Chương 66-3: Vân vê cả người cô vào trong thân thể (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Ở trên mặt cô hôn một cái thật kêu, cũng không để ý quản gia và người hầu đều ở đây, ôm chặt lấy cô, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, hạnh phúc nói: "Bà xã, em thật thơm ...!"

Dù sao Giang Dĩ Mạch cũng là phụ nữ, có lối suy nghĩ bình thường, không thể làm như anh cái gì cũng không để ý.

Dùng sức muốn đẩy Mộ ngốc ra lại phát hiện không đẩy được, người hầu trong nhà đều đang nhìn bọn họ, mặt Giang Dĩ Mạch đỏ lên, dỗ dành nói: "Ông xã, em mang quà về cho anh."

"Thật không?" Mộ ngốc lập tức buông Giang Dĩ Mạch ra, chờ quà.

Giang Dĩ Mạch đưa một cây kẹo que ra cho Mộ ngốc, "Cho, đặc biệt vì anh mua, có thích không?"

Mộ ngốc nhìn kẹo que này, đầu đầy hắc tuyến, quản gia đứng một bên nhìn thấy trên đầu rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh.

"Thế nào? Không thích sao?" Giang Dĩ Mạch nghi hoặc, lầm bẩm nói: "Không phải trẻ con đều thích ăn kẹo que sao?"

"Hi, thích." Mộ ngốc cầm kẹo que lại vui vẻ cười rộ lên: "Cảm ơn bà xã." Ôm lấy Giang Dĩ Mạch, chế trụ cái ót của cô, liền hung hăng hôn lên.

Ở đây có một số nữ giúp việc trẻ nhìn, cũng không nhịn được đỏ mặt.

Khi Đường Hân ra ngoài, cố tình ho hai tiếng, rốt cục Giang Dĩ Mạch đẩy Mộ ngốc ra, miệng dùng sức hít thở.

Cô cảm giác chậm một giây nữa, mình sẽ tắt thở vì hôn rồi.

Đường Hân mất hứng: "Dĩ mạch, mặc dù mẹ với ba chồng đều hi vọng các con nhanh chóng sinh đứa bé, nhưng các con cũng nên biết kiềm chế."

Mặt Giang Dĩ Mạch lập tức đỏ lên.

"Còn có nhiều người hầu trong nhà ở đây như vậy, các con cũng nên chú ý đến hình tượng một chút, truyền đi còn ra thể thống gì nữa?"

"Ông xã với bà xã ở nhà không thể hôn nhẹ hả mẹ?" Mộ ngốc dở tính trẻ con hỏi, "Mẹ với ba chưa bao giờ hôn nhẹ sao?"

Đường Hân cứng đờ, vẻ mặt xấu hổ: "Thiên thần! Sao có thể nói chuyện với mẹ như vậy? Mẹ không cho các con hôn sao? Chỉ bảo các con kiềm chế, cũng chú ý hình tượng một chút, truyền ra để người khác cười nhạo người nhà họ Mộ chúng ta không có giáo dưỡng."

"A..., đêm nay con không thể sinh em bé với bà xã rồi, chờ ba trở về con sẽ nói một tiếng với ba, con phải chú ý tiết chế với bà xa." Dáng vẻ Mộ ngốc lầm bẩm vừa khờ dại vừa ngây thơ.

Nếu để cho chồng biết thì hỏng mất?

Đường Hân vội vàng nói: "Thiên Thần, con đừng hiểu lầm ý mẹ, mẹ bảo các con ban ngày chú ý một chút, ba với mẹ đều chờ ôm cháu, các còn cũng cần phải cố gắng nhiều hơn."

*

Trong khách sạn của tập đoàn Giang thị, trong phòng Tổng Thống xa hoa trên cùng truyền ra một trận động tĩnh khác thường.

Đường Hạo Thiên đang vô cùng ra sức cưỡi ở trên người Giang Mỹ Kỳ, Giang Mỹ Kỳ mang tất cả vốn liếng hầu hạ Đường Hạo Thiên.

Hai người đến đây hẹn hò bí mật, như sáu năm trước sinh nhật cô ta mười tám tuổi, cùng anh ta đập tan ái muội ở trong này cùng một chỗ.

Trên tinh thần cùng giác quan kích thích làm cho hai người không nhịn được muốn một lần lại một lần ở sau lưng Giang Dĩ Mạch đến đây hẹn hò vụng trộm.

Về sau lại vẫn thường xuyên thừa dịp Giang Dĩ Mạch không có ở nhà, hai người ở nhà thân thiết.

Thật ra ngoài trừ cha với Giang Dĩ Mạch ở trong nhà, những người khác đã sớm biết quan hệ của bọn họ.

Giờ phút này, hai người giống như về nhiều năm trước.

Chỉ lo tìm kiếm cảm giác kích thích.

Đường Hạo Thiên thật không ngờ sẽ có cơ hội gặp Giang Mỹ Kỳ ở chỗ này châm lại lửa tình, mấy ngày trước tình cờ làm cho hai người gặp nhau lần nữa.

Tình cảm nhiều năm không phải nói chia tay là có thể xóa sạch được.

Cô ta dường như không quên được anh ta, mà anh ta vừa nhìn thấy cô một khắc kia, đã quên lời của cha quên sạch sẽ, tiếp tục ôn chuyện tình với cô.

Mãi cho đến hôm nay, cuối cùng hai người mới không nhịn được tương tư, lại cùng một chỗ.

Khi trong phòng rốt cục an tĩnh lại, Giang Mỹ Kỳ nằm trong ngực Đường Hạo Thiên, khóc như mưa nói: "Hạo Thiên, thật xin lỗi."

"Kỳ Kỳ, làm sao em khóc?" Đường Hạo Thiên lo lắng nhìn, thấy Giang Mỹ Kỳ khóc đến hoa lê đẫm mưa, rất đau lòng.

"Em không bảo vệ tốt con của chúng ta." Giang Mỹ Kỳ vuốt bụng bằng phẳng của mình.

Đường Hạo Thiên không biết nên nói như thế nào, ba không đồng ý để bọn họ ở cùng một chỗ, anh không thể nói về sau lại sinh đứa khác với cô.

"Không trách em, đều là lỗi của Giang Dĩ Mạch, em đừng khó chịu." Đường Hạo Thiên an ủi, cố gắng không đề cập đến vấn đề của hai người nữa.

Giang Mỹ Kỳ cũng thông minh tuyệt đỉnh, từ khi bước vào nhà họ Giang quen biết với Đường Hạo Thiên đến nay, đã mười năm, sớm đã hiểu tính nết của anh ta, "Hạo Thiên, chúng ta không còn cơ hội nữa phải không?"

Đường Hạo Thiên không nói lời nào.

"Hạo Thiên, em thật sự rất yêu anh, không nỡ rời khỏi anh." Giang Mỹ Kỳ dựa sát vào trong lòng Đường Hạo Thiên càng gần hơn, "Chỉ cần có thể ở cùng với anh, em cái gì cũng không cần."

Đường Hạo Thiên ôm lấy Giang Mỹ Kỳ: "Anh cũng yêu em, cũng không nỡ bỏ em, nhưng cô anh không thích em, nếu không phải cô anh, anh cũng sẽ không chia tay với em."

"Anh sợ cô anh như vậy sao?" Giang Mỹ Kỳ hỏi: "Ngộ nhỡ trong bụng em lại có đứa con của anh thì làm sao bây giờ?"

Bởi vì quá động tình, hai người vì hưởng thụ cảm giác cực hạn này, mà không làm biện pháp an toàn.

"Kỳ Kỳ, lát nữa ra ngoài, chúng ta đến tiệm thuốc..."

Giang Mỹ Kỳ lập tức hoa lê vũ đái khóc: "Hạo Thiên, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, anh không có một chút tình cảm với em sao?"

"Kỳ Kỳ, anh cũng không muốn, anh không có cách nào, nếu cô anh biết chúng ta lại ở cùng một chỗ, nhất định sẽ tức giận."

"Chỉ có cô anh không thích chúng ta ở cùng một chỗ mà thôi, chỉ cần anh thuyết phục với ba mẹ anh không được sao?"

"Cô anh ở thành phố này có tiền có thế, tập đoàn Mộ thị có lực ảnh hưởng quan trọng nhất đến công ty, gần như lũng đoạn các ngành nghề ở thành phố, nếu đắc tội cô anh, ba anh cũng rất khó ứng xử, hơn nữa hai nhà lại có rất phương diện làm ăn lui tới, ngộ nhỡ ầm ĩ ..."

Giang Mỹ Kỳ ôm lấy Đường Hạo Thiên nói: "Em nghe nói tập đoàn Mộ thị cô anh đã không như trước, bây giờ đang đi xuống dốc. Hạng mục khu vui chơi lớn nhất trung tâm thành phố đang được xây dựng có một công ty nhỏ đoạt được, hình như tập đoàn Mộ thị tổn thất không ít."

"Em cũng biết rồi hả?" Đường Hạo Thiên kinh ngạc.

Giang Mỹ Kỳ gật đầu: "Em nghe mẹ em đề cập qua một chút, bây giờ rất nhiều tập đoàn công ty trong nước đều muốn hợp tác với công ty nhỏ kia, tham gia đầu tư kiến thiết, chỉ cần xây dựng xong là có thể kiếm một khoản lớn. Mẹ em thế chấp tất cả khách sạn, cũng muốn đầu tư vào, nhưng khổ nỗi không gặp được người phụ trách công ty đó."

Cô xoay người một cái đặt ở trên người Đường Hạo Thiên, "Hạo Thiên, anh có biện pháp nào không, giúp mẹ em đi."

"Anh đâu nào có biện pháp nào?" Ánh mắt Đường Hạo Thiên có chút né tránh.

"Anh đừng gạt em, em biết nhà họ Đường các anh cũng tham gia hạng mục đầu tư xây dựng kia."

Đường Hạo Thiên kinh hãi: "Làm sao em có thể biết?"

Chuyện tham gia đầu tư xây dựng khu vui chơi trung tâm thành phố đều do cha mình phụ trách, không mượn tay người khác, đã rất bí mật, làm sao có thể bị người khác phát hiện?

"Thì ra thật có chuyện này." Giang Mỹ Kỳ nói: "Có người thấy ba anh với nhân viên liên quan đến công ty nhỏ kia gặp mặt."

"Kỳ Kỳ, chuyện này là bí mật, nếu để cho cô anh biết thì rất phiền toái." Đường Hạo Thiên nói: "Em ngàn lần đừng nói ra."

"Giấy không thể gói được lửa, một ngày nào đó cô anh sẽ biết."

"Chỉ cần bây giờ không cho cô anh biết là được." Đường Hạo Thiên nói: "Sau khi xây dựng xong khu vui chơi, nhà họ Đường cũng là một trong những cổ đông, chỉ cần lợi nhuận hàng năm đã đủ tập đoàn Đường thị chúng ta vài năm không cần kinh doanh."

"Hạo Thiên, anh giúp mẹ em có được không?" Giang Mỹ Kỳ làm nũng: "Mẹ em cũng rất muốn tham dự đầu tư, chỉ cần có thể gia nhập liên minh cái hạng mục kia, nhà họ Giang có thể tiến thân trở thành nhà giàu có, khi đó em có thể xứng với anh, tin rằng ba mẹ anh cũng sẽ không ngăn cản chúng ta cùng một chỗ nữa."

Việc này quá lớn, Đường Hạo Thiên không dám tùy tiện đồng ý.

"Hạo Thiên!" Giang Mỹ Kỳ làm nũng: "Anh giúp em đi, giúp tương lai con chúng ta."

Thấy Đường Hạo Thiên vẫn không nói lời nào, trong lòng Giang Mỹ Kỳ có chút bất mãn, trên mặt vẫn khóc như mưa làm nũng: "Con của chúng mình bị người nhà Mộ hại chết, Mộ Thiên Thần thiếu chút nữa bóp chết anh, mẹ anh ta nói không thích em, anh không thể ở cùng với em, chẳng lẽ anh muốn cả đời bị người nhà Mộ đè đầu sao? Không muốn báo thù cho con của chúng ta sao?"

Trong mắt Đường Hạo Thiên hiện lên phẫn nộ cùng oán hận, nghĩ đến ngày đó, đứa con của mình bị một cái tát của Giang Dĩ Mạch đánh mà không còn, anh họ Mộ Thiên Thần đã không giúp, còn thiếu chút nữa bóp chết mình.

Mà bà cô một chút cũng không đau lòng đứa cháu của mình, yêu cầu mình chia tay với Kỳ Kỳ.

Cũng bởi vì nhà họ Đường kém hơn nhà họ Mộ một chút, nên ở khắp nơi bị đè ép.

Bị khi dễ đến trên đầu cũng không dám nói chỉ có thể cứng rắn chịu đựng.

Ngay cả đứa trẻ không còn, cũng không thể nói một chữ không.

Nghĩ lại tất cả, Đường Hạo Thiên cũng sinh oán hận.

"Làm sao để báo thù nhà họ Mộ?" Đường Hạo Thiên hỏi: "Anh cũng muốn vì con của chúng ta, nhưng địa vị nhà họ Mộ ở thành phố không phải bất kỳ một tập đoàn nào có thể so sánh được."

"Hạo Thiên, sao anh ngốc như vậy!" Giang Mỹ Kỳ làm nũng nhéo cái mũi Đường Hạo Thiên một cái, nếu là trước đây, Đường Hạo Thiên nhất định khẩn cấp muốn cô ta, nhưng cô nhéo mũi làm nũng anh ta lần này, hương vị tất nhiên không thể làm cho người ta dễ dàng tức giận.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net