Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Mộ ngốc nghếch ngớ ngẩn, ủy khuất nói: "Em nói em không có không thích anh."

"Đúng, mặc dù chúng ta mới biết nhau hai ngày, nhưng tôi cảm thấy anh thật đáng yêu, tôi rất thích anh, nhưng thích không phải là yêu." Giang Dĩ Mạch rất nghiêm túc nói.

Cô không muốn cùng một người ngốc vô lý hồ đồ qua một đời, cũng không muốn lừa gạt mình cả đời.

Lúc ấy chỉ là trong cơn tức giận trong lúc nói chuyện với Đường Hạo Thiên mà đồng ý gả tới đây, nhưng bây giờ cô hối hận.

Cô cảm thấy cuộc sống của mình không nên như thế này.

Mẹ chết rồi, cha cái gì cũng nghe theo người đàn bà kia, tại nhà họ Giang đó, cô là một người dư thừa, không ai yêu thương cô.

Người khác càng mong đợi cô như vậy, cô càng không cần thiết phải tự thương tổn mình.

Cô sẽ đối với mình tốt hơn, cuộc sống nổi bật hơn, mới là trả thù lớn nhất với đám người đó, cũng là đền bù và an ủi lớn nhất đối với mình.

Hiển nhiên, ở chung một chỗ với kẻ ngốc này cả đời, sẽ chỉ làm chuyện cười cho người khác cả đời, cô không cảm thấy mình sẽ hạnh phúc.

Vị hôn phu thanh mai trúc mã phản bội mình, nhưng cô tin tưởng trên thế giới này sẽ có người sẽ thật lòng nhìn thấy cái tốt của mình, cũng thật lòng nguyện ý đối tốt với mình.

Không liên quan tới tiền bạc và gia thế.

Cô không muốn phá hủy mình trước khi gặp được người kia.

Nếu mình không tự yêu mình, làm sao sẽ được người khác yêu?

"Em sẽ yêu anh mà." Mộ ngốc nghếch ngoan cường nói: "Anh sẽ nghe lời bà xã, anh cũng sẽ bảo vệ bà xã, không để cho bất kỳ ai khi dễ bà xã."

Giang Dĩ Mạch có chút không đành lòng, nhưng có một số việc phải nói rõ ràng.

"Nhưng bây giờ tôi không yêu anh." Giang Dĩ Mạch nói.

"Sau này em sẽ coi trọng anh, bà xã, em đừng không quan tâm anh có được không?" Mộ ngốc nghếch sắp khóc: "Bà xã, sau này em muốn anh làm gì anh sẽ làm cái đó, anh đều nghe bà xã hết, xin em đừng bỏ anh lại được không?"

"Thật sự cái gì anh cũng sẽ nghe tôi? Tôi nói anh làm gì anh sẽ làm đó?" Giang Dĩ Mạch hỏi.

Mộ ngốc nghếch rất nghiêm túc gật đầu.

"Vậy thì tốt, về sau lúc chỉ có hai chúng ta, không cho phép anh tùy tiện đụng vào tôi, càng không nhắc đến sinh con gì đó, anh có thể làm được không?"

"Nhưng mẹ anh nói..."

"Vậy anh nghe lời mẹ anh chứ không nghe lời tôi sao?" Giang Dĩ Mạch phiền nhất là anh luôn để câu này ngoài miệng, động một chút là mẹ anh nói.

"Anh nghe bà xã." Mộ ngốc nghếch nghiêm túc nói.

"Ngoan!" Giang Dĩ Mạch hành động giống như với đứa bé ba tuổi sờ sờ đầu anh: "Đỡ tôi lên."

"Anh có thể chạm vào em sao?" Mộ ngốc nghếch đưa tay, cũng không dám chạm vào cô, sợ cô không cần anh nữa.

Loading...

"Đỡ tôi không có liên quan, sau này nếu tôi không đồng ý thì không được chạm vào tôi.

"À." Mộ ngốc nghếch thành kính đỡ Giang Dĩ Mạch lên giường nghỉ ngơi.

"Bà xã, em còn đau không?"

"Không đau, tắt đèn, ngủ."

"Bà xã, chúng ta không sinh em bé sao?" Mộ ngốc nghếch không bỏ cuộc hỏi.

Giang Dĩ Mạch nhìn sang một cái, Mộ ngốc nghếch lộ ra ánh mắt ủy khuất, sau đó không ngừng nhìn ra ngoài.

"Bà xã, như vậy anh sẽ không chạm vào em nữa, ngủ quên cũng sẽ không." Mộ ngốc nghếch rất nghiêm túc nói: "Anh rất nghe lời bà xã."

"Ngoan, ngủ." Giang Dĩ Mạch lật người, không hề để ý đến Mộ ngốc nghếch nữa.

Nhớ tới vẻ mặt đáng thương của Mộ ngốc nghếch, Giang Dĩ Mạch cũng có chút không đành lòng, khi dễ người ngốc không phải là tác phong của cô.

Nhưng cô không còn biện pháp khác, cô không muốn cứ hồ đồ như vậy trao thân cho một người.

Sau khi mẹ chết, chỉ có anh nguyện ý bảo hộ cô.

Cô cũng rất cảm động.

Nhưng cảm động không phải là yêu.

Giang Dĩ Mạch nghe tiếng hít thở đều đều của Mộ ngốc nghếch, nhẹ nhàng chồm tới, nhìn Mộ ngốc nghếch đang ngủ say, nhỏ giọng nói: "Sau này nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp anh. Nhưng mà đối với chuyện này, tôi không có biện pháp sinh con cho người đàn ông tôi không yêu."

"Bà xã..." Không biết Mộ ngốc nghếch nằm mơ thấy gì, trong mơ liên tục kêu bà xã.

Giang Dĩ Mạch thấy Mộ ngốc nghếch sắp rơi xuống đất, tốt bụng kéo anh vào trong, không té xuống, Mộ ngốc nghếch theo bản năng ôm lấy vật thể kế bên, cọ cọ Giang Dĩ Mạch trong ngực: "Thơm quá nha..."

"Mộ Thiên Thần, anh buông tay cho tôi!" Giang Dĩ Mạch mất một nửa khí lực mới thật vất vả lấy tay của Mộ ngốc nghếch đang ôm cô ra.

Mộ ngốc nghếch còn ngủ say như chết, trong lòng Giang Dĩ Mạch không ngừng tự nói với mình, không thể so đo với kẻ ngốc.

Cô không ngủ được, một mình liền tùy tiện ra ngoài.

Nhà họ Mộ rất lớn, cô không biết mình đi tới đâu, dưới bóng đêm chỉ thấy một tầng bóng đen mơ hồ.

Trong ao ánh trăng vừa lớn vừa tròn, Giang Dĩ Mạch ngơ ngác nhìn ánh trăng trong nước.

Sau lưng đột nhiên xuất hiện một đôi tay dùng sức đẩy mạnh, Giang Dĩ Mạch không chuẩn bị lập tức rơi vào hồ nước.

Cô vừa định leo lên thì một bóng đen nhảy xuống hồ, lôi kéo dùng sức ấn cô vào trong nước.

"Cứu..." Không đợi cô cầu cứu, liền bị lệ quỷ lấy mạng bịt miệng gắt gao kéo xuống hồ nước đục ngầu.

Không ít nước dơ vào trong mũi, miệng, giãy giụa dần dần mất đi ý thức...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net