Chương 66: Vân vê cả người cô vào trong thân thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  "A - - "

Cô gái trẻ tuổi sợ tới mức hét lên.

"Ai?" Tên thủ lĩnh côn đồ tên Lôi Ca lập tức đứng lên, nhìn chung quanh tìm kiếm.

Cửa phòng đang đóng chặt không biết từ lúc nào bị mở ra, một bóng đen chợt lóe lên.

"Đuổi theo!" Lôi Ca ra lệnh một tiếng, thuộc hạ của anh ta lập tức đuổi theo.

Anh ta sải bước tiến lên, nhìn Trương Đại Tề ngã trên mặt đất bất động, chỉ thấy hắn chết không nhắm mắt nhìn thế giới này, có thể đến phút cuối không biết là ai giết mình.

Có lẽ hắn biết là ai giết hắn.

Lôi Ca cũng lập tức theo ra ngoài, đi bắt cái bong đen nổ sung kia.

Sòng bạc dưới đất vốn là nơi phức tạp, hạng người nào đều có, nếu có ai mang theo sung tiến vào, bọn họ cũng sẽ không biết.

Trong phòng, Trương Đại Tề trợn trừng mắt nhìn cái thế giới hắn đã vĩnh viễn không còn cơ hội được hưởng thụ nữa.

Cô gái trẻ từ trên ghế sofa đứnglên, đi đến bên cạnh Trương ĐạiTề, lục tìm điện thoại di động trong quần áo hắn ra, mở ra nhìn một lần, sau đó lưu từng số một trong điện thoại vào trong điện thoại di động của mình, rồi trả điện thoại về chỗ cũ, sau đó rời đi.

Không khí trong song bạc ngột ngạt, tất cả những dân cờ bạc đều ngừng đánh bạc, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không biết tiếng vang giống như pháo nổ vừa rồi là tiếng gì.

Sòng bạc dưới đất là nơi long xà lẫn lộn, coi như xuất hiện tiếng sung cũng không có chuyện gì hiếm lạ.

Sau một trận xônxao, nhóm dân cờ bạc thấy không có chuyện gì lớn thì lại bắt đầu tiếp tục đánh bạc.

Một đám người bảo vệ lẩn vào xung quanh song bạc, tìm kiếm người khả nghi.

Cái bong đen kia đột nhiên không thấy tăm hơi, nhất định đã lẩn vào trong đám dân cờ bạc rỗi.

Cây sung ngắm đã được tìm thấy trong một thùng rác, nhưng bóng đen cầm sung lại không thấy đâu.

Thượng Quan Trạch nhận điện thoại, thở dài: "Thật đáng tiếc, người đã chết rồi."

Nhìn thời gian trên di động một cái, đã hơn mười giờ tối rồi.

Đoán rằng Giang Dĩ Mạch cólẽ đã ngủ, lúc này mà nói vụ này cho cô, chẳng phải đã quấy rầy mộng đẹp của cô sao.

Nếu cô ấy biết Trương Đại Tề đã chết, nhất định sẽ rất thất vọng.

Thượng Quan Trạch cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, còn kém một bước, kết quả lại thất bại trong gang tấc.

Đồng hồ treo tường chỉ mười giờ đúng, Giang Dĩ Mạch vẫn đang xem tạp chí thiết kế đá quý, Mộ ngốc ngồi ở bên cạnh nhìn cô không chớp mắt.

Cuối cùng Giang Dĩ Mạch không nhịn được ngáp một cái, trong ánh mắt mong mỏi của Mộ ngốc nói: "Bà xã, chúng ta ngủ đi."

"Ừ, anh ngủ trước đi, em xem một chút nữa." Giang Dĩ Mạch nói.

Mộ ngốc nhìn Giang Dĩ Mạch, lại nhìn Giang Dĩ Mạch, thất vọng lên tiếng: "A...."

Đứng dậy, tự mình lên giường ngủ trước.

Giang Dĩ Mạch che miệng lại ngáp một cái, tiếp tục nhìn tạp chí trong tay, mí mắt không ngừng đánh nhau.

Lại chống đỡ hơn nửa canh giờ, dường như nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Mộ ngốc, nâng mắt nhìn Mộ ngốc đang ngủ rất ngon, đặt tạp chí xuống, nhẹ nhàng đến gần, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Mộ Thiên Thần?"

Mộ ngốc dường như ngủ như chết, không có bất kỳ phản ứng gì.

"Ông xã?" Giang Dĩ Mạch lại nhẹ nhàng gọi anh một tiếng.

Mộ ngốc xoay người lại: "Bà xã, anh nhớ em..." Dườngnhư là nói mớ, tiếp tục ngáy ò ó o.

Giang Dĩ Mạch vuốt ngực một cái, tắt đèn, rón ra rón rén bò đến phía trong giường, mớivừa nằm xuống chuẩn bị đi ngủ, Mộ ngốc đột nhiên nhào tới.

"Bà xã, em cuối cùng đã đi ngủ, chúng ta cùng sinh bé đi."

"Không phải anh đã ngủ rồi sao?" Giang Dĩ Mạch kinh hãi.

"Vừa mới tỉnh lại." Trong bóng đêm vang lên giọng nói non nớt của Mộ ngốc: "Bà xã, mẹ anh bảo anh với em sinh em bé, kỳ sinh lý của em đã qua? Bây giờ chúng ta có thể sinh em bé rồi..."

"Anh làm gì... Tay sờ chỗ nào đó... Chờ... Ưm..."

Trong bóng đêm Giang Dĩ Mạch bị Mộ ngốc gắt gao giam cầm ở dưới thân, nhấc chân dùng sức đá anh, lại bị bắp đùi thon dài có lực của anh đè ở trên giường.

Môi của anh và cô dính sát vào nhau, ý đồ cạy mở răng môi của cô, công thành chiếm đất.

Dưới tình thế cấp bách, Giang Dĩ Mạch dơ tay định đánh một cái tát, lại ở giữa không trung bị một bàn tay to bắt được đặt lên đỉnh đầu.

"Mộ Thiên Thần... Anh..."

Môi lưỡi của anh nhân cơ hội tiến quân thần tốc, bá đạo chiếm lấy lưỡi cô.

Bây giờ anh không cho cô cơ hội nào để trốn thoát.

Giang Dĩ Mạch tức giận, hung hăng cắn tiếp một cái, nhưng Mộ ngốc rời đi trước một bước, hôn lên xương quai xanh của cô, "Bà xã, em thật thơm...!"

"Mộ Thiên Thần, anh mau dừng lại!" Giang Dĩ Mạch lớn tiếng ra lệnh.

Tay chân của cô đều bị giam cầm, không thể động đậy, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm.

"Bà xã, em từng đồng ý cùng sinh em bé với anh, em lại muốn gạt anh sao?" Trong bóng đêm truyền đến giọng nói ủy khuất của Mộ ngốc, lại vẫn hôn mỗi một tấc da thịt của cô.

"Em... em còn chưa có chuẩn bị xong." Giang Dĩ Mạch lại bắt đầu kiếm cớ, cảm nhận nụ hôn nóng bỏng của anh, lòng của cô cũng luống cuống.

"Anh, trước tiên anh chờ một chút, để em chuẩn bị..."

"Bà xã, em lại muốn gạt anh phải không?"

"Không có."

"Vậy em không thích anh? Không muốn sinh em bé với anh?"

"Không phải."

"Em gạt anh, em không thích anh, không muốn sinh em bé với anh." Giọng Mộ ngốc non nớt ủy khuất.

"Em không lừa anh, chỉ cần chuẩn bị một chút, ngoan, anh buông em ra trước."

"Nhất định em không thích anh, ghét bỏ anh, không muốn sinh em bé với anh, anh muốn đi tìm mẹ..." Mộ ngốc vô cùng ủy khuất.

Vừa nghe nói lại muốn đi tìm mẹ anh, Giang Dĩ Mạch vội vàng nói: "Em yêu anh, rất muốn sinh em bé với anh..."

Đột nhiên truyền đến đau đớn làm cho Giang Dĩ Mạch thiếu chút nữa ngất đi, không hề chuẩn bị cô tức giận mắng: "Khốn khiếp..."

Cô bị đau cắn vai Mộ ngốc một cái.

Sau đó hung mãnh đoạt lấy cùng với trầm luân không có chân trời...

Tuy nói đây là lần thứ hai của cô, cũng không biết thì ra là đau như vậy.

Lần đầu tiên cô hoàn toàn không có ý thức, không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa tỉnh dậy đã bị thế.

Nhưng lúc này đây tỉnh táo như vậy, cũng khẩn trương như thế.

Trong nổi nổi chìm chìm, cô bị anh cứng rắn kéo vào thế giới thần bí kia, ở dưới sự dẫn dắt của anh bước vào vùng đất cấm thần thánh, chưa bao giờ cảm nhận và hiểu được phần kỳ diệu cùng tốt đẹp.

...

Ngày hôm sau mặt trời lên cao, Giang Dĩ Mạch mới tỉnh lại.

Ánh mặt trời từ trong khe hở rèm cửa sổ chiếu vào, tư thế hai người trên giường ôm chặt nhau.

Giang Dĩ Mạch mở to mắt, đập vào mặt là gương mặt quá mức xinh đẹp của Mộ ngốc.

Trí nhớ đêm qua dần dần quay về, từng hình ảnh hiện lên trong đầu làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

Giang Dĩ Mạch xấu hổ, một cước muốn đá anh xuống giường, đột nhiên đau khiến cô hít một ngụm khí lạnh.

Bàn tay to thon dài bắt lấy chân của cô đá qua, "Bà xã, em đau ở chỗ nào?" Giọng rất khờ dại ngây thơ.

Giang Dĩ Mạch đỏ mặt, cảm giác toàn thân cô đều chua xót đau đớn.

"Bà xã, biểu hiện tối hôm qua của anh có phải không tốt?" Mộ ngốc khờ dại hỏi.

Từng hình ảnh đêm qua đột nhiên lại hiện lên trong đầu, mặt Giang Dĩ Mạch lập tức đỏ rực, không được tự nhiên khiến cho tính khí nhỏ nổi lên, cầm gối đầu đập về phía anh.

Mộ ngốc đón gối đầu: "Bà xã, cẩn thận, trong bụng của em có thể đã có em bé, không thể dùng sức lớn như vậy, sẽ làm bị thương đến em bé." Bàn tay to duỗi về phía bụng của Giang Dĩ Mạch.

"Đừng mơ, làm sao nhanh như vậy đã có đứa bé?" Giang Dĩ Mạch đẩy tay anh ra.

"Bà xã không hài lòng biểu hiện tối hôm qua của anh sao? Ừ, đêm nay anh sẽ cố gắng hơn!" Vẻ mặt khờ dại của Mộ ngốc có chút nghiêm túc nói.

"Anh đừng cố tình vặn vẹo ý của người khác!" Giang Dĩ Mạch bất mãn nói, đêm qua anh quả thật hóa thân thành sói, hung mãnh giống như muốn vò cả người cô vào trong thân thể.

Nhớ đến đêm qua, mặt Giang Dĩ Mạch lại đỏ lên.

"Bà xã, tại sao mặt của em đỏ như vậy?" Mộ ngốc đến gần hỏi.

Giang Dĩ Mạch cố ý che dấu xấu hổ, lạnh lùng ngẩng đầu: "Đâu có..."

Không muốn ở bên cạnh Mộ ngốc, một khắc ngẩng đầu kia không cẩn thận đụng vào môi của anh.

Trong ánh mắt khờ dại của Mộ ngốc lộ ra nhu tình, dịu dàng hôn nhẹ bà xã của mình, Giang Dĩ Mạch vừa định muốn đẩy anh ra, lơ đãng nhìn vào trong tầm mắt dịu dàng của anh, thì đã quên mình muốn làm gì.

Giống như bị một sức mạnh vô hình khống chế, không kìm lòng nổi nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn của anh.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rực rỡ.

Mộ ngốc dịu dàng hôn Giang Dĩ Mạch, chậm rãi đè cô ở trên giường.

Đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên, Giang Dĩ Mạch giống như từ trong ma lực không biết tên đột nhiên tỉnh táo lại, không đẩy được Mộ ngốc ở trên người ra, dưới tình thế cấp bách liền cắn một cái, một cước đá văng Mộ ngốc cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường nhận nghe.

"Thượng Quan, sáng sớm anh gọi điện thoại cho tôi có việc sao?"

"Đã giữa trưa, em còn chưa dậy sao?" Thượng Quan Trạch hỏi, dường như nhận ra cái gì: "Hai người..."

Vẻ mặt Giang Dĩ Mạch xấu hổ cắt ngang: "Có chuyện gì nhanh nói!"

Giọng Thượng Quan Trạch có vài phần nghiêm túc nói: "Trương Đại Tề đã chết."

"Cái gì?" Giang Dĩ Mạch giật mình.

Mộ ngốc từ đằng sau nhẹ nhàng ôm lấy cô, môi hôn bờ vai cô, sau đó hạnh phúc ôm lấy cô.

"Có thời gian gặp mặt đi, gặp mặt nói tỉ mỉ."

"Ừ, được, hai giờ sau gặp ở quán cà phê trước kia chúng ta vẫn thường xuyên đến được không?"

"Đến nhà hàng đối diện, tôi chờ em." Thượng Quan Trạch nói xong lại nói đùa, "Nhưng ngàn vạn lần đừng mang ông xã em đi làm bóng đèn nữa, hai chúng ta cũng không có thể nói chuyện như bình thường..."

Giang Dĩ Mạch trực tiếp cúp điện thoại, biết câu nói phía sau của anh ta nghiêm chỉnh.

Trương Đại Tề đã chết?

Giang Dĩ Mạch cảm giác chuyện này không đơn giản, lập tức rời giường, toàn thân đau nhức làm cho cô chỉ muốn nằm ở trên giường, tức giận đẩy Mộ ngốc vẫn còn đang ôm mình ra.

"Bà xã, em vội vã như vậy là muốn đi đâu?"

Giang Dĩ Mạch không đếm xỉa đến ông xã mình, sốt ruột đến phòng tắm tắm rửa một cái, sấy khô tóc, sau khi thay quần áo xong nhìn xem thời gian, đã qua một giờ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net