Chương 12: Tôi không yêu anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Mộ gia vẫn luôn là cả nhà cùng ăn cơm, Đường Hân liếc nhìn Giang Dĩ Mạch đang yên lặng ăn cơm bên cạnh Mộ ngu ngốc, cố ý hỏi con trai ngốc của mình: "Thiên Thần à, hôm nay cùng vợ con đi về nhà của nó, có thấy ba mẹ vợ của con không?"

Mộ ngu ngốc nhướng mày, trẻ con bất mãn nói: "Mẹ, ba vợ và mẹ vợ kế khi dễ vợ, còn đánh vợ của con, chẳng qua có con bảo vệ vợ rồi.

Đường Hân liếc nhìn Giang Dĩ Mạch, quả nhiên nói giống như tài xế.

"Mẹ vợ kế là sao?"

"Mẹ kế của vợ đương nhiên là mẹ vợ kế rồi." Mộ ngu ngốc hồ đồ nói: "Con trai của bà ta còn đuổi vợ con đi, nói tất cả Giang gia đều là của bọn họ."

Người trên bàn ăn đều có thể cảm thấy buổi lại mặt hôm nay rất náo nhiệt.

Đường Hân nhìn Giang Dĩ Mạch yên lặng ăn cơm: "Dĩ Mạch à, con cũng đừng quá khổ sở, về sau Mộ gia chúng ta chính là nhà của con, chỉ cần con nghe lời, hiếu thuận hiểu chuyện, có Mộ gia chúng ta làm hậu thuẫn cho con, bất luận kẻ nào cũng không dám khi dễ con."

Ý trong lời nói của Đường Hân, Giang Dĩ Mạch không thể không nghe ra, tận lực không đắc tội với mẹ chồng, khách khí nói: "Cám ơn mẹ."

"Một lát con ăn cơm tối xong tới phòng mẹ một chuyến, mẹ có lời muốn nói với con."

"Con cũng muốn đi." Mộ ngu ngốc nói.

"Chuyện riêng của phụ nữ, một mình con là đàn ông cũng tới làm gì?" Đường Hân cưng chiều khiển trách nói.

"Vợ con đi chỗ nào con liền đến chỗ đó." Mộ ngu ngốc rất nghiêm túc.

Sau bữa cơm chiều Đường Hân đeo vào tay Giang Dĩ Mạch một cái vòng rất quý: "Đây là năm đó mẹ chồng đưa cho mẹ, bây giờ mẹ tặng nó cho con."

"Mẹ, cái này quá quý trọng..." Nhìn vòng tay cũng biết đã có rất lâu rồi.

"Vòng tay này vốn là vật sở hữu của con dâu lớn của Mộ gia, hiện tại truyền cho con cũng là việc nên làm, về sau Mộ gia chúng ta chính là nhà của con, ta là mẹ của con, chỉ cần con nghe lời hiếu thuận, có thể gánh được trách nhiệm nặng nề, tương lai trong nhà này cuối cùng sẽ giao cho con.

Đội cái mũ cao như vậy, làm Giang Dĩ Mạch sợ hết hồn.

Chỉ là trong lời nói có một ý tứ khác không phải cô không nghe thấy.

Cái gì gọi là nghe lời? Cũng không phải là trẻ con, con dâu Mộ gia chỉ sợ cũng không dễ làm.

Đêm qua lúc đầu tiên nhìn thấy bà, cũng không thấy bà hòa ái như vậy.

"Dĩ Mạch à, đầu óc Thiên Thần không tốt cho lắm, sau này con hãy giúp nó nhiều hơn." Đường Hân lôi kéo tay đeo vòng tay nặng trịch của Giang Dĩ Mạch nói: "Có mấy lời này mẹ chồng nói ra thì hơi nóng vội, nhưng mẹ và ba của Thiên Thần đã đợi nó nhiều năm như vậy, vẫn muốn ôm cháu, nếu con đã gả vào Mộ gia, sớm muộn gì cũng phải sinh, không bằng nắm chặt thời gian mau sinh một đứa."

"Mẹ, con..."

Đột nhiên lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Mộ ngu ngốc đưa khuôn mặt tuấn tú quá đáng, rất ủy khuất chạy vào: "Mẹ, bà xã, hai người không thể không mang theo con."

"Mẹ với vợ con đang nói chính sự."

"Con cũng phải nghe." Mộ ngu ngốc trẻ con nói: "Hai người vừa nói thầm gì vậy?"

Anh liếc mắt liền thấy vòng tay xinh đẹp trên cổ tay Giang Dĩ Mạch, mắt tập tức sáng lên: "Oa, cái vòng này thật là xinh đẹp."

Đường Hân cười nói: "Cái vòng tay này là bà nội truyền cho mẹ, bây giờ mẹ đưa nó cho vợ con, về sau nó chính là nữ chủ nhân tương lai của ngôi nhà này rồi, không ai dám khi dễ nó nữa."

"Thật tốt quá, cám ơn mẹ."

"Nếu các con thật muốn cám ơn mẹ, hãy mau mau sinh cho mẹ một đứa cháu mập mạp đi." Đường Hân cười nói.

Mắt Mộ ngu ngốc sáng lên, lớn tiếng đảm bảo: "Con nhất định sẽ sớm cùng vợ sinh cho mẹ một cháu trai mập mạp."

Giang Dĩ Mạch đỏ mặt, chuyện như vậy cần lớn tiếng nói ra như vậy sao? Cô lại không đồng ý cùng anh sinh.

"Mẹ, bây giờ con và vợ sẽ đi sinh em bé mập mạp ngay." Mộ ngu ngốc vui mừng lôi kéo Giang Dĩ Mạch ra ngoài.

Trong phòng cưới, Mộ ngu ngốc hưng phấn nhào lại Giang Dĩ Mạch: "Bà xã..."

Giang Dĩ Mạch tránh sang bên cạnh, trốn ra.

Mộ ngu ngốc ủy khuất nói: "Bà xã, ngày hôm qua em đã đồng ý với anh, tối nay động phòng với anh, sau đó chúng ta còn phải sinh em bé." Vừa nói vừa nhào tới.

Giang Dĩ Mạch lại tránh.

Mộ ngu ngốc lại bổ nhào lần nữa, Giang Dĩ Mạch lại tránh.

Trước trước sau sau, tới tới lui lui, hai người truy đuổi qua lại đã hơn mười lượt.

Ghế trong phòng cũng bị xô ngã đầy đất.

"Bà xã, anh muốn cùng em sinh em bé."

Ai muốn sinh với anh? Giang Dĩ Mạch thấy Mộ ngu ngốc lại nhào tới, cô vội vàng tránh, không cẩn thận bị vấp cái ghế ngã xuống đất, lảo đảo một bước ngã ra ngoài.

Mộ ngu ngốc kịp thời đưa tay đón được cô: "Bà xã, em có sao không?"

Giang Dĩ Mạch giơ tay tát Mộ ngu ngốc: "Tay anh để vào đâu đó? Mau buông tôi ra!"

Mộ ngu ngốc cả kinh, tay ôm trên ngực cô bị hất ra, bị sợ đến lập tức buông tay.

Giang Dĩ Mạch giận đến mức muốn đánh cho anh một bạt tai, lại bị ngã tiếp trên đất, sau lưng đau nhức.

"Bà xã không thích anh." Đôi mắt đào hoa hẹp dài của Mộ ngu ngốc đầy nước mắt uất ức, lã chã chực khóc: "Mẹ, anh muốn đi tìm mẹ, bà xã đánh anh, cô ấy không thích anh."

"Anh đứng lại đó cho tôi!" Giang Dĩ Mạch hô to: "Tôi không có không thích anh, là anh quá không nghe lời."

"Anh nghe lời!" Mộ ngu ngốc lập tức nói.

"Nghe lời còn không mau đỡ tôi lên!"

Mộ ngu ngốc vội vàng đi đỡ cô, tay lại để trên ngực cô, Giang Dĩ Mạch hung hăng đẩy tay của anh ra: "Anh không biết là ngực phụ nữa không thể tùy tiện đụng loạn sao?"

"Thật xin lỗi, bà xã." Mộ ngu ngốc nhìn tay mình bị đẩy ra, rất uất ức: "Vợ chồng cũng không thể sao?"

"Vợ chồng cũng không thể."

"Nhưng trên TV nói..."

"Trên TV đều là gạt người."

"À" Mộ ngu ngốc khờ dại ồ một tiếng: "Vậy bây giờ chúng ta có thể sinh em bé rồi hả?"

Giang Dĩ Mạch rất nghiêm túc nhìn anh: "Tôi không yêu anh, không có ý định sinh con với anh."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net