Chương 30: Không phải người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Tôi có độ lượng hơn nữa thì cũng không thể chấp nhận có người nói xấu con tôi!" Đường Hân tức giận nói: "Tôi không rõ làm sao con trai của bà có thể nghĩ ra trò đùa kiểu này? Không phải là có người nào ở sau lưng nói huyên thuyên cố ý vu oan cho con tôi chứ?"

"Không có, tuyệt đối không có." Thiệu Thiến khẩn trương giải thích thay con trai của mình.

Giang Gia Kiệt vừa khóc vừa giải thích, hoàn toàn không còn tư thế bắt nạt người lúc trước.

Còn bảo đảm về sau sẽ không nói bậy nữa.

Đường Hân nhìn thấy cũng tạm ổn rồi, dù sao vì việc này mà làm loạn nên khiến chồng mình biết, mình cũng gặp phiền toái.

Không biết vì sao thời điểm Mộ ngốc nghếch chạy đến trước mặt Giang Dĩ Mạch, lôi kéo tay cô cực kỳ khờ dại hỏi: "Bà xã, em có biết tiếng chó sủa không? Dạy anh có được hay không?"

Thiệu Thiến chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn con trai một cái.

Giang Dĩ Mạch nhất thời không phản ứng kịp, chó sủa cái gì?

Mộ ngốc nghếch cực kỳ vô hại nói: "Gia Kiệt nói anh ngốc, không biết tiếng chó sủa."

Lần này Giang Gia Kiệt bị dọa cho choáng váng, muốn khóc cũng khóc không được rồi.

Đường Hân nhìn Thiệu Thiến, cả giận nói: "Thiệu Thiến, bà dạy con trai thật tốt!"

Giang Dĩ Mạch hận nghiến răng nghiến lợi, đây rõ ràng là cố ý khiến cô tức giận mà, dám khi dễ chồng cô đó chính là khi dễ Giang Dĩ Mạch cô!

Cô kìm chế tức giận, dùng giọng nói không lớn không nhỏ nói: "Tiếng chó sủa tôi cũng không biết, nếu cậu ta nói như vậy, nhất định là cậu ta biết! Hay là để cậu ta dạy đi." Nhìn về phía Giang Gia Kiệt: "Có đúng hay không? Giang Gia Kiệt!"

Đường Hân cố ý không nói lời nào, chờ con trai của Thiệu Thiến bắt trước chó sủa.

Lúc này bắt trước chó sủa, không muốn kêu cũng phải kêu.

Ngay cả con trai lớn nhà họ Mộ là kẻ ngốc, cũng không tới phiên người ngoài đùa giỡn như vậy .

"Mẹ..." Giang Gia Kiệt cầu cứu nhìn về phía mẹ mình, lần này ngay cả Thiệu Thiến cũng không bảo vệ được anh ta rồi.

Giang Mỹ Kỳ cố gắng tự bảo vệ mình đứng ở một bên, cố gắng che giấu sự tồn tại của mình.

Thiệu Thiến trừng mắt nhìn con trai một cái, để cho anh ta kêu.

Giang Gia Kiệt đành phải nước mắt giàn giụa sủa vài tiếng.

"Bà xã, chó lớn lên trông thế nào vậy?" Mộ ngốc nghếch tò mò hỏi.

Giang Dĩ Mạch nói: "Chó có bốn chân chạm đất."

"Vì sao Gia Kiệt chỉ có hai chân chạm đất?" Mộ ngốc nghếch cực kỳ khờ dại hỏi.

Thiệu Thiến không có biện pháp, , trong lòng hận chết Giang Dĩ Mạch, miệng lại vẫn bắt con trai của mình bò trên mặt đất bắt trước chó sủa.

Sau khi kêu xong, Mộ ngốc nghếch lã chã chực khóc nhìn Giang Dĩ Mạch: "Bà xã, chó sủa thật khó..., anh không bắt trước được thì phải làm sao? Có phải anh cực kỳ ngốc hay không? Thực xin lỗi, bà xã..."

Dáng vẻ lã chã chực khóc kia thật sự vừa đáng yêu lại thương cảm, khiến người chết không đền mạng.

Giang Dĩ Mạch khẩn trương nói: "Ông xã, đừng đau khổ, em cũng không bắt trước được, có lẽ con người cũng đều không bắt trước được việc này." Cô cố ý thành mắng Giang Gia Kiệt không phải người.

Thiệu Thiến và con trai con gái mặt xám mày tro rời khỏi nhà họ Mộ, vốn định bêu xấu Giang Dĩ Mạch, khiến cô không thể sống yên ổn trong nhà họ Mộ, kết quả lại biến thành chính mình.

Trên đường trở về, Thiệu Thiến đau lòng con trai bị đánh, lại còn bắt trước chó sủa, còn bị mắng một trận, nhưng cũng thao thao bất tuyệt quở trách con trai một trận.

Ở nhà họ Mộ, Giang Giang Kiệt bị ức hiếp, cũng phát tác tính tình đại thiếu gia: "Không phải mọi người nói cho con biết đó là do anh Hạo Thiên nói hay sao?"

Thiệu Thiến cũng tức giận: "Bà già Đường Hân kia, còn hỏi mẹ là ai nói, còn không phải chính bà ta nói sao."

Đường Hân cực kỳ coi trọng con trai của anh bà ta, bởi vì quan hệ anh em tốt, hai mươi mấy năm qua hai nhà không có bất cứ xung đột nào, đối đãi với con trai của anh mình giống như người nhà, giống như con trai của mình.

Nhưng bà cũng thật không ngờ tất cả những chuyện này đều do Đường Hạo Thiên nói ra.

Biểu hiện hôm nay của Mộ ngốc nghếch nhìn như bình thường, nhưng cũng cảm thấy được có chỗ không thích hợp.

Đường Hân là người khôn khéo.

"Bà xã, anh sẽ không để cho bất cứ ai khi dễ em, ai cũng không thể..."

"Thiên Thần!" Đường Hân kêu một tiếng.

Mộ ngốc nghếch quay đầu: "Mẹ, mẹ gọi con?"

Đường Hân mang theo ánh mắt nghiêm khắc dò xét nhìn con trai ngốc của mình, , như là muốn từ khuôn mặt thiên chân vô tà của anh nhìn ra chút gì đó.

"Mẹ, có phải trên mặt con có gì hay không?" Mộ ngốc nghếch dơ tay sờ soạn mặt.

Đường Hân thu hồi ánh mắt nghiêm khắc dò xét, từ ái nhìn Mộ ngốc nghếch: "Con là con trai ngoan của mẹ, cũng phải bảo vệ tốt em trai của con, sau này có ai dám khi dễ em trai con, nói xấu em trai con, con cũng phải đánh hắn một trận."

"Được." Mộ ngốc nghếch tính trẻ con kêu lên, sau đó vui vẻ ôm bà xã của mình.

Đường Hân vừa xoay người đi, Giang Dĩ Mạch liền đẩy Mộ ngốc nghếch ra, mau chóng trở về phòng mình.

Gả vào nhà họ Mộ cũng có điểm tốt, chính là lúc cô làm việc, tuyệt đối sẽ không có người đến quấy rầy.

Cho dù là Mộ ngốc nghếch, cũng đều im lặng ngồi ở một bên, yên lặng giống như không khí.

Mà trước kia ở nhà họ Giang, bản thiết kế của cô thường xuyên vô duyên vô cớ bị mất hoặc bị người làm dơ thậm chí bị người cố ý vẽ loạn.

Người hầu lại đưa thuốc bổ tới, Giang Dĩ Mạch một ngụm uống sạch, tiếp tục chăm chú phác họa.

Ước mơ của cô chính là trở thành nhà thiết kế trang sức số một.

Lúc trước Thiệu Thiến sợ cô học buôn bán, tốt nghiệp sẽ về công ty nhà mình, vừa nghe nói cô muốn học thiết kế đá quý, cũng không tiếc bỏ tiền cho cô đến những nơi khác học thiết kế đá quý.

Nhưng không chịu cho cô ra ngoại quốc tiếp tục học tập.

Thế cho nên chính cô cũng không xác định được thực lực hiện tại của mình còn cách nhà thiết kế trang sức xuất sắc số một bao nhiêu.

Có lẽ chỉ có một trận đấu thực sự mới có thể khiến cô tìm được chút tin tưởng.

Nhưng đã qua hơn một tháng rồi, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.

Giang Dĩ Mạch vê viên nửa sô bản thảo trước mặt ném vào thùng rác.

Mộ ngốc nghếch nhặt tờ giấy trong thùng rác lên, sau khi mở ra nhìn mấy đồ án bán thành phẩm: "Bà xã, vì sao muốn vứt bỏ?"

"Không vừa ý." Giang Dĩ Mạch có chút phiền táo.

"Nhưng anh cảm thấy rất đẹp mà." Mộ ngốc nghếch khờ dại nói.

Giang Dĩ Mạch nhìn anh một cái, không để ý đến anh nữa.

Trẻ con thì biết cái gì?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net