Chương 70-2: Ai phản bội ai? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Giang Dĩ Mạch, đã lâu không gặp!" Đường Hạo Thiên xuất hiện chặn đường Giang Dĩ Mạch.

Giờ đây Giang Dĩ Mạch đã thất vọng cực độ về anh ta, con mắt cũng không thèm liếc nhìn anh ta một cái đã muốn vòng qua anh ta đi ra vườn hoa.

Đường Hạo Thiên chìa tay ngăn cô lại: "Giang Dĩ Mạch, mặc kệ nói như thế nào tôi cũng từng là chồng chưa cưới của cô, ngay cả chào hỏi cô cũng khinh thường à?" truyện của diễndanlequydon

"Anh cũng nói là đã từng?"

"Cho dù chúng ta không làm vợ chồng cũng có thể làm bạn bè mà!"

"Xin lỗi, tôi không nghĩ sẽ làm bạn với loại người như anh!"

"Loại người như thế nào?" Đường Hạo Thiên hỏi.

"Bây giờ tôi không rảnh nói chuyện với anh, mời anh tránh ra!" Giang Dĩ Mạch nghiêm túc nói.

Đường Hạo Thiên cứ không đồng ý, "Hôm nay cô không nói rõ đừng mơ mà rời đi!"

"Chúng ta không có gì để nói!"

"Cô nói tôi là loại người gì?" Đường Hạo Thiên hỏi.

"Anh là loại người gì chính anh không rõ ràng sao?" Giang Dĩ Mạch hỏi lại.

"Không phải là tôi cùng với Kỳ Kỳ hả?" Đường Hạo Thiên nói, "Nếu cô không cố chấp như vậy thì sao tôi có thể chọn Kỳ Kỳ? Là cô ép tôi ở cùng cô ta."

"Chuyện quá khứ tôi không muốn khơi lại." Giang Dĩ Mạch phải đi, Đường Hạo Thiên vẫn cứ không đồng ý.

"Hôm nay đã chạm vào vậy chúng ta nói luôn đi."

"Đường Hạo Thiên, tôi với anh không có chuyện gì hay để nói, tôi cũng đã kết hôn, chuyện quá khứ đều trôi qua rồi...."truyện của diễnđànlequydon

"Làm sao? Bây giờ sống rất thoải mái nên đã quên người trong lòng là tôi đây?" Đường Hạo Thiên giận dỗi nói, "Không phải cô đã từng nói rất yêu tôi sao? Nói nhất định sẽ gả cho tôi sao? Bây giờ cô lại gả cho người khác thì tính là gì đây?"

"Đường Hạo Thiên, anh còn chút sĩ diện không?" Giang Dĩ Mạch phẫn nộ hỏi lại, "Cùng với Giang Mỹ Kỳ làm loạn sau lưng rôi, ép tôi chùi đ*t cho các người, anh còn không biết xấu hổ chạy tới trước mặt tôi trách mắng tôi? Anh và Giang Mỹ Kỳ quả nhiên là trời sinh một đôi, da mặt đều có thể sánh với bức tường thành dày."

Đường Hạo Thiên nâng tay muốn đánh một cái, Giang Dĩ Mạch cũng không sợ anh ta, "Anh dám chạm vào tôi một chút thử xem, chồng tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu. Lần trước ở bệnh viện còn nhớ rõ chứ?"

Nhớ tới màn ở bệnh viện, Đường Hạo Thiên có chút e ngại.

Không nhắc tới thì còn tốt, nhắc tới những thứ này Đường Hạo Thiên càng thêm tức giận.

"Không phải cô nói tôi là người cô yêu nhất sao? Nhưng cô lại đứng nhìn tôi thiếu chút nữa bị người khác bóp chết, đây cái gọi là yêu trong miệng cô sao?" Đường Hạo Thiên không phục hỏi.

"Xứng đáng, đó là anh gieo gió gặt bão!" Giang Dĩ Mạch lạnh lùng nói.

Đường Hạo Thiên xiết chặt nắm đấm: "Giang Dĩ Mạch, cô cho rằng cô rất cao thượng sao? Cô hận tôi phản bội cô, cô nói cô rất yêu tôi, tất cả đều là nói nhảm. Nếu thật sự yêu tôi, sao kết giao nhiều năm như vậy vẫn không chịu giao cô cho tôi? Nếu cô thật sự yêu tôi thì vừa tiến vào nhà họ Mộ đã ở cùng Tử Duệ sao? Nếu cô thật sự yêu tôi, sao lại không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo cùng một người đần độn không biết liêm sỉ ân ái trước mặt mọi người và tôi sao...."

Giang Dĩ Mạch liền hạ một cái tát xuống, "Đó là chồng tôi, tôi quyết không cho phép bất kỳ kẻ nào nhục mạ chồng tôi!"

Đường Hạo Thiên giơ tay lên đánh, Giang Dĩ Mạch hơi ngửa mặt lên, "Đây chính là nhà họ Mộ, nếu anh dám đánh thì anh cứ thử xem!"

"Cô đừng nghĩ rằng tôi đánh cô!" Đường Hạo Thiên tức giận nói rồi thả tay xuống, "Giang Dĩ Mạch, cô cũng không phải mặt hàng tốt đẹp gì, cùng một người có trí nhớ chẳng khác gì đứa trẻ làm loại chuyện đó còn không phải vì tài sản của dượng tôi sao, cô cũng là đồ phụ nữ không biết liêm sỉ tham của!"

"Nói xong chưa? Nói xong thì tôi có thể đi rồi?"

Đường Hạo Thiên vẫn chặn cô lại không chịu nhường đường, "Giang Dĩ Mạch, cô muốn trốn tránh cái gì? Có phải bị tôi nói trúng rồi không?"

"Đường Hạo Thiên, anh cảm thấy bây giờ chúng ta nói những thứ này còn có ý nghĩa sao?" Giang Dĩ Mạch hỏi lại, "Tôi đã gả làm vợ người ta, không còn chút xíu liên quan gì đến anh. Đối với quá khứ tôi không muốn nhắc lại, cho nên mời anh tránh ra!"

"Giang Dĩ Mạch, cô có biết vì sao tôi lại vứt bỏ cô mà ở cùng Kỳ Kỳ không? Đó là vì Kỳ Kỳ dịu dàng hơn cô, khéo léo hiểu lòng người hơn cô, nếu cô có thể có một phần mười điểm tốt của Kỳ Kỳ thì tôi sẽ không vứt bỏ cô!"

"Tôi đây chúc mừng các người sớm ngày lập gia đình, đầu bạc răng long sớm sinh quý tử!" Giang Dĩ Mạch gắn từng chữ.

Đường Hạo Thiên hơi sửng sốt, cô thế mà lại không nổi giận.

Anh ta nhớ rõ tính tình cô rất tệ, động một tì là nổi cáu....

Mỗi lần tới nhà họ Giang chơi đều phải chứng kiến cảnh cô phát giận với Kỳ Kỳ, thậm chí có đôi khi còn động thủ, Kỳ Kỳ không hề có sức chống đỡ, thường xuyên bị cô bắt nạt khóc lóc. Nếu không có Gia Kiệt ở đó đánh cô một trận thì không biết cô còn kiêu ngạo thế nào nữa.

Thừa dịp anh ta thất thần không để ý Giang Dĩ Mạch vòng qua anh ta đi ra vườn hoa.

"Giang Dĩ Mạch...."

Không để ý tới Đường Hạo Thiên nữa, Giang Dĩ Mạch nhanh chóng rời đi, đi về hướng vườn hoa phía sau.

Trong vườn hoa phong cảnh hoài cổ huyền bí, xuân ý dạt dào, hoa khoe màu đua sắc, các loại thực vật xanh tươi và hoa cỏ đủ loại trồng đầy một khoảng không gian. Cây dây leo xanh biếc bò đầy và trong phòng nhỏ đầy dây tường vi leo không có một bóng người.

Trên bàn đặt một ly trà uống hết một nửa, vẫn còn hơi ấm.

Giang Dĩ Mạch đang muốn rời khỏi đó chợt chú ý tới ly trà đã uống một nửa trên bàn.

Cô nhìn thoáng qua lối ra của tầng hầm ngầm, tò mò đi tới.

"Giang Dĩ Mạch!" Đường Hạo Thiên cũng đi theo tới, "Cô phản bội tôi, còn hại chết con tôi, cô cho là việc này cứ như vậy qua đi sao?"

Người trong tầng hầm ngầm ngẩn ra, vội khép laptop lại, trong màn hình là đủ thứ số liệu phức tạp nhìn không hiểu, vì đóng máy tính lại nên không cách nào biết đây là thứ gì.

Trên bàn còn một đống sách chất chồng, anh thuận tay cầm lấy miếng vải trắng bên cạnh che kín toàn bộ laptop và sách cùng với vật phẩm ở phía dưới.

Phía trên tầng hầm ngầm Giang Dĩ Mạch buồn cười nhìn Đường Hạo Thiên, "Tôi cũng đã nói chuyện quá khứ không nên nhắc lại, anh còn quấn quít làm phiền như vậy là muốn làm gì?"

"Đương nhiên cô không muốn nhắc lại, cô phản bội tôi, hại chết đứa nhỏ của tôi và Kỳ Kỳ, làm ra loại chuyện không biết xấu hổ lại không có tính người, tất nhiên cô không muốn khơi lại rồi!" Đường Hạo Thiên dùng những từ khó nghe nhất để lên án "Việc ác" của Giang Dĩ Mạch.

"Anh quả thật là hết thuốc chữa!" Giang Dĩ Mạch cũng không biết nên nói cái gì, "Anh nhất định phải đề cập tới đúng không, được, hôm nay tôi và anh cùng nói thì được rồi!"

Giang Dĩ Mạch từ dưới cửa tầng hầm ngầm đi lên, "Anh nói tôi phản bội anh? Là ai lén lút sau lưng vợ chưa cưới là tôi ở cùng với Giang Mỹ Kỳ? Còn làm đối phương to bụng? Rốt cuộc hai chúng ta là ai phản bội ai?"

"Đây đều là cô bức ép tôi!" Đường Hạo Thiên lớn tiếng nói.

"À!" Giang Dĩ Mạch sắp dở khóc dở cười, "Sao tôi bức ép anh? Cũng bởi vì tính tôi không tốt ư?"

"Nếu quả thật cô tốt với tôi bằng một phần mười Kỳ Kỳ, tôi cũng sẽ không ở cùng Kỳ Kỳ!"

"Cho nên tôi chúc mừng các người, chúc mừng các người đó, anh còn có gì mà không hài lòng?"

"Giang Dĩ Mạch, cô đừng kỳ quái với tôi như vậy." Đường Hạo Thiên tức giận nói, "Lúc trước cô nói cô yêu tôi, chúng ta kết giao với nhau nhiều năm như vậy, tôi đề nghị cô ở chung với tôi, vì sao cô không đồng ý? Nếu cô thật sự yêu tôi, thì không nên giữ lại gì cho mình mà giao toàn bộ cho tôi chứ!"

Giang Dĩ Mạch nói: "Bây giờ tôi rất vui mừng, lúc trước không giao mình cho anh, giống như kiểu anh là người hoàn toàn không đáng để tôi giao phó cả đời."

"Cái gì?" Đường Hạo Thiên tức giận chất vấn: "Tôi không đáng giá? Cái tên ngốc kia thì đáng sao?"

Vẻ mặt Giang Dĩ Mạch bỗng chốc thay đổi, trên bờ vai Đường Hạo Thiên đột nhiên nhiều hơn một bàn tay to, cảm giác khí thế bức người, sắc mặt Đường Hạo Thiên bỗng thay đổi hẳn.

"Các người đang nói gì vậy?" Vẻ mặt Mộ ngốc nghếch khờ dại hỏi, cánh tay thon dài có lực khoác lên trên vai Đường Hạo Thiên, toàn bộ khuôn mặt Đường Hạo Thiên đều tái mét.

"Anh, anh họ?" Đường Hạo Thiên quay đầu nhìn Mộ ngốc nghếch, "Sao anh lại ở chỗ này?"

"Tôi và bà xã chơi trò trốn mèo." Mộ ngốc nghếch ngây thơ nói, "Đúng rồi, vừa nãy các người đang nói chuyện gì? Cái gì mà bảo tên ngốc kia đáng giá sao? Các người đang nói tôi sao?"

"Không phải!" Đường Hạo Thiên lập tức nói, "Anh họ, nhất định anh nghe lầm, em không nói lời này, là em và chị dâu họ đang tán gẫu chút chuyện quá khứ."

"Tán gẫu chuyện gì?"

"Chuyện quá khứ không nên đề cập tới cũng được." Đường Hạo Thiên khẩn trương cười nói.

Nếu thật sự động thủ, anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ của anh họ.

"Anh họ, anh và chị dâu đang chơi trò trốn mèo, sao đột nhiên chạy ra đây hả?" Đường Hạo Thiên cố ý nói lảng sang chuyện khác.

"Hình như tôi nghe thấy có ai đó đang bắt nạt bà xã tôi nên chạy ra xem ai dám khi dễ bà xã của tôi." Mộ ngốc nghếch nói, "Tôi tuyệt đối không tha thứ cho hắn ta!"

Đường Hạo Thiên căng thẳng nuốt nước bọt, "Anh họ, anh nghe nhầm rồi sao có ai dám khi dễ chị dâu đây? Em không quấy rầy anh và chị dâu chơi trốn mèo nữa, em đi trước."

Sau từ lần trước bị bóp cổ ở bệnh viện thiếu chút nữa tắt thở, bây giờ anh ta chỉ cần thấy anh họ ngốc nghếch này là trong lòng sẽ có bóng ma tâm lý.

Giang Dĩ Mạch nhìn thấy Đường Hạo Thiên ỉu xìu chạy trốn, trong lòng bề bộn không nói nên lời, đây là người đàn ông cô đã từng yêu sâu sắc sao?

Là anh ta thay đổi hay là cô chưa hiểu rõ anh ta?

"Bà xã, sao em khóc?" Mộ ngốc nghếch ôm Giang Dĩ Mạch hỏi.

"Không có, là hạt cát thổi bay vào mắt." Giang Dĩ Mạch nói.

"Ông xã thổi giúp em." Mộ ngốc nghếch đang muốn tới gần, Giang Dĩ Mạch lại xoay người sang chỗ khác, "Đã chảy ra cùng với nước mắt rồi."

"Bà xã, thật sự không có việc gì chứ?"

"Thật sự không có việc gì mà."

"Ừm, vậy chúng ta cùng nhau trở về." Mộ ngốc nghếch ôm Giang Dĩ Mạch chuẩn bị rời đi.

"Đúng rồi ông xã, một mình anh ở dưới tầng hầm làm gì đó?" Giang Dĩ Mạch đột nhiên nhớ tới hỏi.

"Anh đang trốn mèo mà." Mộ ngốc nghếch ngây thơ khờ khạo nói.

"Cùng em sao?" Giang Dĩ Mạch nghi ngờ hỏi.

Mộ ngốc nghếch gật đầu, "Vì anh muốn biết sau khi bà xã tỉnh dậy không nhìn thấy anh, có lo lắng cho anh hay không, có thể tìm được anh hay không."

"Thật vậy sao?" Giang Dĩ Mạch từ cửa vào đi xuống tầng hầm ngầm, thấy một đống đồ dùng trong nhà bị vải trắng che lên, không thấy gì khác thường.

"Tất nhiên, anh nói đều là sự thật." Mộ ngốc ngốc ngây thơ nói.

Giang Dĩ Mạch nhìn một vòng xung quanh, không thấy được cái gì cả, lúc xoay người chuẩn bị rời đi, không cẩn thận cọ vào tấm vải trắng che đồ dùng gia đình kia, vải trắng rơi xuống lộ ra bên trong một ít sách và một chiếc laptop nhỏ xíu.

"Đây là cái gì?" Giang Dĩ Mạch đi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net