Chương 65: Tiền tài cám dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Sáng sớm hôm sau, lúc Giang Dĩ Mạch tỉnh dậy cảm giác có một vòng tay rất ấm áp rất thoải mái vây quanh, cô nhích vào gần phía trong hơn. Đột nhiên cảm thấy không thích hợp, cô mở to mắt phát hiện bản thân thế mà lại ngủ trong lòng Mộ ngốc nghếch nên lập tức ngồi dậy: "Không phải anh ngủ ngoài sofa ư? Làm sao có thể ngủ trên giường?"

Mộ ngốc nghếch tội nghiệp nói: "Một mình anh không ngủ được."

"Anh xem lời em nói như gió thoảng bên tai...." Bỗng nhiên nhìn thấy sắc mặt Mộ ngốc nghếch không thích hợp, từ tầm mắt Mộ ngốc nghếch nhìn về phía đùi mình, vết máu màu đỏ rõ lờ mờ ở trên quần.

Ngay cả drap giường cũng có vết máu, nhìn trên đùi Mộ ngốc nghếch cũng bị dính bẩn.

Lập tức Giang Dĩ Mạch đỏ bừng mặt.

"Bà xã, em đổ máu rồi." Mộ ngốc nghếch kinh ngạc hoảng sợ nói, "Em bị thương chỗ nào? Anh lập tức đi tìm bác sĩ."

"Quay lại cho em!" Giang Dĩ Mạch quát lớn một tiếng, "Chuyện bé xé ra to làm gì, chỉ là tới kỳ sinh lý, không cẩn thận... Không cẩn thận làm quần áo và drap giường vấy bẩn mà thôi."

Sau bữa sáng Đường Hân gọi con trai của mình lại nói chuyện.

Tất nhiên chính là hỏi chuyện tạo người của hai người đêm qua.

"Bọn con không sinh em bé mập mạp." Mộ ngốc nghếch thành thật nói, "Kỳ sinh lý của bà xã tới, máu chảy rất nhiều nên không thể sinh em bé mập được."

Đường Hân đang muốn hỏi tới, nghe con trai nói vậy cũng không nói gì nữa.

"Chờ thêm vài ngày nữa Dĩ Mạch hết kỳ sinh lý, con phải nỗ lực biết không?" Đường Hân hỏi, "Mẹ bảo quản gia đưa giáo trình... cho con, con xem qua chưa?"

"Chính là hai người ở cùng một chỗ ôm nhau đánh nhau hả? Con xem qua rồi." Vẻ mặt Mộ ngốc nghếch non nớt nói.

Đường Hân cũng cảm thấy loại chuyện này nói ra rất xấu hổ, "Về sau chính con phải cố gắng nhiều..."

Lúc này Giang Dĩ Mạch đột nhiên chạy vọt vào: "Mẹ, mẹ không cảm thấy nói chuyện này với Thiên Thần rất 'không tôn trọng người già' sao?"

Đến kỳ sinh lý, còn có cuộc sống vợ chồng tất cả đều bị trưởng bối thảo luận như vậy, khiến lòng tự trọng của cô rất bị đả kích.

Đường Hân vốn cảm thấy xấu hổ, lại bị con dâu nói trước mặt như vậy càng cảm thấy mất mặt không nén được giận, lạnh mặt nói: "Nếu không phải cô lừa con tôi thì sao tôi có thể như vậy? Trí thông minh của Thiên Thiền chỉ dừng lại ở ba tuổi, chẳng lẽ chỉ số thông minh của cô cũng chỉ có ba tuổi sao? Cô bắt nạt con tôi, tôi làm mẹ nó mà không quản những việc này thì làm sao được hả?"

"Khi nào thì con bắt nạt con trai mẹ?"

"Cô đồng ý sinh đứa nhỏ với con tôi, vì sao lừa nó ôm ấp là có đứa nhỏ?"

"Lời này không phải mẹ nói à?"

"Con tôi không hiểu chẳng lẽ cô cũng không hiểu?" Đường Hân giận dữ hỏi, "Cô đã không chịu dạy con tôi, vậy thì tôi người làm mẹ này ra mặt dạy."

Bà ta nhìn thoáng qua Giang Dấy Mạch, tiếp tục nói: "Tôi thật sự không hiểu nổi, cô cũng đã gả đến nhà họ Mộ chúng ta lâu như vậy rồi, vì sao vẫn cứ không chịu cùng Thiên Thần sinh đứa nhỏ? Là ghét bỏ con tôi, tính toán về sau ly hôn với con tôi rồi tái giá sao?"

"Đừng cho là tôi không biết đầu óc cô cả ngày luôn muốn đi ra bên ngoài!"

"Mẹ, khi nào thì con cả ngày chạy ra bên ngoài hả ? Thỉnh thoảng đi ra ngoài là để giao bản thiết kế cho khách hàng."

"Ai biết cô đi giao bản thiết kế cho khách khách hay là đi làm gì chứ?"

"Mẹ, mẹ nói chuyện cần phải có đạo lý, không có thì không nên nói bậy nói bạ."

"Có phải tôi nói bậy hay không trong lòng cô rõ ràng nhất!"

Mộ ngốc nghếch rất mất hứng kéo Giang Dĩ Mạch che chắn ra sau lưng, "Mẹ, con không cho mẹ nói bà xã con như vậy!"

"Cô ta không chịu sinh đứa nhỏ với con, con còn bảo vệ cô ta như vậy?"

"Không phải bà xã không bằng lòng sinh em bé mập mạp với con mà vì bà xã tới kỳ sinh lý, qua vài ngày nữa là chúng con có thể sinh em bé mập mạp rồi." Mộ ngốc nghếch nghiêm túc nói.

***

Mấy ngày sau trong sòng bạc dưới lòng đất.

Trương Đại Tề đánh bạc liên tục mấy ngày, lần nào sòng bạc cũng hào phóng, không ngừng cho hắn ta vay tiền, lần nào cũng muốn gỡ lại, nhưng mỗi một lần đều thua hết sạch.

Trước mắt tiền lại vừa thua sạch rồi.

Hắn ta lại đi tìm sòng bạc mượn tiền, anh Lôi kéo hắn ta vào trong một căn phòng , "Chú Trương, chú đánh liên tục mấy ngày rồi, chắc cũng mệt mỏi, trước vào nghỉ ngơi một chút, sau đó lại đánh tiếp, nhất định có thể gỡ vốn."

Thủ lĩnh nơi hỗn độn này đối xử với hắn rất khách sáo, Trương Đại Tề vào phòng bao, thấy bên trong đang nuốt mây nhả khói

"Bọn họ đang hút..."

"Thứ này có thể khiến người ta rất sung sướng." Anh Lôi nói, "Tặng miễn phí cho chú hai gói, chờ nghỉ ngơi đủ rồi, tiếp tục đi đánh bạc, muốn mượn bao nhiêu tiền, chỉ quẹt thẻ rẹt rẹt là được."

Trương Đại Tề đã đánh bạc đến đầu óc choáng váng, hai mắt đỏ bừng, nhìn thấy vẻ mặt những người nuốt mây nhả khói đó giống như đang bay lên trời.

Anh Lôi liếc mắt một cái người ở bên trong đều bị đuổi sang phòng bao khác.

Có người đưa tới hai gói hàng, anh Lôi tự mình châm cho hắn ta, Trương Đại Tề dùng sức hít một hơi, vừa mới bắt đầu cũng không có cảm giác gì lắm, lại hít thêm vài hơi thì có chút lâng lâng.

"Chú Trương, lát nữa chú tính mượn bao nhiều?" Anh Lôi hỏi.

"Mười vạn, tính sổ sau." Trương Đại Tề nhắm mắt lại mơ mơ màng màng như người say rượu hít ma túy trên giấy tráng bạc.

"Chú đã mượn gần một trăm vạn, đến lúc đó vẫn trả được sao?"

"Cậu yên tâm, tôi quen biết một nhân vật lớn, cô ấy mở khách sạn có rất nhiều tiền, đừng nói là một trăm vạn, chứ một ngàn vạn cũng không vấn đề gì."

"Chú Trương, không phải tôi không tin chú, chú có quan hệ gì với người ta hả, cho dù người ta có tiền cũng sẽ không thể vô duyên vô cớ cho chú nhiều tiền như vậy."

"Không phải tôi làm việc cho cô ấy sao?"

"Làm chuyện gì mà cho nhiều tiền như vậy hả? Chẳng lẽ giết người ư?"

Đột nhiên Trương Đại Tề mở to mắt, lập tức bắt đầu cảnh giác, "Cậu yên tâm, tiền tôi nhất định sẽ trả lại cậu."

"Chú là khách hàng lâu năm, tôi còn sợ chú không trả tiền sao?" Anh Lôi lại nở nụ cười, mở ra một gói khác đưa cho hắn ta, "Một lát hít xong rồi, thì thả lỏng một chút, sau đó chơi tiếp."

Anh Lôi vỗ tay hai cái, bên ngoài có một cô gái trẻ tuổi đi vào, thoạt nhìn tuổi còn rất nhỏ.

"Hầu hạ chú Trương cho tốt." Anh Lôi đi ra ngoài.

Rời phòng bao đi cách một đoạn anh ta cầm điện thoại gọi: "Cái miệng hắn ta rất kín, hơn nữa đặc biệt cảnh giác, tạm thời chưa cạy mở miệng hắn ta được. Đã làm theo ý tứ của anh, kêu cô gái trẻ tuổi kia đi vào rồi."

Không biết người bên đầu dây điện thoại kia nói gì đó, anh Lôi gật đầu liên tục, sau đó cúp máy.

Trương Đại Tề hút hết hai gói ma túy đã hoàn toàn lâng lâng, hình ảnh trước mắt trở nên có chút không chân thực.

Nhìn cô gái trẻ ngồi bên cạnh, hỏi: "Cô là ai?"

"Tôi tên Thiến Thiến." Cô gái dịu dàng nói.

Trương Đại Tề nhìn về phía cô gái trẻ, dường như thấy được Thiệu Thiến hai mươi mấy năm trước, bộ dạng rất giống.

Khi đó Thiệu Thiến chính là bạn gái hắn ta.

Hắn ta thấy Thiệu Thiến còn trẻ cười với hắn ta, chủ đội tới gần hắn ta.

"Thiến Thiến..." Trương Đại Tề đè cô gái trẻ trên ghế sofa....

Cũng không biết trải qua bao lâu, Trương Đại Tề tỉnh lại liền nghe thấy tiếng khóc thút tha thút thít, mở to mắt thì thấy một cô gái tuổi còn nhỏ quần áo không chỉnh tề ngồi bên cạnh khóc lóc.

Anh Lôi dẫn theo mấy tên đàn em cũng đang ở trong phòng bao, xem di động trong tay, "Chú Trương, chú như vậy thì hơi quá đáng, đứa bé này còn chưa tới mười sáu tuổi mà chú cũng xuống tay được, quả thật đúng là cầm thú."

Trương Đại Tề cũng là người nhanh trí, vừa thấy tình hình này liền biết đã xảy ra chuyện gì rồi.

"Là cô ta tự nguyện, hơn nữa cậu cho cô ấy vào an ủi tôi, lúc đó chẳng phải có ý này sao?"

"Tôi bận quá không có thời gian ngồi cùng chú mới cho cô ấy đi vào chăm sóc một lát, thế mà chú lại dùng sức mạnh với cô ấy, người ta vẫn còn là một đứa trẻ đó, cưỡng bức con gái vị thành niên chính là trọng tội." Anh Lôi nói xong mở màn hình điện thoại di động, bên trong đúng là xuất hiện một màn Trương Đại Tề dùng sức mạnh với cô gái nhỏ.

Cũng đã quay video clip, chứng tỏ những thứ này từ lúc vừa mới bắt đầu đã được sắp đặt.

Trương Đại Tề lập tức cảnh giác, "Anh Lôi, cậu với tôi không thù không oán, vì sao muốn hãm hại tôi?"

"Không có ý gì khác, lấy tiền tài người giúp tai họa người biến mất." Anh Lôi đóng video clip lại.

"Cậu muốn thế nào?"

"Không muốn thế nào, chỉ muốn biết chuyện liên quan tới người bạn của nhân vật lớn nhà ông. Ông đã giúp bà ta làm việc gì, còn có chân tướng vụ tai nạn xe cộ bỏ mạng của tổng giám đốc tập đoàn Giang thị hơn mười năm trước."

"Tôi không biết gì hết." Trương Đại Tề vẫn còn mạnh miệng.

"Chú Trương, ông đừng quên ông còn thiếu chúng tôi gần một trăm vạn, hơn nữa cưỡng bức trẻ vị thành niên cũng đủ cho ông vào ăn cơm tù. Ngộ nhỡ trong đó đụng tới người không muốn sống, một lần không cẩn thận muốn mạng của ông, nhiêu đây đáng giá không? Ông nói đúng không nào!"

Trương Đại Tề hơi dao động.

"Chỉ cần ông nói hết tất cả những gì ông biết, nợ đánh bạc ông thiếu được xóa bỏ, tôi cũng không đi tố cáo ông, coi như chưa xảy ra chuyện gì, về sau ông tới sòng bạc mặc sức mà chơi!"

"Cậu nói thật!"

"Đương nhiên."

Sau khi Trương Đại Tề do dự bị tiền tài cám dỗ, nói: "Thật ra hơn mười năm về trước tổng giám đốc tập đoàn Giang thị bị tai nạn bỏ mạng không phải tôi làm, mà là...."

Pằng!

Đột nhiên có tiếng súng vang lên, trên huyệt thái dương của Trương Đại Tề thêm một lỗ hổng, té trên mặt đất không nhúc nhích.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net