Chương 49: Từng sờ? Từng ôm?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "Anh họ...."

Đường Hạo Thiên cảm giác tay trên cần cổ đang dần thắt chặt lại, anh ta không muốn chết, theo bản năng nắm chặt tay đang đặt trên cổ mình kia.

Anh ta biết đứa em họ này của anh ta bình thường điên điên khùng khùng, chỉ khi nào bạn chạm đến ranh giới của cậu ta, thì cậu ta sẽ chỉnh bạn đến chết khiếp.

Cũng chỉ có lúc cậu ta nổi giận mới có vẻ giống người bình thường một chút.

Nhưng khi cậu ta bình thường thật sự rất đáng sợ.

Lúc trước anh ta từng chứng kiến một lần, cũng chỉ vì đối phương mắng cậu ta là kẻ ngốc, mà cậu ta đã đánh chết đối phương.

Hơn nữa ba đối phương còn là một người có thân phận có địa vị.

Nếu không phải nhà họ Mộ có gia thế và bối cảnh hùng hậu, e rằng cậu ta cũng đã sớm bị chôn theo cùng rồi.

Sự kiện năm đó cuối cùng không giải quyết được gì, nhưng từ sau khi đánh người chẳng một ai dám nói cậu ta ngốc nghếch nữa.

"Em họ, anh không dám...."

Đường Hạo Thiên bị bóp chặt mặt đỏ lên, hai cha con Giang Triển Bằng và Giang Gia Kiệt cũng bị dọa sợ, nếu cứ đà này thì thật sự là tai nạn chết người đấy!

"Mạch Mạch, con mau bảo Thiên Thần thả tay đi." Giang Triển Bằng vội vã xin Giang Dĩ Mạch. Bộ dạng con rể thế kia ông ta nào dám tới gần, bây giờ chỉ có thể dựa vào con gái mình thôi.

Mặc dù Giang Gia Kiệt muốn qua giúp, nhưng nhớ tới hai lần trước mình đều bị đánh cực kỳ thê thảm nên chỉ đứng bên cạnh lo lắng suông, không dám bước tới.

"Giang Giang, Giang Dĩ Mạch, bất kể nói như thế nào đi nữa anh Hạo Thiên cũng từng là người cô thích, cho dù Hạo Thiên có đánh cô một cái, cũng không đến mức phải lấy mạng anh Hạo Thiên. Đây nếu như xảy ra tai nạn chết người, chồng cô phải ngồi tù đó." Giang Gia Kiệt sợ hãi tới mức nói năng không đầu không cuối hù dọa , nhất định không chịu cúi đầu giống ba đi xin cô.

Lúc này đây người đàn ông bị bóp cổ kia chính là mối tình đầu của cô, là người đàn ông đầu tiên cô thích. Đời này cô sống đến bây giờ chưa từng yêu mến người nào khác.

Giang Dĩ Mạch đau lòng, duỗi cánh tay đặt nhẹ ngón tay lên bàn tay của Mộ ngốc nghếch đang bóp chặt Đường Hạo Thiên, nhìn anh lắc đầu.

Ý là bảo anh buông tay ra.

Mộ ngốc nghếch cũng không đồng ý cứ như vậy bỏ qua, dỗi hờn giống như một đứa nhỏ, ra lệnh: "Xin lỗi!"

Đường Hạ Thiên vội vã ra sức há mồm, "Xin lỗi... Dĩ Mạch, tôi sai rồi...."

Lúc này Mộ ngốc nghếch mới chậm rãi buông anh ta ra, thiếu chút nữa Đường Hạo thiên ngã phịch xuống đất, đỡ tường mặt đỏ gay kịch liệt ho khan một trận.

"Bà xã, mặt của em đã sưng lên rồi, chúng ta đi bác sĩ...." Trong nháy mắt Mộ ngốc nghếch lại biến trở về kẻ ngốc đáng yêu yếu đuối.

"Em không sao." Giang Dĩ Mạch giương mắt nhìn Đường Hạo Thiên đang kịch liệt ho khan, chứng kiến trong ánh mắt lúc anh ta nhìn cô tất cả đều là hận thù và không cam lòng.

Bây giờ nhất định anh ta hận cô thấu xương.

Anh ta phản bội cô, cô lại chỉ dùng một cái tát làm mất đứa bé của anh ta.

Cái này coi như bọn họ hòa nhau.

Giang Dĩ Mạch nhìn Đường Hạo Thiên nói: "Đường Hạo Thiên, là anh phản bội tôi trước, bây giờ chúng ta đã thanh toán xong hết rồi."

Cô lôi kéo Mộ ngốc nghếch cùng nhau rời khỏi bệnh viện, không liếc mắt nhìn bọn họ thêm một lần nào.

Trong taxi, Giang Dĩ Mạch nhìn ngoài cửa sổ xe ngẩn người, khuôn mặt sưng đỏ lên khiến người ta nhìn càng đau lòng.

Mộ ngốc nghếch nhẹ nhàng đưa tay dè dặt cẩn thận xoa mặt sưng đỏ của cô, trong mắt pha lẫn nét ngây ngô và đau lòng, "Bà xã, có phải rất đau không?"

Nước mắt không cẩn thận chảy xuống, Giang Dĩ Mạch vội nâng tay lau đi.

Mặc dù tận mắt chứng kiến anh ta và em gái mình ở trên một cái giường, cô cũng không rơi một giọt nước mắt nào.

Nhưng nghĩ tới anh ta mắng mình là phụ nữ độc ác, lúc bảo mình đi chết đi, nghĩ đến ánh mắt anh ta tràn ngập hận ý và không cam lòng, sẽ không nhịn được đau lòng rơi nước mắt.

Cô không ngờ trên mặt đau, nhưng lồng ngực cũng cảm thấy buồn bực vô cùng, bên trong rất đau.

Giống như có người lấy dao hung hăng xuyên mấy nhát vào đó.

"Có phải em rất xấu không?" Giang Dĩ Mạch quay đầu hỏi Mộ ngốc nghếch.

"Vì sao bà xã lại cảm thấy như vậy?" Mộ ngốc nghếch hỏi như con nít, "Anh cảm thấy bà xã rất tốt."

"Một cái tát của em đã làm vị hôn thê cũ của anh sinh non."

"Bà xã, sinh non là ý gì?" Vẻ mặt Mộ ngốc nghếch hồn nhiên tò mò.

"Chính là trong bụng không có đứa bé nữa."

Vẻ mặt Mộ ngốc nghếch kinh ngạc, trong đôi mắt đẹp tất cả đều là không thể tin, "Trong bụng cô ta có em bé sao? Nhưng mà nhìn thoáng qua eo cô ta còn nhỏ hơn cả em."

Vừa mới rồi còn rất đau lòng Giang Dĩ Mạch mất hứng hỏi: "Làm sao mà anh biết eo cô ta nhỏ hơn em? Anh từng sờ? Từng ôm?"

"Bà xã, em đang ghen hả?"

"Nói bậy, em mới không thèm ghen với anh! Anh có gì làm cho em ghen!" Giang Dĩ Mạch miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo phản bác, hoàn toàn đã quên người và chuyện làm mình đau lòng hồi nãy.

"Bà xã, em chính là đang ghen." Mộc ngốc nghếch tính trẻ con nói, "Bà xã, em yêu anh có phải không?"

"Đừng nói bậy! Làm sao em có thể yêu anh?"

Mộ ngốc nghếch tủi thân hỏi: "Bà xã, vì sao em không thể yêu anh? Có phải em vẫn còn đang ghét anh?"

Chứng kiến bộ dạng Mộ ngốc nghếch lã chã chực khóc, Giang Dĩ Mạch vội dỗ dành, "Không có, em không ghét bỏ anh chút nào cả. Anh lớn lên đẹp trai như vậy, giá trị bối cảnh con người lại lợi hại như vậy, lại còn đã cứu em, làm sao em có thể ghét anh được?"

"Vậy vì sao em không chịu theo anh sinh em bé mập mạp?"

"Không phải em không chịu, em, em... Em muốn chờ anh trưởng thành, bây giờ anh còn quá nhỏ chưa thể sinh em bé được, hiểu không?" Giang Dĩ Mạch dụ dỗ nói.

Mộ ngốc nghếch có chút tin tưởng gật đầu: "Anh hiểu rồi."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net