Chương 18: Hạ độc, giải dược (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Giang Dĩ Mạch dùng sức lắc lắc đầu, để nhìn rõ hình ảnh trước mắt.

Dải thực vật xanh bao trùm ánh mắt có thể chạm đến giới hạn.

Cô không biết đây là chỗ nào, chỉ là chạy liên tục.

Toàn thân khô nóng rất khó chịu, trong cơ thể giống như có vô số con kiến bò, ngứa ngáy khó chịu.

Làm thế nào cũng không bắt được.

Trên đầu mồ hôi đầm đìa, áo sơmi màu trắng bị mồ hôi dính ẩm ướt ở trên người, đường cong linh lung lồi lõm càng hiện rõ ra.

Giang Dĩ Mạch coi như có ngu dốt nữa cũng hiểu chút gì.

Bát nước canh hạt sen ướp lạnh chết tiệt kia.

Cô nhìn đằng sau lưng, Mộ Tử Duệ không đuổi theo đến đây, muốn tìm một chỗ kín đáo nghỉ ngơi trước một chút.

Trong cơ thể khó chịu sắp không chống đỡ được rồi.

Lúc này cô thật hy vọng có người đánh ngất xỉu mình, như thế cũng sẽ không khó chịu.

Giang Dĩ Mạch thất tha thất thểu chạy lên phía trước, đột nhiên phía sau bị một cây gậy gỗ xuất hiện đánh mạnh một cái làm cho ngất xỉu.

Trong ý thức mơ hồ, cô nhìn thấy người đàn ông trung niên kia.

Người đàn ông trung niên đó muốn đưa cô vào chỗ chết.

Đây không phải là nhà họ Mộ sao?

Người đàn ông trung niên kia làm thế nào cũng ở chỗ này?

Mộ Tử Duệ một đường đuổi theo, thấy một cây gậy gỗ vứt trên mặt đất, mà Giang Dĩ Mạch lại sớm biến mất.

Vườn hoa phía sau nhà họ Mô rất lớn, mọc đầy các loại thực vật xanh cùng hoa cỏ.

Xuyên qua thật dài vòng dây xanh, quẹo mấy vòng, vậy mà thấy một cổng vòm cao cỡ một người bị dây quấn quanh.

Trên dây mọc rất nhiều hoa hồng nhạt.

Sau khi đi vào đập vào mi mắt là mảng lớn đủ mọi màu sắc, các loại hoa cùng thực vật tươi tốt ganh đua sắc đẹp, rất nhiều ngay cả tên cũng không nói lên được.

Trên tường rào cũng quấn đầy dây mây kiểu hoa cỏ, nở ra loại hoa đẹp đẽ, có vẻ cổ xưa lại thần bí, giống như tiến vào vườn hoa của thôn xóm châu Âu từ xưa.

Mộ Tử Duệ ngạc nhiên nhìn mọi thứ trước mắt, anh sinh ra hai mươi mấy năm qua lần đầu tiên biết nhà của mình còn có chỗ phong cách cổ xưa thần bí mà lại đặc biệt xinh đẹp mới lạ như vậy.

Nếu không phải một đường đuổi theo Giang Dĩ Mạch qua đây, có lẽ cả đời này anh sẽ không biết nhà họ Mộ còn có nơi như vậy.

Bên cạnh một thực vật xanh thấp bé không thể nói rõ tên có một chiếc giầy của phụ nữ, Mộ Tử Duệ đi qua nhặt giầy lên, phát hiện là của Giang Dĩ Mạch.

Hắn không kịp thưởng thức những cảnh đẹp này nữa, lập tức đuổi theo đi vào.

Cuối vườn hoa có một căn phòng nhỏ bị dây màu xanh biếc cùng dây mây của hoa cỏ bao trùm, bên cạnh đủ loại các loại hoa cỏ cùng thực vật, đi vòng qua phía sau, trên mặt đất có một tầng đất, thấy có một miếng tấm ván gỗ.

Kéo tấm ván gỗ ra, bên trong có một lối đi nhỏ màu đen thông xuống dưới đất.

Giang Dĩ Mạch bị người đàn ông trung niên ôm đi vào, để ở trên giường lớn bị vứt bỏ.

Mở đèn lên, có thể thấy rõ toàn cảnh căn phòng dưới đất, bên trong chất đầy rất nhiều công cụ gia đình đặt tiền cùng đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, còn có khung hình to lớn bị vải trắng che, phía trên dính một tầng bụi bặm, chỉ lộ ra nửa đoạn khung phía dưới.

Người đàn ông trung niên lấy ra ống tiêm có chất lỏng trong suốt trước đó đã sớm chuẩn bị xong, nhìn thoáng qua Giang Dĩ Mạch ở trên giường lớn đau đớn co quắp cuộn mình.

"Hôm nay xem cô còn trốn đi đâu?" Người đàn ông trung niên cầm ống tiêm đến gần Giang Dĩ Mạch, "Nhóc con, cô đừng trách Trương Đại Tề tôi nhẫn tâm, nếu cô không cản đường của chúng tôi, tôi cũng không muốn giết chết một cô gái có dáng vẻ như hoa như ngọc như cô vậy."

Trong cơ thể Giang Dĩ Mạch giống như có hàng nghìn hàng vạn con kiến cắn, lại ngứa ngáy khó chịu, cô nhìn người đàn ông trung niên trước mặt cầm ống tiêm muốn tiêm chất lỏng vào trong cánh tay cô, trong lòng rất hiểu hắn lại muốn mạng của mình, nhưng thân thể lại không động đậy được.

Ngay cả phản kháng cũng không thể.

A..." Giang Dĩ Mạch khó chịu phát ra một tiếng ưm thống khổ, đôi má mất tự nhiên đỏ bừng, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, áo sơmi trên người dính ở trên da thịt, lộ ra mùi thơm mê người của cô gái trẻ tuổi.

Người đàn ông trung niên đang muốn đâm vào trong đầu gối làn da trắng nõn của Giang Dĩ Mạch, nghe thấy một tiếng than nhẹ, dưới anh đèn lờ mờ nhìn xuống đôi má đỏ bừng của Giang Dĩ Mạch mê ly trong con ngươi tản ra ánh sáng xinh đẹp mị hoặc.

Hắn không tự giác nuốt nước miếng, ở nơi buồn tẻ mai phục nhiều ngày như vậy, cũng chưa chạm qua phụ nữ, sớm đã có chút khó nhịn rồi.

Dù sao cô ta cũng phải chết, không bằng thượng cô ta trước, khỏi phải lãng phí một báu vật như vậy.

Kéo áo sơmi của Giang Dĩ Mạch, đột nhiên nghe thấy phía trên có động tĩnh, lập tức cảnh giác quay đầu nhìn lại, đèn tầng hầm đột nhiên dập tắt, một mảnh tối đen.

Người đàn ông trung niên vội vàng lấy cái bật lửa trên người ra, ánh sáng mỏng manh chiếu rọi tầng hầm vẫn một mảnh mờ tối như cũ, chưa kịp thấy rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thì thấy một người đàn ông mơ hồ không rõ mặt đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.

"Mày là ai? Mộ..." Người đàn ông trung niên cả kinh, bị người đàn ông đột nhiên đánh một quyền ngã xuống đất.

Cái bật lửa nháy mắt tắt, trong tầng hầm lại là một mảnh tối đen.

Trong bóng đêm, người đàn ông đi đến trước mặt Giang Dĩ Mạch, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào trên gương mặt nóng bỏng của cô.

Trên làn da có cảm giác một chút lạnh lẽo, Giang Dĩ Mạch thoải mái phát ra một tiếng ưm, giống như là loại mời nào đó.

Người đàn ông trong bóng đêm nhìn người phụ thống khổ khó chịu, nhẹ nhàng cúi người che lên, hôn người phụ nữ phía dưới.

Cáng tay dài nhỏ trắng của Giang Dĩ Mạch vòng lên cổ người đàn ông, lý trí sớm bị bảo phủ bởi khát vọng nguyên thủy trong cơ thể, mặc sức nở rộ...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net