Chương 33: Mặt đỏ tim đập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Nhưng Tử Duệ bắt nạt Mạch Mạch." Mộ ngốc nghếch tủi thân nói.

"Đó là Tử Duệ uống say, người uống say thì không biết bản thân đang làm cái gì đâu." Đường Hân kiên nhẫn giải thích, "Không phải Tử Duệ nó cố ý, chờ sau khi Tử Duệ tỉnh rượu, mẹ sẽ đích thân bảo Tử Duệ xin lỗi con được không? Bắt nó cam đoan từ nay về sau không bao giờ bắt nạt vợ con nữa."

"Thật vậy không?"

"Đã có khi nào mẹ lừa dối con chưa?" Đường Hân biết đứa con trai ngốc nghếch của mình này rất ưa dụ dỗ, chuyện gì cũng phải dỗ, "Chuyện này chúng ta coi như xong nhé, đợi ngày mai Tử Duệ tỉnh táo lại, mẹ lập tức bắt nó cam đoan với con! Thiên Thần, con cũng đừng tức giận nữa được không?"

Thấy Mộ ngốc nghếch lại không nói gì, Đường Hân ôm ngực, vẻ mặt đau đớn.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Mộ ngốc nghếch lo lắng hỏi.

"Thiên Thần, mẹ đau ngực, con đừng tức giận với em trai con nữa được không? Mẹ cũng đã cam đoan với con...."

Nhìn Đường Hân giống như sắp không xong.

"Mẹ, con gọi người đưa mẹ đi bệnh viện." Mộ ngốc nghếch lo lắng nói.

"Mẹ không đi bệnh viện, bây giờ mẹ chỉ hi vọng con tha thứ cho Tử Duệ, mẹ có thể đảm bảo với con tuyệt đối sẽ không có lần nào nữa." Vẻ mặt Đường Hân đau đớn nói, "Nhìn anh em các con vì chuyện này mà phá hủy tình cảm anh em, mẹ chết cũng không nhắm mắt."

Giang Dĩ Mạch đứng bên cạnh nhìn bà ta diễn trò, trong lòng thầm khinh bỉ bà mẹ chồng cả 1000 lần.

"Mẹ, con không tức giận, mẹ khỏe là được."

"Vậy con đồng ý với mẹ, việc này không được nói cho ba con." Đường Hân tiếp tục dụ dỗ.

"A...." Cuối cùng Mộ ngốc nghếch rất không tình nguyện gật đầu.

"Thiên Thần, con thật sự là con trai ngoan của mẹ. Con nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ không quấy rầy bọn con nữa." Trong nháy mắt Đường Hân hết đau, khi rời đi tinh thần phấn chấn, nhìn thoáng qua người duy nhất dám lôi kéo Mộ ngốc nghếch, nói: "Triệu Tín, ông theo tôi một chuyến, tôi có việc tìm ông."

Năm nay Triệu Tín hơn năm mươi tuổi, là quản gia nhà họ Mộ ngày trước, bây giờ thì là một kẻ tầm thường làm việc vặt, phụ trách quản lý vườn sau.

Nếu không phải xảy ra sự việc của Giang Dĩ Mạch và Mộ Tử Duệ, Đường Hân gần như đã quên nhà họ Mộ có một người như vậy tồn tại.

Giang Dĩ Mạch cảm giác người gọi tên Triệu Tín này không giống ngày trước, hiền lành mang theo vài phần uy nghiêm quyết đoán, như một người có địa vị.

Nhưng khi Đường Hân nói chuyện với ông ta thì giống như đang nói chuyện với người giúp việc.

"Ông ta là ai vậy?" Giang Dĩ Mạch hỏi Mộ ngốc nghếch, người mà nãy giờ vẫn đang lo lắng dùng ánh mắt kiểm tra xem cô có bị thương hay không.

"Bà xã, em có bị thương không? Đau chỗ nào...." Trên khuôn mặt tuấn tú của Mộc ngốc nghếch lộ ra vẻ non nớt như trẻ con, trong đôi mắt đào hoa hẹp dài tất cả đều là đau lòng và lo lắng.

Về chuyện không đâu như vừa rồi Giang Dĩ Mạch cũng không để trong lòng.truyện bên djendanelequydon.com

"Em không sao, đừng nhìn nữa." Giang Dĩ Mạch ôm mặt Mộ ngốc nghếch, ngăn anh tiếp tục dùng ánh mắt kiểm tra lung tung.

"Bà xã, nếu em cảm thấy chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói với anh." Mộ ngốc nghếch rất nghiêm túc nói, "Mẹ đã cam đoan với anh, về sau Tử Duệ sẽ không bao giờ bắt nạt em nữa."

Giang Dĩ Mạch thấy ánh mắt Mộ quan tâm của ngốc nghếch, gật đầu nói: "Vừa rồi cảm ơn anh."

Cô tới gần Mộ ngốc nghếch, cảm kích hôn lên gương mặt anh.

"Bà xã...." Mộ ngốc nghếch ngại ngùng chỉ vào môi mình, ý muốn hôn nơi đó.

Giang Dĩ Mạch nhìn Mộ ngốc nghếch, có lẽ là bị hành động đêm nay của anh làm cảm động, đi cà nhắc tới hôn phớt lên môi anh.

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng dường như người nào đó cũng cảm nhận được phần thật lòng trong đó.

Mộ ngốc nghếch còn muốn, Giang Dĩ Mạch cố ý nghiêm mặt, "Thế là được rồi, đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước." Nói xong buông anh ra xoay người sang chỗ khác.

Không hiểu vì sao mặt lại nóng lên.

Trong mắt cô Mộ ngốc nghếch chính là một đứa bé, trước kia cô cũng từng thân thiết ôm và hôn con nít nhưng sao không giống như vậy.

Giang Dĩ Mạch cố gắng đè ép mặt mình không nóng lên, nhưng càng như thế thì khuôn mặt càng đỏ bừng.

Trong lòng cô thầm mắng mình không có tiền đồ.

Thế mà lại có cảm giác với một tên ngốc nghếch có đầu óc như một đứa bé.

Mộ ngốc nghếch nhẹ nhành ôm cô từ phía sau, giọng như trẻ con, nói: "Bà xã, đêm nay chúng ta tiếp tục sinh em bé mập mạp được không?"

Giang Dĩ Mạch không bảo gì đồng ý, nhưng chỉ là hai người ngủ trên một cái giường, ôm nhau được rồi.

Trên giường lớn, Giang Dĩ Mạch vừa nằm xuống liền ngủ luôn.

Lúc trước bị Mộ Tử Duệ quấy rầy nên tinh thần mệt mỏi, lúc này chỉ muốn nhanh chóng ngủ một giấc, nghỉ ngơi cho khỏe.

Mộ ngốc nghếch không biết đang làm gì, một hồi lâu sau mới đi lên.

Giang Dĩ Mạch cảm thấy hình như chỗ nào đó không đúng lắm, lập tức mở to mắt liền nhìn thấy Mộ ngốc nghếch đang cởi nút thắt áo sơ mi cô, cô giật nảy mình, vội đẩy anh ra, "Anh làm gì thế?"

"Sinh em bé." Mộ ngốc nghếch rất vô tội nói.

"Vậy anh cởi quần áo em làm gì?"

"Gia Kiệt nói lột sạch quần áo ôm nhau ở cùng một chỗ là được."

Lúc này Giang Dĩ Mạch mới chú ý tới trên người Mộ ngốc nghếch không còn quần áo nữa, dưới ngọn đèn mờ ảo, vóc người đặc biệt gợi cảm hơn cả người mẫu nam châu Âu. Giang Dĩ Mạch lập tức mặt đỏ tim đập, thậm chí hoảng hốt lo sợ, lập tức quay lưng lại nằm xuống, "Cái gì vậy... Nhanh ngủ đi, đừng quấy rối nữa!"

"Bà xã, em đồng ý cùng anh ở chung một chỗ sinh em bé đi." Mộ ngốc nghếch cúi đầu nhào tới.

"Mộ Thiên Thần, anh làm gì vậy.... Buông tay ra...."

Tiếng một cái tát vang lên, cuối cùng Mộ ngốc nghếch không làm ẩu nữa, trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện thêm vài dấu tay.

"Ngoan ngoãn ngủ ngon, từ giờ trở đi không được em đồng ý, không cho chạm vào em nữa!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net