Chương 100-1: Đừng bao giờ tự làm dơ mình (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Editor: heisall

"Ba, bây giờ ba đã thấy được chưa, không phải là con muốn gây khó dễ cho cô ta, mà là từ trước tới bây giờ, cô ta chưa từng nghĩ tới chuyện để con sống tốt!" Giang Dĩ Mạch nói.

Giang Triển Bằng thất vọng nhìn con gái giống như tẩu hỏa nhập ma (phát điên), không muốn tin vào hai mắt của mình.

"Kỳ Kỳ, con ở chung một chỗ với Hạo Thiên chỉ là vì muốn khiến cho Mạch Mạch khổ sở sao?" Giang Triển Bằng hỏi: "Bởi vì Hạo Thiên là chồng chưa cưới của Mạch Mạch, cho nên con phải đoạt của nó, lợi dụng chúng ta buộc nó phải thay con gả cho Mộ Thiên Thần ngốc nghếch? Hiện tại bởi vì Mộ Thiên Thần hoàn toàn không ngu ngốc, còn đoạt được tập đoàn Mộ thị từ trong tay cha của anh ta, nhìn thấy Mạch Mạch sống tốt, nên con lại bắt đầu quyến rũ chồng của nó để phá hỏng cuộc sống của bọn họ đúng không?"

Mọi chuyện đã náo loạn đến mức này, Giang Mỹ Kỳ cũng đã nói ra tất cả, nên cũng không cần phải giả bộ nữa, cô ta thản nhiên thừa nhận: "Không sai......"

Bốp!

Giang Triển Bằng đột nhiên giơ tay lên đánh Giang Mỹ Kỳ một bạt tai, cả đời này ông chưa từng đụng đứa con gái này, nhưng trước khi chết lại giận đến nỗi đánh nó một bạt tai.

"Ba, ba đánh tôi?" Giang Mỹ Kỳ che bên má nóng hừng hực, chỉ vào Giang Dĩ Mạch: "Năm đó mẹ của cô ta chiếm lấy vị trí của mẹ tôi không chịu buông, hiện tại cô ta cũng tới chiếm cứ vị trí thuộc về tôi không buông, còn tính kế với tôi, muốn đánh thì phải đánh cô ta, không đúng, cô ta phải chết mới đáng!"

"Kỳ Kỳ, đủ rồi!" Trên đầu Giang Triển Bằng toát mồ hôi lạnh, trong nháy mắt trên mặt không có một chút huyết sắc nào, vẻ mặt khổ sở giống như bị rút gân: "Có một số việc ba không muốn cho những đứa bé như các con biết, nhưng bây giờ không nói cũng không được. Kỳ Kỳ, năm đó là do mẹ con quyến rũ ba, bà ta vừa khích bác gây chia rẽ mối quan hệ của ba và mẹ Mạch Mạch vừa cố ý đến gần ba...Ba chỉ là nhất thời nông nỗi, nên cuối cùng mới làm hại mẹ Mạch Mạch chết thảm như vậy, tất cả đều là lỗi của ba. Còn chuyện của con, là do ban đầu con cố ý giành chồng chưa cưới của Mạch Mạch, ép Mạch Mạch dọn dẹp cục diện rối rắm cho con, sao bây giờ con có thể nói là Mạch Mạch giành của con chứ?"

"Trong tình yêu không có ai đúng ai sai, là do mẹ của cô ta vô dụng không giữ nổi người đàn ông của mình mới bị mẹ tôi cướp đi, là mẹ cô ta vô dụng......"

Giang Mỹ Kỳ nói xong suy nghĩ của bản thân, liền bị đánh hai bạt tai liên tục.

Giang Dĩ Mạch không thể dễ dàng bỏ qua cho ai nói xấu mẹ của mình, còn Giang Triển Bằng thì không muốn nhìn hai đứa con gái của mình tranh giành nhau, muốn bảo Giang Dĩ Mạch dừng tay, nhưng chậm một bước, chưa kịp ngăn lại.

"Giang Mỹ Kỳ, mặc kệ cô có tô son trát phấn cho những việc làm kia của mẹ cô như thế nào đi chăng nữa, thì cũng không thể thay đổi được sự thật là mẹ cô đã cướp chồng của bạn thân, là Tiểu Tam kiêm người mang tội danh giết người!" Giang Dĩ Mạch lạnh lùng nói.

Nếu đổi lại là trước kia, Giang Gia Kiệt đã sớm xông lên dạy dỗ Giang Dĩ Mạch rồi.

Khi còn bé cảnh tượng như vậy không biết đã diễn ra bao nhiêu lần ở trong nhà, một người mắng mẹ của đối phương vô dụng không giữ nổi người đàn ông của mình, đáng đời bị cướp chồng, còn một người khác thì nói mẹ của đối phương là một Tiểu Tam mang tội giết người, cuối cùng Giang Gia Kiệt xông lên hung hăng đánh cho Giang Dĩ Mạch một trận, bắt cô nói xin lỗi, cô quật cường kiên trì không chịu nói xin lỗi, nhưng cũng không phải là đối thủ của Giang Gia Kiệt, chỉ có thể bị Giang Mỹ Kỳ nhìn bằng ánh mắt khiêu khích, còn chịu đựng để Giang Gia Kiệt đánh một trận.

Sau đó cha và mẹ kế chỉ chạy đến quan tâm con gái của bọn họ bị mắng đau có đau không, mà không hề quan tâm xem con của bọn họ đánh người khác có đau hay không.

Không có ai quan tâm đến người thật sự bị thương là cô.

Lần này Giang Gia Kiệt đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, nhà họ Giang đã sớm chia năm xẻ bảy, anh ta đã hết sức thất vọng đối với người chị ruột mà mình vẫn bảo vệ từ nhỏ, không muốn ra mặt cho chị ta nữa.

Giang Mỹ Kỳ che gương mặt bị đánh đến đỏ bừng nhìn Giang Gia Kiệt: "Gia Kiệt, Giang Dĩ Mạch đánh chị, em không nhìn thấy sao?"

Giang Gia Kiệt ngó mặt đi chỗ khác không quan tâm đến.

Giang Mỹ Kỳ tức giận hỏi: "Gia Kiệt, em đã bị người phụ nữ này mua chuộc đến ngay cả chị ruột của mình cũng không nhận sao? Em không thấy cô ta ra tay đánh chị sao?"

Ngoài cửa sổ phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng còi xe cảnh sát, khiến Giang Mỹ Kỳ sững sờ, đi tới cửa sổ nhìn xe cảnh sát đậu bên ngoài, biết đó là tới bắt mình.

Giang Mỹ Kỳ mới vừa nổi điên đột nhiên kéo cánh tay cha mình: "Ba, cứu con với."

Hôm nay Giang Triển Bằng đã không còn sống được mấy ngày, làm sao còn cứu được cô.

"Ba, con không muốn ngồi tù, con làm như vậy cũng là vì muốn được tự do, mẹ của Hạo Thiên luôn gây phiền toái cho con, Hạo Thiên lại không chịu ly hôn với con, con không còn cách nào khác mới làm như vậy, không phải con cố ý tìm người đối phó Hạo Thiên đâu." Giang Mỹ Kỳ nói xong lại khóc: "Ba, con thật sự không muốn làm như vậy, cho dù không thương Hạo Thiên, nhưng đã quen biết anh ấy nhiều năm như vậy cũng có chút tình cảm, con không còn cách nào mới làm như vậy, ba, chẳng lẽ ba muốn nhìn con bị bắt sao?"

Giang Mỹ Kỳ khóc đến đau lòng, nước mắt ào ào rơi xuống.

Giang Triển Bằng không đành lòng nhìn con gái mình khóc thành ra như vậy: "Kỳ Kỳ, con cũng biết tình trạng của ba bây giờ, sao có thể cứu con đây?"

"Chị nhất định có cách cứu con." Giang Mỹ Kỳ nói: "Ba, ba cầu xin chị ấy đi, nói chị ấy cứu con."

Giang Dĩ Mạch xoay người mở cửa phòng muốn đi, Giang Triển Bằng vội vàng gọi cô lại: "Mạch Mạch!"

"Ba, ba không cần nói gì hết, con không thể nào cứu cô ta được." Giang Dĩ Mạch nói: " Một lát nữa con sẽ tự mình giao đoạn ghi âm trong điện thoại cho cảnh sát, cô ta đã làm nhiều chuyện xấu như vậy, nên bị trừng phạt."

Giang Mỹ Kỳ càng chảy nhiều nước mắt hơn, làm Giang Triển Bằng đau quặn lòng.

"Ba, con biết sai rồi, sau này con nhất định sẽ đối xử với ba thật tốt, sống hòa thuận với chị, con bảo đảm tuyệt đối sẽ không gây khó dễ với chị ấy nữa, những chuyện đã qua đều là do con không tốt, con đã biết sai rồi."

Nhìn thái độ nhận sai phát ra từ "đáy lòng" của Giang Mỹ Kỳ, Giang Triển Bằng nhìn về phía Giang Dĩ Mạch: "Mạch Mạch, ba cầu xin con hãy cứu Kỳ Kỳ, nó là em gái ruột của con mà."

"Không được!" Giang Dĩ Mạch lạnh lùng nói.

Giang Triển Bằng đau đến sắc mặt càng ngày càng khó coi, vẻ mặt bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, Giang Gia Kiệt cảm thấy không đúng, lo lắng tiến lên: "Ba, ba làm sao vậy? Bây giờ con đi gọi bác sĩ......"

"Gia Kiệt!" Giang Triển Bằng gọi con trai lại: "Không cần, ba không sao."

Ông nhìn Giang Dĩ Mạch, cánh tay run rẩy vì đau đớn vén chăn lên, xuống giường chậm rãi quỳ xuống: "Mạch Mạch, đây là lần cuối cùng ba cầu xin con......"

Giang Gia Kiệt vội vàng đỡ cha dậy, lớn tiếng hỏi Giang Dĩ Mạch: "Giang Dĩ Mạch, chị nói một câu đi chứ, ba cũng đã quỳ xuống rồi, hay là chị muốn nhìn thấy ba quỵ chết ở trước mặt chị sao?"

"Ba, ba không cần phải quỳ, con không thể nào cứu cô ta, để cho cô ta cứ tới tìm con phiền toái được."

Giang Mỹ Kỳ lập tức nói: "Chị, em đã biết sai rồi, sau này sẽ không bao giờ tới tìm chị gây phiền toái nữa, em nhất định sẽ sống hòa thuận cùng chị, thật đó, xin chị tin tưởng em một lần. Mới vừa rồi là do em nhất thời xúc động mới có thể mất đi lý trí, hiện tại em đã tỉnh táo lại, em biết những chuyện em làm là không đúng, sau này em nhất định sẽ thay đổi, tỷ, em không muốn bị bắt, không muốn ngồi tù, xin chị hãy cứu em."

"Cô thật sự sẽ không đến tìm tôi gây phiền toái nữa chứ?"

Giang Mỹ Kỳ vội vàng gật đầu: "Thật, sau này em nhất định sẽ cố gắng thay đổi, sẽ không đi gây khó dễ cho chị nữa. Đứa bé trong bụng em cũng không phải là của anh rễ, giữa em và anh ấy không hề có một chút quan hệ nào, anh rể cũng chưa từng đón nhận em, chỉ cần chị cứu em, nếu như chị không muốn nhìn thấy em nữa...em sẽ lập tức rời khỏi thành phố này, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt của chị."

"Không cần phải như vậy." Giang Dĩ Mạch không kiên trì nữa, đi tới đỡ cha đứng dậy, nói với Giang Mỹ Kỳ: "Tôi có thể đồng ý cứu cô."

Giang Mỹ Kỳ đang muốn vui mừng liền nghe Giang Dĩ Mạch nói tiếp: "Chỉ cần cô trả lại số tiền 1200 vạn mà cô đã nuốt của nhà họ Giang, thì tôi sẽ cứu cô."

Bắt cô ta ói ra những gì cô ta đã ăn, đối với Giang Mỹ Kỳ mà nói, đây gần như là đào thịt của cô ta.

Nhưng nếu như không giao ra, thì mình chỉ có thể bị khởi tố thậm chí còn bị vào tù.

"Chị, em thật sự không bỏ ra nổi......"

"Tôi không muốn nghe lý do, cảnh sát sẽ đến ngay, chính cô chọn đi!" Thái độ của Giang Dĩ Mạch rất cứng rắn.

Lần này hai cha con Giang Triển Bằng và Giang Gia Kiệt đều không nói giúp Giang Mỹ Kỳ, một ngàn hai trăm vạn đó vốn là của nhà họ Giang, nếu như cô ta thà bị tống vào tù cũng không muốn trả tiền lại, thì trái tim của bọn họ cũng nguội lạnh, không muốn giúp cô nữa.

"Chị thật sự sẽ giúp tôi?" Giang Mỹ Kỳ hỏi.

"Chỉ cần cô trả lại một ngàn hai trăm vạn, tôi có thể không giao chứng cớ cho cảnh sát, bảo đảm cô sẽ không ngồi tù."

Con ngươi Giang Mỹ Kỳ nhanh chóng xoay chuyển, sau khi cân nhắc một lúc thì đồng ý: "Tôi đồng ý với cô, tôi sẽ nghĩ biện pháp trả lại 1200 vạn."

Lúc này cảnh sát gõ cửa đi vào, mang Giang Mỹ Kỳ đi hỗ trợ điều tra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net