Chương 68-1: Sinh một đứa trẻ ngốc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Giang Dĩ Mạch đi ra buồng vệ sinh, Đường Hân liền hỏi: "Có phải cô mang thai rồi hả?"

Tất cả mọi người sửng sốt.

Thời gian giống như tạm dừng một giây, Mộ ngốc nghếch cao hứng nhào lên ôm lấy cô: "Thật tốt quá, bà xã, chúng ta có đứa bé béo mập rồi."

Giang Dĩ Mạch kinh ngạc, mang thai có nhanh như vậy hay không?

Cô với Mộ ngốc nghếch chinh thức ở bên nhau đến giờ mới được có nửa tháng, nhanh như vậy mà đã có thể nhìn ra mình mang thai rồi hay sao?

"Buổi chiều, hai đứa đi kiểm tra lại xem sao đi." Đường Hân cười nói: "Nếu mang thai, ba hai đứa nhất định sẽ rất vui, rốt cuộc nhà họ Mộ chúng ta cũng có một đứa cháu rồi."

Giang Dĩ Mạch cúi đầu nhìn bụng bằng phẳng của mình, tâm tình có chút phức tạp.

Mình thật sự mang thai rồi hay sao ?

"Mẹ, buổi chiều con đi bệnh viện khám một mình cũng được." Giang Dĩ Mạch nói.

"Sao có thể để cô đi một minh được? Để Thiên Thần đi cùng với cô." Đường Hân cố ý nói, cho dù đến lúc này, cũng cố ý ngáng chân cô.

Gả cho một người chồng ngốc, để người khác nhìn vào, cũng sẽ khiến cô cảm thấy không chịu nổi.

Đường Hân sợ Giang Dĩ Mạch lại cố ý tách khỏi con trai mình, đặc biệt phân phó quản gia đi với bọn họ.

Giang Dĩ Mạch biết cô không thể nào đến bệnh viện một mình được, cũng biết bất hòa với mẹ chồng thì mấy việc nhỏ này cũng sẽ không bỏ qua.

Buổi chiều, quản gia lái xe đưa bọn họ đến bệnh viện khoa phụ sản kiểm tra.

Dọc theo đường đi Mộ ngốc nghếch đều cười ngây ngô, vui vẻ như được ăn kẹo.

Trong lòng Giang Dĩ Mạch cũng có chút khẩn trương.

Đến bệnh viện, quản gia đi đăng ký, Mộ ngốc nghếch và Giang Dĩ Mạch đến khoa phụ sản trước.

"Thiên Thần, tôi đến phòng vệ sinh trước, anh chờ tôi ở đây."

"Bà xã..."

Giang Dĩ Mạch khẩn trương, chạy tới phòng vệ sinh.

Mộ ngốc nghếch cũng vội vàng đi theo, không cẩn thận đụng vào trợ lý Bạc đang đi ngang qua, lúc này quản gia cũng làm thủ tục xong đi tới: "Thiếu phu nhân?"

"Cô ấy đến phòng vệ sinh rồi." Sau đó nhìn vào mắt trợ lý Bạc, sau đó vội vàng đuổi theo.

Lúc Giang Dĩ Mạch chạy tới phòng vệ sinh, di en da nl e qu yd on.co m, không may va phải một bé trai, đối phương đặt mông ngã ngồi dưới đất, khi nhìn thấy Giang Dĩ Mạch thì ngây ngô kêu: "Mẹ!"

Giữ chặt Giang Dĩ Mạch không cho đi.

Bà nội lúc này chạy tới đứa bé lức này cũng chạy tới, kéo cháu trai ra, liên tiếp giải thích với Giang Dĩ Mạch.

Tiểu Nam Hài dùng sức khóc, giống như Giang Dĩ Mạch thật sự là mẹ nó vậy.

Giang Dĩ Mạch thấy đứa bé có chút lạ, nhìn thì cũng phải bảy tám tuổi, nhưng hành vi cử chỉ lại giống đứa trẻ ba bốn tuổi, mà ngay cả mẹ minh cũng không nhận ra.

"Đứa bé này là châu của bà sao? Nhìn bé chắc cũng phải bảy tám tuổi rồi phải không ạ?"

Bà lão gật đầu, vẻ mặt khổ sở nói: "Đã tám tuổi, vừa sinh ra đã bị thiểu năng trí tuệ, đến lúc nó sáu tuổi tôi mới phát hiện ra."

Giang Dĩ Mạch cũng có chút thương cảm với đứa bé này: "Ba mẹ của bé?"

Bà lão thở dài: "Con tôi vừa sinh ra cũng là người đần độn, vốn tưởng rằng chờ nó lớn lên cưới vợ sinh con, tôi cũng vẫn còn hi vọng, nhưng ai có thể ngờ đến sau khi sinh ra đứa bé này thì nó cũng là... Ai, cũng đều tại tôi, con dâu nhìn thấy con do chinh minh sinh ra cũng là đứa ngốc, liền lấy hết tiền bạc trong nhà bỏ đi theo người ta."

Nói ra những chuyện chưa sót như vậy, bà lão liên tiếp lau nước mắt.

"Tại sao có thể như vậy?" Giang Dĩ Mạch nhìn đứa bé trai này, cảm thấy rất đáng tiếc.

"Phát hiện ra nó bị thiểu năng trí tuệ, tôi liền mang nó đến bệnh viện, bác sĩ nói rất có thể nguyên nhân là do ba của đứa nhỏ cũng là người thiểu năng trí tuệ, nếu biết sớm sẽ như vậy, tôi cũng sẽ không để con trai cưới vợ rồi tạo ra tội lỗi này."

Giang Dĩ Mạch giật mình, kẻ ngốc sinh con ra cũng sẽ là kẻ ngốc sao?

Lúc Mộ ngốc nghếch tìm đến, bà lão đã dẫn cháu trai rời đi.

Giang Dĩ Mạch thì vẫn ngây ngốc ở đó.

"Bà xã, em làm sao vậy?" Mộ ngốc nghếch tò mò nhìn cô: "Có phải không thoải mái ở đâu hay không?"

Đàn ông xuất hiện ở phòng vệ sinh nữ, hơn nữa còn cao lớn, đẹp trai, người đàn ông đẹp khiến người ta phải kinh ngạc.

Những cô gái đi ra khỏi phòng vệ sinh đều cố nhìn nhiều thêm vài cái, còn có những cô gái ăn mặc diêm dúa cố ý đá lông nheo, nhưng trong mắt Mộ ngốc nghếch chỉ có bà xã của anh mà thôi.

Giang Dĩ Mạch vẫn sững sờ, Mộ ngốc nghếch ôm lấy mặt cô, mạnh mẽ hôn lên mặt cô.

"Anh làm gì!" Rốt cuộc Giang Dĩ Mạch cũng tỉnh táo lại, dùng lực đẩy Mộ ngốc nghếch ra, sau đó lui lại mấy bước, bảo trì khoảng cách an toan với anh.

"Bà xã..." Mộ ngốc nghếch đang muốn đi qua.

Giang Dĩ Mạch lập tức nghiêm túc nói: "Đứng yên đừng nhúc nhích!"

"Bà xã, em làm sao vậy?" Mộ ngốc nghếch khó hiểu, sau khi bà xã minh đi vào phòng vệ sinh lại thay đổi thành như vậy.

Giang Dĩ Mạch nhìn vẻ mặt khờ dại, có chút ngốc nghếch của Mộ ngốc nghếch, lại nghi đến bà lão và đứa trẻ vừa rồi, nhất thời trong lòng liền càng thêm khẩn trương sợ hãi.

Cô cũng không muốn sinh ra một đứa bé ngốc nghếch.

Cô có thể tưởng tượng được một đứa trẻ bị thiểu năng trí tuệ, sau này sẽ phải đối diện với thế giới bên ngoài như thế nào.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân, sao hai người còn ở đây?" Lúc này quản gia cũng tìm đến nơi rồi: "Cũng sắp đến Thiếu phu nhân rồi."

Giang Dĩ Mạch nhất thời khẩn trương, sắc mặt cũng thay đổi, Mộ ngốc nghếch cảm thấy càng không thích hợp: "Bà xã, em không thoải mái ở chỗ nào?"

"Tôi, bụng tôi có chút đau, hình như là cái kia đến." Giang Dĩ Mạch che bụng dưới: "Xem ra lần này tôi không có mang..."

Mộ ngốc nghếch nghi ngờ nói: "Lão bà, không phải kỳ sinh lý của em còn một tuần nữa hay sao?"

Giang Dĩ Mạch phẫn nộ trừng mắt nhìn Mộ ngốc nghếch một cái, loại chuyện này mà anh ta cũng nhớ rõ như vậy sao?

Hình như quản gia đã nhìn ra chuyện gì đó, hiền lành cung kính khuyên bảo: "Thiếu phu nhân, kỳ thật cô cũng không cần khẩn trương, cũng chỉ là kiểm tra xem cô có mang thai hay không thôi mà, rất nhanh sẽ có kết quả."

"Tháng trước, kỳ sinh lý của tôi vẫn đến mà, không có khả năng sẽ nhanh như vậy."

"Vậy thì đi kiểm tra một chút thôi, sau khi trở về phu nhân có hỏi tới, cũng có câu trả lời thỏa đáng." Quản gia nói.

"Bà xã, bây giờ chúng ta liền đi kiểm tra đi." Mộ ngốc nghếch tiến lên ôm lấy Giang Dĩ Mạch, Giang Dĩ Mạch sợ tới mức khẩn trương trốn sang bên cạnh, nhưng Mộ ngốc nghếch nhanh tay, một phát bắt được cô, vẫn cứ ôn lấy cô, kéo cô đi.

Giang Dĩ Mạch đưa tay vuốt bụng bằng phẳng của mình, hi vọng chính mình không mang thai.

Cô không muốn sinh ra một đứa trẻ ngốc nghếch đâu.

Bác sĩ khoa phụ sản hỏi một vài vấn đề, sau đó để Giang Dĩ Mạch đi làm kiểm tra, mấy phút đồng hồ sau ra sẽ có kết quả.

Giang Dĩ Mạch khẩn trương nhìn bác sĩ, ngay cả giọng nói cũng phát run: "Bác sĩ, có phải tôi không mang thai hay không?"

Bác sĩ nữ khoa phụ sản có chút tiếc nuối nói: "Bà Mộ, thật đáng tiếc, cô không có mang thai..."

"Thật á? Thật tốt quá!" Giang Dĩ Mạch kích động kêu lên, , bác sĩ nữ khoa phụ sản cũng bị cô dọa sợ.

Ý thức được vừa rồi bản thân có chút bất lịch sự, Giang Dĩ Mạch lập tức khôi phục bình tĩnh, xấu hổ cười cười.

Trong lòng lại vui đến phát điên, không có chú ý tới trong biểu tinh non nớt của người đàn ông bên cạnh có một tia kỳ quái.

Giọng Mộ ngốc nghếch non nớt hỏi: "Buổi sáng bà xã tôi có cảm giác buồn nôn, còn nôn ra nữa."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net