở trong ngôi nhà này ngoài trừ người mẹ chết oan uổng, căn bản không ai thương cô.

Bọn họ mới đúng là người một nhà, chỉ có một mình cô là dư thừa.

Ngay cả chồng chưa cưới thông đồng với em gái mình, cô còn giúp bọn họ dọn dẹp cục diện rối rắm.

"Tôi không khóc, là hạt cát thổi vào trong mắt thôi."

"Anh giúp em thổi." Mộ ngốc nhìn ánh mắt cô mờ mịt đầy nước mắt, thật cẩn thận thổi giúp cô.

Không khí trên bàn cơm rất kỳ dị, bửa cơm ăn này đã quỷ dị lại không được tự nhiên, nghĩ kéo một đề tài ra để thay đổi không khí trên bàn cơm cũng tìm không thấy.

Giang Triển Bằng cảm thấy thật xin lỗi con gái của mình, đành phải không ngừng gắp thức ăn vào trong bát của Giang Dĩ Mạch, bảo cô ăn.

Hành động của ông như vậy làm cho trong lòng hai đứa con khác của mình bất mãn.

Nhất là Giang Gia Kiệt thấy ba đối xử với chị bất công, ánh mắt nhìn Giang Dĩ Mạch giống như kẻ thù.

Giang Dĩ Mạch hết lần này đến lần khác không ăn đồ ba gắp đến, gắp tất cả đồ ăn vào trong một cái chén không bên cạnh, "Con không thích ăn những thứ này, trước kia mẹ còn sống chưa bao giờ gắp những thức ăn con không thích ăn đặt vào trong bát con."

Giang Triển Bằng xấu hổ không biết nói cái gì, chỉ có thể im lặng.

Giang Gia Kiệt tức giận nói: "Ba, ba gắp thức ăn cho chị ta? Người ta đã được gả vào nhà có tiền có thế hơn so với nhà họ Giang chúng ta, lại không hiếm lạ ăn đồ ăn ba gắp, mọi người nhìn cái kẻ ngu ngốc kia..."

Sắc mặt Giang Triển Bằng lạnh lùng, Thiệu Thiến vội vàng kéo con trai của mình, cậu cả nhà họ Mộ là người đần độn, ai dám ở trước mặt công khai nói ra, không muốn sống sao?"Ăn cơm của con đi!"

Giang Gia Kiệt thấy mẹ cũng tức giận, biết mình vừa rồi nói hơi quá, im lặng lại ăn cơm của mình.

Thiệu Thiến giúp con trai của mình giải thích, cười nói với Mộ ngốc: "Con đừng để trong lòng, nó vẫn trẻ con, không hiểu chuyện, con người lớn rộng lượng, đừng chấp với con nít."

Mộ ngốc khờ dại gật đầu: "Tôi là người lớn, không chấp nhặt với con nít." Gắp một miếng ớt vào trong chén hắn: "Ngoan, đây là anh gắp cho em, cần phải nghe lời ăn đấy...!"

Giang Gia Kiệt vừa thấy, tức giận nói: "Nhanh gắp đi, tôi không thích ăn ớt cay..."

"Đây là đồ anh thích nhất ăn." Mộ ngốc rất khờ dại cũng rất ủy khuất nói: "Anh gắp đồ anh thích ăn nhất tặng cho em rồi."

"Anh rõ..."

"Gia Kiệt!" Giang Triển Bằng quát lớn một tiếng, không khí mới dàng dịu xuống không thể để cho nó phá hỏng.

"Em mau ăn đi!" Mộ ngốc nói: "Ăn thật ngon."

Giang Gia Kiệt tức giận đặt chiếc đũa lên trên bàn: "Kẻ ngu ngốc này, không nghe thấy tôi nói không thích ăn cái này sao?"

Trong nháy mắt Mộ ngốc nước mắt lưng tròng, sắp khóc buông đũa xuống, nhìn Giang Dĩ Mạch: "Bà xã, hắn mắng anh ngu ngốc, anh phải về nhà, mẹ anh nói anh không phải là kẻ ngốc, anh phải về nhà..."

Thiệu Thiến hung hăng trừng mắt nhìn con trai mình một cái, cho dù là kẻ ngốc, cũng không cần ở trước mặt nói ra.

"Mau xin lỗi anh rể con!" Không đợi Giang Triển Bằng lên tiếng, Thiệu Thiến nói trước rồi.

"Con không sai, anh ta vốn là kẻ ngốc!" Giang Gia Kiệt không phục nói, nhìn Giang Dĩ Mạch, cười nhạo: "Giang Dĩ Mạch, cô xứng đáng gả cho một kẻ ngu ngốc, gặp báo ứng rồi? Ai cho cô luôn luôn khi dễ mẹ với chị của tôi, đây là quả báo của cô..."

Mộ ngốc giống như cơn gió đột nhiên tiến lên tóm lấy vạt áo Giang Gia Kiệt đang đắc ý ấn mạnh hắn trên mặt đất, ghế dựa đổ trên mặt đất, giơ tay lên một quyền ở trên mặt hắn hung hăng đánh xuống, nhanh đến mức tất cả mọi người không kịp phản ứng.

Thiệu Thiến sợ tới mức kêu to lên: "Gia Kiệt..."

"Mẹ, cứu..." Giang Gia Kiệt cũng sợ tới mức nhắm mắt lại, lúc một quyền sắp đánh tới mặt hắn đột nhiên dừng lại, nổi lên một trận gió.

"Mặc kệ là ai dám khi dễ bà xã của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn." Mộ ngốc giơ quả đấm lên người Giang Gia Kiệt khờ dại tức giận nói.

Giang Gia Kiệt bị một quyền này sợ tới mức khóc lên, hắn cho tới bây giờ đều được cưng chiều, có khi nào thì chịu quá loại kinh sợ này.

Giang Triển Bằng cũng bị một màn này dọa sợ, phục hồi tinh thần lại khẩn trương nói: "Gia Kiệt, nhanh xin lỗi với anh rể và chị gái con!"

Thiệu Thiến cũng nói: "Mau xin lỗi."

Giang Gia Kiệt bị hù sợ, khóc nói: "Vâng, thực xin lỗi..."

Lúc này Mộ ngốc mới thả hắn, nhảy dựng lên chạy đến bên cạnh Giang Dĩ Mạch, chân thành mang theo ngốc nghếch khờ dại: "Bà xã, em đừng khổ sở, anh không ngu ngốc, anh sẽ bảo vệ em, về sau không ai có thể khi dễ em, anh sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào khi dễ em."

Giang Dĩ Mạch nhìn Mộ ngốc trước mặt, hôm nay thật sự làm cho cô mở to mắt không ít, cho rằng anh là kẻ ngốc, trí lực giống như đứa bé ba tuổi, không ngờ anh che chở mình như vậy.

Nhìn vẻ mặt Mộ ngốc khờ dại lại nghiêm túc, cong khóe miệng lên phát ra từ nội tâm, lộ ra một nụ cười vui vẻ dịu dàng.

Mộ ngốc cũng ngây ngốc cười: "Bà xã cười rồi, thật tốt quá." Nói xong ở trên gương mặt Giang Dĩ Mạch hôn một cái.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net